Trong một khu rừng rậm rạp, Bạch Phước Thiên đang hoảng sợ nhìn vào nguyên anh Bạch lão nhạt dần. Hắn không biết phải làm gì, từ trước tới giờ toàn là Bạch lão bao che cho hắn, hắn nghĩ Bạch lão là vô địch. Giờ đây, bạch lão đang dần dần biến mất khiến hắn hoảng sợ, đau đớn.
- Bạch thúc, thật sự xảy ra chuyện gì? tại sao Thái chưởng môn lại muốn giết ta.
- Thiếu gia, để ta nhìn người thêm một chút. Thiếu gia, người lớn lên càng giống gia chủ. Có lẽ ta đã chiều người quá mức nhưng bạch thúc rất yêu người, ta chăm sóc người từ nhỏ, nhìn người lớn lên, nhiều khi ta chỉ muốn người sống một cuộc sống bình thường như bao người khác mà thôi nhưng số phận đã an bài rồi. Ta cũng sắp biến mất khỏi thế gian này. Người hãy để ta nhìn người thêm 1 chút. Thiếu gia, người sẽ trở nên vĩ đại, người sẽ đạp hết mọi chúng sinh dưới chân, người sẽ làm được những điều mà người khác mong ước. Thật đáng tiếc khi đó bạch thúc không còn để trông thấy người vĩ đại rồi. Lý huynh, phần còn lại giao cho huynh, ta đi đây.
Nói rồi nguyên anh Bạch lão nhạt nhòa dần rồi biến mất. Từ trong rừng cây, một giọng nói vang lên.
- Bạch huynh, người ra đi bình an. Ta sẽ chăm sóc thiếu gia.
Một người trung niên mặt rộng trông như Trương Phi xuất hiện. Bạch thiếu không để ý, trong đầu hắn lúc này, bạch thúc đã chết, người thân duy nhất của hắn đã chết. Bạch thúc như cha hắn đỡ mọi sóng gió cho hắn, dạy dỗ hắn đã biên mất trước mặt hắn. Trong đầu hắn bây giờ chỉ còn một khoảng trống rỗng.
- Thiếu gia, xin đừng quá đau buồn. Bây giờ việc đầu tiên cần làm là rời khỏi đây đã.
- Ngươi là ai.
- Thuộc hạ tên là Lý Vinh phụng mệnh bảo vệ cho thiếu gia.
- Nói cho ta biết chuyện gì đang diễn ra trước khi ta đi ta muốn biết rõ mọi chuyện. Nếu ngươi không nói thì đừng hòng ta rời khỏi nơi này 1 bước” Bạch thiếu hét lên.
- Xin thứ lỗi thiếu gia ta không thể nói được.
- Nói.
Bạch Phước Thiên bỗng nhiên tỏa ra 1 up áp khiến cho Lý Vinh run rẩy quì xuống. Lúc này mắt Bạch thiếu chảy ra hai hàng máu. Toàn bộ người nhà của hắn tại Bạch gia sẽ bị giết. Lý Yên Nhiên sẽ không biết ra sao. Trong lòng Bạch Phước Thiên trào lên một cỗ tức giận muốn phá hủy mọi thứ.
Một tiếng nói vang lên,
- Lý Vinh ngươi đã làm hết phận sự của mình rồi, còn lại cứ giao cho ta.
Một người đàn ông xuất hiện, cao lớn, mặt nhẹ nhàng thanh thoát như thần thánh, theo sau là một người phụ nữ với chiếc áo đen và bộ tóc đen. Mặt của một thiếu nữ vừa 17 tuổi. Thân hình bốc lửa với chiếc áo bào đen lúc kín lúc hở, ôm lấy tay của người đàn ông.
- Chào hài tử bé bỏng, mẫu thân của con ở đây rồi, đừng sợ.
Nói rồi người phụ lao đến ôm lấy thân hình nhỏ bé của đứa trẻ 9 tuổi vào lòng. Vỗ nhẹ sau lưng. Con mắt của Bạch thiếu không còn chảy huyết lệ nữa mà thay vào đó là hai dòng nước mắt. Bạch thiếu dần dần chìm vào giấc ngủ.
- Huynh thật nhẫn tâm để con của chúng ta rơi vào tình thế nguy hiểm như vậy ư?
Người phụ nữ lên tiếng.
- Tuyết nhi, sao lại trách ta. Ta cũng đâu muốn vậy. Bạch lão cuối cùng cũng hoàn thành tâm nguyện rồi. Ta và muội đi lấy hài cốt Bạch lão về chôn cất thôi. Hi vọng kiếp sau Bạch lão có thể tìm được hạnh phúc gia đình thật sự.
Người đàn ông thở dài rồi cả 3 người biến mất. Hôm sau trong một ngôi nhà trúc nhỏ cạnh một hò nước, Bạch thiếu tỉnh lại, hắn mở mắt rồi suy nghĩ, tất cả mọi chuyện vừa rồi chỉ là 1 giấc mộng mà thôi. Hắn nhìn xung quanh rồi thở dài, tất cả đã không phải là Bạch gia quen thuộc nữa. Bạch lão đã đi xa, biến mất không bao giờ trở lại. Tiếng đàn ông vang lên:
- Tỉnh dậy rồi thì ra đây đi.
Bước ra khỏi phòng, Bạch Thiếu cất lên câu hỏi:
- Hai ngưởi thật sự là phụ mẫu ta.
- Đúng thế nhưng đây chỉ là hóa thân năng lương để có thể trò chuyện với con thôi. Ta là Ngạo Thiên, còn mẫu thân con là Vô Ngân Tuyết. Ta là người thừa kế Tiên Đế đời trước nhưng vì mẫu thân con là công chúa của Ma Đạo nên đã có rất nhiều rắc rối xảy ra.
- Huynh nói như là rắc rối do ta gây ra vậy, chính huynh đã lẻn vào phòng ta rồi cướp ta đi nhớ không.
- Nhưng ta có làm gì muội đâu, sau đó ta thả muội ra mà.
- Hai người thôi đi!
Bạch thiếu quát lên.
Tại sao một người là Tiên đế một người là công chúa ma đạo mà không cứu nổi Bạch lão. Hắn chết rồi! Chín năm vừa qua hai người đã ở đâu? Chín năm không cha mẹ, hai người biết tôi như thế nào không? Tôi luôn ghen tị với những đứa trẻ khác khi chúng nó có cha mẹ, được ăn bữa cơm gia đình, được cha mẹ chăm sóc. Tôi chỉ có bạch lão là tốt với tôi, vậy mà hai người lại để hắn chết.
Nói đến đây Bạch thiếu bật khóc.
- Hài tử, có nhiều chuyên không thể để con biết sớm được, có cha mẹ nào không thương con. Bạch lão khao khát một gia đinh nên ta đã cho phép ông ấy nuôi nấng con. Ta cũng muốn hoàn thành tâm nguyện của ông ấy khi thọ nguyên ông ấy chưa hết mà thôi. Bạch lão nếu còn sống thì cũng chỉ còn nửa năm thọ nguyên mà thôi. Ông ấy luôn muốn chết trong chiến trận với người mạnh hơn mình. Ông ấy đã thỏa mãn mọi tâm nguyên. Còn nếu con muốn trách thì hãy trách bản thân mình. Thiên gia tộc bằng tuổi con đã là cường giả rồi.
- Huynh đừng nói nữa, để cho con nó nghỉ. Con trai, con muốn biết chuyện gì. Mẫu thân sẽ kể cho con nghe.
-Tại sao hai người lại không sống chung với tôi.
Vô Ngân Tuyết ôm lấy đứa nhỏ vào lòng rồi nói,
- Khi mang thai con là khi đang xảy ra đại chiến tiên ma, sau đại chiến phụ thân bị trọng thương rồi mẫu thân sinh ra con, khi đó cả 2 ta đều yếu đuối nên không thể bảo vệ cho con, đành để con cho Bạch lão chăm sóc, con không biết rằng mẫu thân luôn quan sát con và nhớ con, nhưng nếu ta phá không đến thì kẻ thù cũng vậy, chúng ta phải ngăn đến khi con có thể trưởng thành, lúc đó gia đình sẽ đoàn tụ.
- Tại sao phụ thân nói Thiên gia tuổi này đều là cường giả, tại sao thể chất của tôi lại kém vậy.
Nói đến đây thì cả hai người đều trầm mặc, rồi Ngạo Thiên lên tiếng “gia tộc chúng ta không có họ, ra đời cũng không có tên, khi con tự đặt được tên theo Thiên thì khi đó con sẽ mạnh mẽ hơn. Bạch thúc đặt tên cho con nhưng không phải con đặt nên có thể hơi kém. Phần nhiều hai ta đều nghĩ là do dòng máu đế vương tiên ma ở trong người con phản nghịch lẫn nhau. Chúng ta tới là để giải quyết vấn đề này. Vì máu mủ nên kẻ thù có thể tìm được tọa độ không gian của con để phái người bắt con. Tên Tần Hạo đó là người của Tiên giới xuống bắt con. Nếu sau này con gặp người của Ma giới xuống nữa thì rất phiền. Con hãy lựa chọn con đường tu tiên của mình, tiên hay ma chúng ta đều ủng hộ, chúng ta mang theo mình giọt máu thượng giới, chúng ta sẽ loại bỏ một trong hai loại máu của con rồi dẫn con vào tu chân giới, con nghĩ sao?
Suy nghĩ một lúc rồi Bạch thiếu nói,
- Tôi muốn suy nghĩ một thời gian.
Ngạo Thiên định nói gì nhưng Ngân Tuyết đã lên tiếng,
- Thiên ca, để con trai mình nó quyết định số phận của mình đi, chúng ta hãy ở lại đây một thời gian sống như một gia đình thật sự.