- Đầu tiên là Thăng Thiên đan, một loại đan dược giúp người phục dụng gia tăng công lực một năm tu luyện. Chỉ có thể dùng một lần. Giá khởi điểm năm vạn lượng, mỗi lần tăng giá thấp nhấn một ngàn lượng.
Đan dược gia tăng một năm công lực không tồi chút nào, đặc biệt những kẻ ở tầng lớp thấp, chênh nhau đấu khí một chút cũng có khả năng thay đổi cục diện trong thời khắc sinh tử.
- Năm vạn năm ngàn lượng.
- Sáu vạn.
- Bảy vạn
- Mười vạn.
Tiếng đấu giá nhao nhao vang lên, rất nhiều kẻ muốn đoạt được Thăng Thiên đan. Cuối cùng đan dược cũng thuộc về một người ở ghế mười bảy với giá mười bốn vạn lượng.
- Thủy Thể Kiếm, hạ phẩm binh khí.
- Bá Vương Đao, hạ phẩm binh khí.
- Đế Đô Chỉ, pháp kĩ.
- Hỏa Đạn, pháp kĩ.
Tiếp đó, các loại đan dược, binh khí, pháp bảo hạ phẩm lần lượt được mang ra đấu giá. Tiếng thảo luận, ra giá, ganh đua lẫn nhau náo loạn một hồi, tạo nên một tràng vô cùng sống động. Tuy nhiên, mỗi lần Nhị lão lên tiếng nhắc nhở, ai nấy cũng đành im lặng.
Hai canh giờ qua, rất nhiều các mặt hàng khiến nhiều kẻ ở đây đỏ mắt, nhưng Hắc Lâm không có một chút hứng thú nào. Sinh ra là con trai của tông chủ một trong chín tông môn lớn nhất đại lục ngày trước, phẩm chất vật phẩm tệ nhất mà hắn thấy cũng là trung phẩm. Vì vậy, những kiện hạ phẩm, trung phẩm nêu ra ở đây không đáng đế Hắc Lâm ta để vào mắt. Hiện tại, hắn chỉ nóng lòng thanh lí cho xong Hấp Huyết Kiếm, tâm tư mua một vài mặt hàng phù hợp cho bản thân đã tiêu tan từ lâu.
Cũng có một lần, Hắc Lâm cũng hơi động tâm, đó là một thanh đơn đao trung phẩm, thân đao hơi cong, sắc bén, toàn đao lộ ra quang mang màu lam rất bắt mắt. Chuôi đao chạm khắc hình rồng, trên đao có khảm một viên Lam Bảo Thạch, gia cường băng sát, tấn công kẻ địch sẽ mang lại hiệu quả làm chậm, tu vi cao có thể đông cứng kẻ địch. Sau một hồi động tâm, Hắc Lâm cũng đành từ bỏ, dù sao tiền cũng chưa đến tay, không thể đấu giá bậy bạ, nếu không sẽ mất mặt mà chết.
- Hà hà. Sau đây là một kiện binh khí, cũng là mặt hàng đấu giá cuối cùng của hôm nay.
Nhĩ lão cười ha hả, vẻ mặt rất hạnh phúc. Xem ra tràng đấu giá này lão thu được không ít. Tuy nhiên, cuối cùng cũng đến lúc Hắc Lâm chờ đợi, hắn cũng hồi hộp không kém.
Quả nhiên không sai, thượng phẩm binh khí ở nơi này trờ thành mặt hàng cao cấp nhất rồi.
Nhưng….
Nhị lão tiếp nhận một cây trường thương từ thiếu nữ nọ. Thân thương dài hơn một trượng, trắng ngà như bạch cốt, mũi thương nhọn hoắt, dài và uốn lượn như rắn, ánh lên sát khí, hẳn là đã qua không ít chiến trận.
- Đây là Tú Cốt Thương, một kiện trung phẩm binh khí, trải qua vô số chiến trận nay tỏa ra sát khí như hủy thiên diệt địa….Giá khởi điểm là hai mươi vạn lượng, mỗi lần tăng giá thấp nhất là một vạn lượng.
Đây quả là một cây thương không tồi, nhưng quái lạ, tại sao đến lúc này rồi Hấp Huyết Kiếm của ta vẫn chưa được mang ra đấu giá?
Hắc Lâm cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, hắn không hiểu được phường đấu giá Hiên Viên Bảo này rốt cuộc tính toán cái gì. Chợt, chân mày hắn co lại, anh mắt lóe lên quang mang kì dị. Hắc Lâm đưa mắt nhìn thẳng vào Nhị lão. Quả nhiên, lão hồ li này cũng đang nhìn hắn.
“Nguy!”
Đến lúc này, Hắc Lâm mới nhận ra, mình đang trong tình thế vô cùng nguy hiểm. Hiên Viên thành này, từ trước đến nay chưa từng xuất hiện qua thượng phẩm binh khí, nay chúng lại may mắn có được từ một tên vô danh tu vi chỉ đạt Nhị cấp chuẩn, nếu không nổi lên lòng tham thì cũng khó. Chỉ là một tên tu vi thấp, không đáng để họ đặt vào mắt. Chúng để Hắc Lâm ngồi vị trí thượng khách, một mặt để Hắc Lâm không nghi ngờ, một mặt để tên hồ li Nhị lão kia tiện quan sát, đợi đến khi tràng đấu giá kết thúc, cũng là lúc Hắc Lâm mang họa sát thân.
“Khốn nạn, lòng người thật không thể nào lường được. Lần này, ta ăn quá nhiều quả đắng rồi”
Hắc Lâm lúc này đã hoảng sợ, thật sự hoảng sợ. Lực lượng của bọn người Hiên Viên Bảo không hề đơn giản chút nào. Hôm nay, thật khó để hắn tìm được đường sống. Cũng không thể trách Hắc Lâm trẻ người non dạ, hắn ra giang hồ chưa được bao lâu, kinh nghiệm quá non kém. Hắn đã suy nghĩ quá thiếu cẩn thận khi mang Hấp Huyết Kiếm ra đấu giá tại đây, lại vô âu vô lo, vui vẻ chui vào bẫy của kẻ khác. Bây giờ Hắc Lâm cũng nhận ra, ánh mắt Nhị lão chưa bao giờ rời khỏi thân ảnh hắn.
“Khốn nạn, con mẹ nó chứ, ta đành phải từ bỏ Hấp Huyết Kiếm, phải nhanh chóng tìm cơ hội thoát thân thôi”
Mồ hôi nhễ nhại trên trán Hắc Lâm. Hắn đau khổ quyết định từ bỏ bảo vật mà mình suýt vong mạng mới đoạt được. Quan trọng là mạng nhỏ, nếu không giữ được thì còn tâm tư đâu mà bảo với chả vật.
Mọi người vẫn nhao lên đấu giá Tú Cốt Thương, trong thời gian này, không ai có thể rời khỏi tràng đấu giá, đồng thời cũng là cạm bẩy chết người. Ánh mắt Nhị lão lúc nãy đã không còn vẻ chân thành, thay vào đó là quang mang tàn nhẫn, âm hiểm, chằm chằm đặt vào ghế ngồi số bảy. Quả là một lão già chân chính thành tinh.
Nhị lão nhìn ra mặt trắng bệch của Hắc Lâm, chỉ khẽ nhếch mép mỉm cười. Xem ra tiểu tử này cũng nhận ra rồi. Mà chuyện này cũng bình thường, nếu đến bây giờ còn chưa nhận ra mình sắp chết thì không phải ngu ngốc bình thường, mà là quá đỗi đần độn.
Dù sao cũng không cần tiếp tục che giấu, lão liếc Hắc Lâm với ánh mắt sát nhân, đáng sợ vô cùng.
- Hà hà. Như vậy là vị khách ở ghế số 2 đã ra gia năm mươi vạn lượng. Còn có ai ra giá cao hơn không.
Không còn ai ra giá cao hơn, năm mươi vạn là cực hạn dành cho một kiện trung phẩm binh khí rồi. Một vài kẻ không mua được vật cần dùng, chỉ đành căm tức, đỏ mặt tía tai chửi bới trong lòng.
- Như vậy ta tuyên bố Tú Cốt Thương đã có chủ, đồng thời tràng đấu giá hôm nay kết thúc, mọi người có thể rời khỏi.
Thời khắc sinh tử đã điểm. Hắc Lâm mồ hôi như mưa, trống ngực đập inh ỏi, nhanh chóng hòa cùng dòng người, len lỏi đi ra khu vực đấu giá.
Nhị lão cười khinh bỉ, lão liếc mắt nhìn những tên võ giả bảo vệ xung quanh, ngầm hạ lệnh. Năm tên võ giả mặc trường bào hồng nhuận, tu vi đều đặt Nhị cấp năm thành đấu khí; có lẽ đã biết nhiệm vụ từ trước, nhẹ gật đầu rồi bắt đầu hướng theo dòng người đuổi tới.
Hắc Lâm hoảng sợ kinh khủng, di chuyển khó khăn. May mắn thay, một lúc sau hắn cũng tĩnh tâm lại, bình tĩnh hòa vào dòng người tìm cách cắt đuôi bọn truy đuổi.
“Con mẹ nó, lũ khốn kiếp, tất của chung quy cũng vì thực lực ta quá yếu kém, lại một thân một mình không nơi nương tựa. Được lắm, hôm nay thoát được đại họa này, các ngươi hãy đợi Hắc Lâm ta trả lại đầy đủ”
Lòng căm hận vẫn căm hận, nhưng Hắc Lâm cũng không rảnh để dây dưa với bọn này.
Hắn hết lách trái, lách phải, di chuyển lung tung, dùng thân ảnh người phía trước để che đi mình.
Năm tên phía sau cười thầm trong lòng, tên này cũng thật quá xem nhẹ bọn chúng rồi. Sử dụng thủ đoạn đơn thuần như vậy, muốn thoát khỏi truy binh, quả thực là nằm mộng giữa ban ngày.
Hắc Lâm vẫn không hề đình chỉ, liên tục cúi thấp đầu, luồn lách liên tục, dùng thân ảnh người phía trước che đậy bản thân. Phía sau, năm tên võ giả vẫn bám theo đuôi.
Số người hiện tại có mặt ở khu đấu giá rất đông, hơn nữa mỗi người lại mang tâm trạng khác nhau rời khỏi khu đấu giá, tốc độ cũng khá chậm. Ngoài ra, năm tên thuộc hạ của Hiên Viên Bảo cũng không dám manh động bậy bạ, nếu không sẽ làm ảnh hưởng rất lớn đến uy tín phường đấu giá này. Vì vậy, chúng phải đứng phía sau cùng toàn bộ quan khách, nói là bảo hộ mọi người rời khỏi tràng, tùy thời quan sát Hắc Lâm chui lủi phía trước. Đợi đến khi Hắc Lâm ra khỏi khu vực đấu giá, cả đám sẽ truy theo giết người diệt khẩu. Một tên tiểu tử trẻ, tu vi Nhị cấp chuẩn cũng không làm chúng âu nhiều.
Dòng người cứ đi, kẻ chạy vẫn chạy, kẻ truy đuổi vẫn báo riết theo sau. Cửa ngoài Hiên Viên Bảo đã hiện ra, mọi người vẫn bình thả vô cùng, không hề nghĩ tới có kẻ vừa bị đoạt mất bảo vật vô duyên vô cớ, vừa phải chạy trốn trối chết như “chó nhà có tang”. Bóng của Hiên Viên Bảo hiện ra, trống ngực Hắc Lâm lại đập thình thịch, Quỷ Môn Quan ngày càng rộng mở chào đón hắn.