Koriko và Tiểu Miêu cùng đi vào trong phòng bệnh của ba cô gái, Trần Hạo Minh cũng lò dò đi theo xem sao.
Khi nhìn thấy tình trạng của Lạc Hoàng Yến, Koriko hơi chấn động. Nhưng dù tình thế có gấp, nàng vẫn thực hiện đầy đủ các quy trình tẩy khuẩn, mặc một chiếc áo blouse trắng, đeo găng tay đàng hoàng rồi mới tiến hành kiểm tra.
Sau một lúc, sắc mặt của nàng hơi trầm trọng, quay ra hỏi Trần Hạo Minh:
- Là anh đã rút ống tiếp dinh dưỡng ra?
Trần Hạo Minh gật đầu:
- Tuy rằng tôi không quá am hiểu y học của cô, nhưng cũng có một vài kiến thức, dinh dưỡng bị ứ đọng rất nhiều, nếu cứ tiếp tục truyền thêm thì tình hình sẽ ngày càng xấu, gan không kịp hoạt động dẫn đến nhiễm độc mức độ nặng… Nói chung lý luận cơ bản là như thế.
Koriko hơi ngạc nhiên nhìn Trần Hạo Minh, cả Tiểu Miêu cũng sững ra, sau đó thì nhìn sư phụ với ánh mắt sùng bái.
Những lý luận này, cách nói này rõ ràng khá hiện đại, tuy rằng không phải từ chuyên ngành gì nhưng chắc chắn chưa từng xuất hiện trên Tiên Linh Đại Lục. Đến như Tiểu Miêu đi theo Koriko học mấy tháng mới dần làm quen được, không biết sư phụ học được ở đâu.
Nhưng Koriko cũng chỉ ngạc nhiên thoáng qua, bởi không ngờ người đàn ông này cũng có chút kiến thức. Nhưng nghĩ lại thì lại thấy mình nực cười, anh ta biết này biết nọ cũng đâu có gì đáng để mà ngạc nhiên đâu?
- Anh đã nói đúng một phần, nhưng chưa hoàn toàn đúng! - Koriko phản bác:
- Mặc dù dinh dưỡng có bị ứ đọng, nhưng nó vẫn có thể lưu chuyển trong các vùng cơ quan khác, tiến hành duy trì cơ năng. Bây giờ anh rút dây truyền dinh dưỡng ra, cũng có nghĩa đã ngắt đứt nguồn sống của cô ấy. Chỉ là… có một luồng lực cực kỳ quái đản đang tự vận hành trong cơ thể, giúp cô ấy điều hòa tạm thời, giữ lại sự sống. Tôi đoán… có lẽ là anh đã làm!
Trần Hạo Minh gật đầu, trong lòng cũng hơi phục cô gái này. Chỉ phân tích sơ qua đã đoán biết được, thậm chí còn phát hiện ra cỗ sinh mệnh lực hắn truyền vào.
Koriko nhướn mày:
- Nhưng anh có biết không? Việc anh làm đã bỏ qua cơ hội duy trì thêm ba tháng nữa. Tôi không biết cỗ lực lượng anh truyền vào có thể duy trì bao lâu, cũng không có lý do gì để chất vấn hay oán trách anh cả. Tôi chỉ có thể nói rằng, tôi đã hết cách, thực sự xin lỗi.
Koriko cúi đầu thật sâu theo đúng lễ nghi của một người Phù Tang. Trần Hạo Minh cũng không có gì phải trách cô, thậm chí, trong lòng còn nổi lên một chút hảo cảm. Cô nàng này hành xử thật sự rất đúng mực, cũng rất tận tâm hết trách nhiệm. Mặc dù nhiều người nhà bệnh nhân gần như nổi điên khi bác sĩ nói câu “xin lỗi”, nhưng Trần Hạo Minh thì không giống như vậy, bởi mấy cô gái cũng sắp được cứu sống rồi.
- Không có gì! Thực sự cảm ơn cô đã tận hết trách nhiệm. Vốn người mà tôi nhờ vả là Rin, nhưng có lẽ có một số việc gì đó lúc tôi đi vắng. Tôi đoán… có lẽ cô là con gái của Rin phải không? Cô đã tiếp nhận công việc của mẹ mình, điều này đã làm tôi biết ơn lắm rồi.
Trần Hạo Minh nói một câu rất hài hòa, sau đó không khí giữa hai người trở nên trầm lặng, nhất thời không biết phải nói thêm gì.
Lúc này, Koriko dường như nghĩ đến việc gì đó, đôi môi nhỏ nhắn hé ra, định nói. Nhưng lời đến miệng lại không biết phải thốt ra thế nào, bởi việc này… thực sự quá đường đột.
Đúng lúc này, cánh cửa căn nhà lại bị mở ra một lần nữa.
Xuất hiện trước cửa là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, mái tóc màu lục xõa xuống giống như một dải lụa của thiên nhiên. Chỉ là… mái tóc đó giờ đây hơi rối, mặt cũng hơi khó coi, chỉ có đôi mắt màu lục bảo như biết nói kia đang rưng rưng nhìn Trần Hạo Minh, thần tình cực kỳ ủy khuất.
- Sao hả? Thua rồi chứ gì? - Trần Hạo Minh vừa cười hiền, vừa đi tới bên cạnh nàng, vuốt vuốt lại vài lọn tóc rối, xóa đi mấy vết bẩn trên mặt nàng. Động tác thật cưng chiều, chăm chút từng li từng tí một.
- Hứ, người ta không phải trẻ con! - Trish hờn dỗi hừ một cái, nhưng cũng không có ý gì là gạt hắn ra cả.
- Bây giờ đã biết sức mạnh của một Chủ Thần khó đối phó thế nào rồi chứ? Hải Mẫu thậm chí còn chưa phải đối thủ của hai người trên đại lục kia đâu! Vì thế em còn cần cố gắng nhiều nhiều!
- Biết rồi! Nhưng mà cũng tại cô nàng kia chơi xấu, rõ ràng người ta muốn thử sử dụng thần thông, nhưng hết lần này đến lần khác lại bị mấy chiêu lặt vặt phá rối. Cho đến khi em muốn đánh trực diện thì cô ta lại sử dụng thần thông cực kỳ nhuần nhuyễn để áp chế! Đây rốt cuộc là lý lẽ gì vậy? - Trish ấm ức kể cho Trần Hạo Minh nghe về tình hình cuộc chiến. Mặc dù trong lòng nàng chưa chắc đã thực sự thấy buồn, bởi nàng đã nhờ cuộc chiến kia mà nhìn ra được điểm yếu của mình ở đâu, nhưng làm nũng Trần Hạo Minh thì lại là một chuyện khác.
- Thôi được rồi! Để sau này anh chỉ cho em cách đối phó cô ta! Còn nếu vẫn không thắng được thì cùng lắm cả hai vợ chồng cùng lên, ức hiếp cô ta một trận! Vậy chẳng phải được rồi sao! Người ta bảo thuận vợ thuận chồng tát biển Đông cũng cạn. Chúng ta tát cạn cả đại dương lôi cô ta lên rồi đánh cho mấy cái, vậy là được rồi! - Trần Hạo Minh hùng hổ nói, Trish cười khanh khách nhón chân hôn lên má hắn một cái.
Lúc này, Fity cũng mang theo hai đứa bé gái chạy ra. Fairy bé bỏng rất là kích động nhảy tót một cái vào ngực của Trish, nũng nịu nói:
- Mẹ! Fairy rất nhớ mẹ!
- Thôi nào thôi nào! Chẳng phải mới chỉ có mấy ngày hay sao? - Trish bây giờ chẳng còn tý nào cái bộ dạng cô bé ấm ức ban nãy, thay vào là một bộ dáng người mẹ hiền từ. Thay đổi chóng mặt như vậy không những làm Tiểu Miêu và Koriko trợn mắt, mà còn làm Trần Hạo Minh xém chút ngã bổ chửng.
Sau khi ôn tồn với hai đứa bé một trận, Trish mới tò mò đánh giá mấy cô gái nơi này. Khi nhìn lướt qua Koriko thì có vẻ khá hài lòng, nhưng khi nhìn thấy Tiểu Miêu thì tròng mắt hơi co lại.
Con bé này… mới chỉ có mười bốn mười lăm tuổi thôi mà! Có khi còn nhỏ hơn.
Hắn nói đã ra đi từ năm năm trước… thế này có phải quá cầm thú rồi không?
Trish biết, mấy người sống lâu như Trần Hạo Minh thì vấn đề tuổi tác cũng không có nhiều vấn đề. Nhưng… ít ra phải chờ lớn rồi mới… À… kể ra bây giờ cũng đủ lớn rồi, có lẽ mấy năm trước hắn vẫn chưa động đến… chờ tới giờ!
Trish chìm trong những tưởng tượng rất… “fristy”, cuối cùng phun ra một câu làm cả nhà câm nín:
- Không tồi! Trông hai cô cũng rất xinh đẹp! Tuy rằng không biết bản chất thế nào, nhưng về mặt nhan sắc thì xứng với tên này rồi đó! Rất hân hạnh làm quen, sau này chúng ta còn gặp mặt dài dài…
Hiển nhiên, Trish hiểu lầm rồi!
Trần Hạo Minh ho khan, muốn giải thích gì đó.
Koriko hơi đỏ mặt, hốt hoảng lắc đầu quầy quậy, sau đó lúng túng nói:
- Anh… Tiểu Miêu giải thích rõ ràng đi! Chị về trước…
Nói xong, nàng trực tiếp quay người bỏ đi, trở về nơi ở của mình.
Còn Tiểu Miêu thì đành bất đắc dĩ phối hợp với Trần Hạo Minh ngồi giải thích cho rõ ràng tình hình.
Trish nghe xong thì cũng hơi ngượng ngùng, trong lòng cảm thấy buồn bực vô cùng.
Trước đó vốn nghĩ tên này là kẻ đào hoa lắm cơ mà, chẳng phải đi lên Thần Linh đại lục mấy năm mà đã câu được hai mỹ nữ, lại còn có cả mình nữa hay sao? Vì sao hết lần này đến lần khác hiểu nhầm?
Lần trước hiểu lầm Hải Mẫu thì cũng thôi, tại tình huống lúc đó quá quỷ dị, Trần Hạo Minh gọi “vợ ơi”, Hải Mẫu trồi lên ngay. Không hiểu lầm mới là lạ đó.
Nhưng lần này, mình thế nào mà lại đi hấp tấp nhận định vậy nhỉ?
Quá không hợp lý…
Nhưng công việc còn nhiều, thời gian cho Trish suy nghĩ cũng chẳng có mấy. Sau khi để nàng nghỉ ngơi chỉnh trang lại một chút. Trần Hạo Minh trực tiếp dẫn nàng đi xem mấy cô gái đang nằm bên trong.
Trish quan sát cả ba một lượt, tất nhiên chú ý nhất là dung mạo của ba người, sau đó mới là bệnh tình. Ừm… quả nhiên không tồi, rất đẹp, ánh mắt của tên này cũng tốt đó chứ!
- Ai là Lạc Tuyết Nhan? - Trish quay đầu lại hỏi Trần Hạo Minh.
Trần Hạo Minh chẳng hiểu sao nàng lại hỏi thế, nhưng vẫn trả lời cho nàng, Lạc Tuyết Nhan là cô gái có khí sắc tốt nhất, nằm ở phía bên trái.
Trish nghe câu trả lời xong thì cũng chỉ đánh giá Lạc Tuyết Nhan một lúc, sau đó nhận xét.
- Tình hình thân thể khá quỷ dị! Không có linh hồn điều chỉnh các cơ năng mà lại được một luồng năng lượng tràn đầy sinh khí điều khiển. Nhưng luồng năng lượng này cũng chỉ có giới hạn, khống chế được một số hoạt động “bị động” mà thôi! Còn các suy nghĩ và các hành động cần lý trí điều khiển thì không giúp được. Trong tình trạng này mà dùng thần thể quả thì cơ thể làm sao mà vận động hấp thu năng lượng được? Sớm muộn cũng bị nổ tan tành mà chết!
Trần Hạo Minh hơi toát mồ hôi, trước đó hắn vẫn còn chưa suy tính đến trường hợp này, bây giờ nghe Trish nói, hắn mới ý thức được vấn đề nghiêm trọng tới mức nào.
- Vậy… có cách nào không?
- Anh quên em là ai rồi sao? - Trish tự hào chỉ chỉ vào trán mình.
- À! Phải rồi! Tự Nhiên nữ thần, Sinh Mệnh nữ thần tôn quý! Hẳn là em có cách rồi, mau nói ra đi, đừng làm anh sốt ruột nữa. - Trần Hạo Minh lòng như lửa đốt nói.
- Nhìn lại anh đi! Làm cái gì mà sốt sắng thế chứ? - Trish lườm hắn một cái.
- Thần thể quả trên thực tế là lợi dụng sinh cơ bừng bừng để cải tạo tức tấc từng thước trên thân thể. Nguyên lý của nó cũng đơn giản, chính là “phá rồi lại lập”. Dùng sinh cơ bừng bừng kia làm cơ thể chịu đến mức giới hạn, phá tan từng cơ quan trong cơ thể một, sau đó lại tái tạo chúng với cường độ mạnh mẽ hơn gấp bội. Trong quá trình này, người sử dụng thần thể quả phải khống chế dược lực, để chúng không tàn phá bừa bãi. Nhưng hiển nhiên, người không có ý thức thì không dùng được.
- Bây giờ có hai cách! Chẳng phải anh nói phong ấn linh hồn họ lại rồi hay sao? Thả linh hồn ra, trả lại với thân thể, tin rằng phong ấn của anh vẫn có thể duy trì tính mạng cho họ trong một thời gian, để họ ăn thần thể quả và phục hồi thân thể đã tan nát này!
- Có cách nào khác không? - Trần Hạo Minh lắc đầu:
- Làm thế cũng là một cách! Nhưng nếu làm vậy thì linh hồn sẽ bị hao tổn không ít do thân thể tàn khuyết gây nên. Dù có tái sinh lại thân thể thì linh hồn tàn khuyết cũng làm họ không có dễ chịu gì.
- Còn cách thứ hai nữa! - Trish chợt trở nên đắc ý.
- Em có thể lợi dụng sinh mệnh lực khống chế dược lực giúp họ. Yên tâm! Sinh mệnh lực của em đã trở thành thể hỗn độn, khống chế dược lực này là chuyện không quá khó khăn. Nhưng anh phải đảm bảo rằng linh hồn sẽ được trả lại ngay khi thân thể bình phục hoàn toàn, nếu không thì thân thể không có linh hồn cũng rất dễ thoái hóa…
Trần Hạo Minh gật đầu, ngẩng đầu lên hỏi:
- Green bao giờ sẽ đến?
- Nó nói rằng cần phải chuẩn bị một số thứ, sẽ đi sau chúng ta ba ngày. Lại dựa vào tốc độ chênh lệch, chắc khoảng năm đến mười ngày nữa là đến.
- Vậy em khống chế quá trình này thì sẽ hoàn thành trong khoảng bao lâu? - Trần Hạo Minh lại hỏi.
- Khoảng bốn ngày! - Trish trả lời:
- Nhưng em thấy có một vấn đề thế này! Lạc Tuyết Nhan của anh thì không có vấn đề gì, để cứu cô ấy sau cũng được! Cả cô bé “mẫu đơn” của thằng bé Green kia cũng chưa sao cả. Nhưng mà… cô bé còn lại hơi không ổn lắm, chắc hẳn là cần phải cứu ngay lập tức. Em muốn hỏi là… linh hồn của cô ta đâu?
Hiển nhiên, Trish đang nói đến Lạc Hoàng Yến.
Linh hồn của Lạc Hoàng Yến được Khổ Trường giữ. Nhưng… hắn đi đâu rồi?
Việc này… có lẽ phải hỏi Tiểu Miêu xem sao rồi…