- Ahahaha…Hahaha. Thằng não tàn, muốn chơi ta, nằm mơ đi.
Tên thanh niên cười lớn, khoái trá vô cùng, cuối cùng cũng vô lực mà ngã xuống, trên mặt vẫn không sao xóa được vẻ thỏa mãn vô độ.
Huyết khí của hắn làm Hắc Lâm bị thương không nhẹ, tiêu thất gần hết đấu khi; từng tia máu trên vai len lỏi chạy ra, thấm đẫm y phục.
Hắc Lâm phi thường tức tối , kinh nghiệm không có, quả nhiên ăn thiệt thòi không nhẹ.
Con mẹ nó chứ, cái gì mà “nhất kích” với chả “nhị kích”, rõ ràng là đánh lạc hướng ta mà, khốn nạn thật. Một tên chỉ hơn hắn vài tuổi, khí lực gần tàn lại làm cho hắn ra nông nỗi này, nếu đụng phải những lão già thành tinh lâu năm thì ôi thôi.
“Hai…ii. May mắn, quả thật là may mắn!”
Tên thanh niên này đã vui mừng quá sớm. Hấp Hồn công pháp tầng hai có đến hai năng lực, một là chuyển hóa âm hồn kẻ địch thành tu vi bản thân, nhanh chóng gia cường cảnh giới; hai là luyện hóa âm hồn thành đấu khí, phục hồi lại đấu khí hao thất của bản thân. Nếu không, một khi hấp hồn đến cực hạn, Hấp Hồn công pháp chẳng phải đã gần như vô dụng, nó cũng ko có khả năng trở thành công pháp độc môn, Hắc Ma Tông cũng không có khả năng trở thành tà tông kinh khủng nhất Long Đế đại lục này.
Có trách thì phải trách tên thanh niên này quá xui xẻo khi bạn đồng môn của hắn mới chết cách đây không lâu, hay nói đúng hơn là hắn đã xui xẻo gặp phải người cuối cùng còn sống sót của Hắc Ma Tông.
Thanh niên nhân lúc này đã gượng bò dậy, bắt đầu phục hồi nguyên khí, miệng vẫn không quên chửi lớn:
- Thằng oắt con, chỉ cần phục hồi một phần đấu khí, ta sẽ hút sạch máu huyết của tên khốn nạn ngươi.
Hắc Lâm không nói gì, ráng sức bò dậy, tĩnh tâm luyện hóa âm hồn Nhị cấp của tên lúc nãy. Hấp Hồn công pháp vận chuyển, bao bọc lấy âm hồn trong đan điền Hắc Lâm, xé toạc ra làm hai, nhanh chóng chuyển hóa thành đấu khí, phục hồi lại. Chưa đầy thời gian uống hết một chén trà, Hắc Lâm đã phục hồi ba thành đấu khí, liền đứng dậy, tay nắm chặt đơn đao, ánh mắt băng lãnh nhìm chằm chằm vào tên thanh niên huyết bào.
- Điều này…. Điều này làm sao có thể.
Tên này thật sự không thể tin được, miệng lắp bắp run rẩy, đối mặt với đôi mắt đầy sát khí của Hắc Lâm, hắn đến chết vẫn không thể nào hiểu được vì sao tính toán của bản thân lại thất bại.
Xoẹt….
Ánh đao vô tình, chặt phăng đầu của tên thanh niên, văng ra xa, đôi mắt hắn vẫn mở to, ngập tràn nghi hoặc, chết không nhắm mắt.
- Thằng khốn kiếp, ta đã vô phương tu luyện, âm hồn võ giả Nhị cấp đâu dễ gì thu được, nay lại tổn thất uổng phí. Con mẹ ngươi, chết mà cũng cố gắng làm người khác căm phẫn.
Bây giờ, lại đến lượt Hắc Lâm….chửi bới cho hả giận. Phát tiết xong xuôi, Hắc Lâm thở hồng hộc như trâu, tiện tay thu lại Hấp Huyết Kiếm, sau đó ngồi xuống tĩnh tâm, hấp thu hồn phách tên khốn vừa lìa đời.
Âm hồn tu luyện giả Nhị cấp quả nhiên hấp thu không đơn giản như binh tốt ngày trước, Hắc Lâm phải tốn hơn một ngày mới luyện hóa xong, tu vi cũng đột phá lên Nhị cấp chuẩn.
Đôi mắt hắn mở ra, mang theo một tia quang mang sáng lạn, hiển nhiên là tiến bộ không ít. Sau khi giặt lại y phục, Hắc Lâm ném Hấp Huyết Kiếm vào trong tay nải, tránh để kẻ khác nhìn ra, rồi tiến về Hiên Viên thành.
Hắn không có hứng thú với kiếm, mục tiêu hiện tại tất nhiên là tìm cách tiêu thụ món hàng bỏng tay này, sau đó sẽ có vốn liếng thu thập vài thứ cần dùng. Tuy nhiên, để bán được cũng không đơn giản, rất dễ xảy ra một màn giết người đoạt bảo khác, mà Hắc Lâm thì không muốn một chút nào.
Mất hơn nửa ngày tìm hiểu, đến tận quá trưa, Hắc Lâm cuối cùng cũng tìm ra điểm bán, đó là phường đấu giá Hiên Viên Bảo, nơi đây nổi tiếng bán đấu giá các mặt hàng cao cấp, đồng thời cũng nổi tiếng uy tín rất cao. Vừa thanh lí được bảo vật, lại vừa có thể xem xét thu mua đồ vât phù hợp cho bản thân, quả nhiên hợp ý Hắc Lâm.
Phường đấu giá Hiên Viên Bảo quả thật to lớn, tường cao vách kín, từ xa nhìn lại mang đầy cốt cách cao quý. Phía trước có hai thiếu nữ chỉ tầm mười tám, mười chín, hai nàng không tính là mĩ nhân, song được tô son điểm phấn kĩ lưỡng, gương mặt lại càng tăng thêm mị lực. Thân mình lồi lõm, hấp dẫn mê người, lại mặc y phục màu hồng thiếu thốn vải, hở ra phần bụng không một tì vết và đôi chân dài thon thả. Phối hợp với từng cử chỉ, động tác đã qua tập huấn, đủ để làm những người không đủ nghị lực tình nguyện bị các nàng “hấp hồn”.
Thấy Hắc Lâm tới, một người cười duyên, nhẹ nhàng hỏi:
- Thiếu gia, không biết người đến đây để tham gia đấu giá hay đấu giá vật phẩm?
Nhìn thấy thân thể uốn lượn đầy ma mị này, Hắc Lâm lại thấp phần chán ghét.
- Ở đây có quy củ gì không?
- Nếu người đến đây tham gia đấu giá, tài sản mang theo tối thiểu phải là mười vạn lượng. Còn nếu đấu giá vật phẩm thì cần kiểm tra chất lượng trước. – Thiếu nữ vẫn nhẹ nhàng, từ tốn trả lời.
“Ặc, quả nhiên là nơi dành cho kẻ lắm tiền nhiều của. Ta vất vả ba năm mới có được chưa tới một vạn lượng, vậy mà tối thiểu phải là mười vạn…”
- Ừm, ta đến để đấu giá binh khí.
- Vậy mời thiếu gia theo tiện thiếp.
Thiếu nữ liền dẫn Hắc Lâm đi qua một hành lang, đến cuối là một phòng lớn cò mười tu luyện giả vệ cẩn thận chia ra canh gác. Tất cả tu vi đều trên Nhị cấp, quả nhiên đáng sợ. Sau khi được thiếu nữ nói thầm vài câu, một võ giả vào trong thông báo. Tiếp đó, thiếu nữ lại trở ra tiếp tục làm nhiệm vụ của mình.
Không lâu sau, Hắc Lâm được mời vào trong. Trong phòng bày biện đủ các loại binh khí, pháp bảo, đồ vật kì quái khác nhau. Bên cạnh đó, một lão già đã ngoài năm mươi, cũng là một tu luyện giả, tu vi nông sâu không rõ đang mỉm cười. Nhìn thấy Hắc Lâm, lão liền vui vẻ chắp tay nói:
- Xin chào. Ta gọi là Lục lão. Không biết ngươi muốn đấu giá kiện binh khí gì?
Đánh giá lão già qua một lượt, Hắc Lâm hỏi:
- Lục lão, không biết một kiện thượng phẩm binh khí thì có giá như thế nào?
Câu hỏi này làm cho lão già hơi biến sắc, ngay sau đó liền trở nên vui vẻ vô cùng, giọng điệu phi thường niềm nở, thay đổi hoàn toàn:
- Ồ, chẳng hay phải xưng hô với thiếu gia đây như thế nào? Theo lão một kiện thượng phẩm binh khí giá tối thiểu phải là một trăm vạn lượng.
Gãi cằm một lúc, Hắc Lâm lấy Hấp Huyết Kiếm ra. Nhìn thấy bảo kiếm, hai mắt Lục lão trở nên sáng ngời, lấp lạnh như sao, không gì sánh kịp. Cái này phải ví như “thấy tiền là sáng mắt, thấy bảo vật là lóa mắt” mới hợp.
- Thiếu gia, đây quả là thượng phẩm binh khí. Lão đảm bảo giá phải trên trăm vạn lượng. Sau khi đấu giá, Hiên Viên Bảo sẽ thu phí mười phần trăm.
“Con mẹ nó chứ, ta liều mạng mới cướp được bảo vật, các người ngồi uống trà, ăn trái cây mà thu vào lợi tức mười phần trăm, thật chẳng khác gì phường ăn cướp mà” – Hắc Lâm mắng thầm
Mắng thì mắng vậy song Hắc Lâm vẫn gật đầu đồng ý. Lục lão cười vui hớn hở, nói chuyện thân mật một hồi, hệt như hảo hữu lâu năm gặp lại. Hắc Lâm cũng đành lắc đầu chịu thua, quả là có tiên mua được cả quỷ thần.
Nói đoạn, Lục lão rút ra một khối ngọc màu vàng, trên đó khắc hai chữ Hiên Viên, mặt sau là số bảy, trang trí hình rồng uốn lượt, tinh xảo vô cùng.
- Đây là ghế ngồi của người, vị trí của thượng khách.
Xong xuôi, hắn vui vẻ đưa cho Hắc Lâm một áo khoài ngoài đen, phủ kín mặt mũi, nói là để đảm bảo an toàn. Sau đó, một thiếu nữ khác nhanh chóng đưa Hắc Lâm vào mật thất đấu giá.
Phía trước mật thất là tràng đấu giá, được phủ vải đỏ cao quý, tôn thêm vẻ hoa lệ của khu vực. Đằng xa, hàng trăm ghế ngồi hiện hữu, mỗi chiếc đều là gỗ cao cấp. Lúc này, số lượng khách đã hơn một nữa. Hắc Lâm được đưa về hàng ghế đầu tiên, xung quanh đã có ba người, xem ra là cùng một “đẳng cấp”.
Đâu đó vang vọng vài tiếng thảo luận của người quen, còn lại tất cả đều trầm mặc, chờ đợi buổi đấu giá bắt đầu.
Một canh giờ sau, toàn bộ khu vực đã phủ kín người. Lúc này, hơn hai mươi tu luyện giả mặc hồng y tiến vào, chia ra canh gác tứ phía trong khu đấu giá. Một lão già khác, tuổi cũng ngoài năm mươi, thân mặc lục y, vẻ mặt tươi cười niềm nở bước vào tràng đấu giá. Khuôn mặt lão già này tràn đầy phúc hậu, tai to và dài, đôi mắt hiền từ nhưng lại sáng như gươm.
Bất giác, từ trên người lão tỏa ra một cỗ khí thế phô thiên cái địa, làm cho tất cả mọi người hoàn toàn ngưng trệ hô hấp, không sao thở được.
Hắc Lâm một phen sợ hãi, quả nhiên là cẩn thận, cái này là đề phòng kẻ có âm mưu bất chính đây mà. Một đội ngũ phòng vệ như thế này, không phải muốn cướp là cướp được, có khi còn mất luôn cái mạng nhỏ.
Thu hồi áp lực, lão già tươi cười nói:
- Xin chào các quan khách. Ta là nhị lão. Hôm nay ta là chưởng quỹ của sàn đấu giá này.
Ngừng một lúc, Nhị lão lại nói tiếp:
- Tất cả mọi người đã có mặt đông đủ. Chiếu theo quy củ, một khi bắt đầu đấu giá không ai được phép di chuyển khỏi chỗ ngồi. Hi vọng mọi người ở đây nghiêm chỉnh chấp hành. Ừm, được rồi, lão xin tuyên bố tràng đấu giá hôm nay bắt đầu.