Trên đỉnh núi, Bạch Phước Thiên đang chuẩn bị làm một nghi lễ quan trọng nhất trọng cuộc đời hắn, lấy danh tự của chính bản thân. Trông ngoài xem, hai vợ chồng Ngạo Thiên và Vô Ngân Tuyêt cũng đang lo lắng không biết được lựa chọn của Phước Thiên sẽ là tu tiên hay tu ma.
Bỗng nhiên, Bạch thiếu nhắm chặt mắt lại, nhưng kí ức của chín năm sống hiện lại trong đầu hắn như thước phim tua nhanh. Vẻ mặt hắn lúc buồn, lúc cười lúc đau khổ. Những kỉ niệm không bao giờ nhạt phai, tủi thân vì không biết mặt cha mẹ, ghen tị với những đứa trẻ khác, vui vẻ khi ở bên Lý Yên Nhiên, được quan tâm chăm sóc của Bạch Huy Vũ. Tất cả nhưng cảm xúc dần dần chìm vào hư ảo, trong đầu Bạch thiếu không còn tạp niệm. Hắn mở mắt thét to:
-Tại sao ta phải sinh ra làm trò đùa của số phận? Tại sao những thứ mà ta đáng có lại không có? Tại sao muốn ta phải theo Thiên? Tại sao? Tại sao?....
-Không, nếu muốn ta theo Thiên, ta sẽ nghịch Thiên, nếu đã có tạo hóa, ta sẽ là hủy diệt, ta sẽ tự chọn con đường cho chính bản thân, mỗi bước ta đi sẽ là một biển máu của Thiên, ta sẽ là người hủy Thiên.
-Hỗn độn Hồng Hoang sinh ra trời đất chứng giám, lúc này đây, ta sẽ là Bạch Vô Thiên, ta không càn trời chứng giám cho ta, ta chỉ cần bản thân thay đổi, ta là Vô Thiên, dòng máu chảy trong người ta mãi mãi chảy trong người ta, ta đạp trời để hủy Thiên, ta không từ bỏ những gì của ta, ta mãi mãi là Bạch Vô Thiên ….
Ngạo Thiên thở dài, trong lòng ông không biết là nên vui hay nên buồn nữa. Vui vì con trai của mình có khí phách đội trời đạp đất, buồn vì không biết ông còn có thể nhìn thấy nó không. Ông quay sang nói với vợ mình:
-Tuyết nhi, nếu có vấn đề gì ta sẽ toái không với bản thể của mình xuống, nàng hãy giúp ta mở không gian, còn nữa nếu ta không còn trên thế giới này thì nàng hãy giúp ta chăm sóc nó với những người khác. Ta có hay hoa lá nhưng nàng là vợ cả thì hãy bao dung cho bọn họ. Đều là lỗi của ta.
Vô Ngân Tuyết trầm mặc, nàng sao không biết được phu quân mình đang nói về vấn đề gì, phàm là sinh vật tu luyện đều không muốn chống lại Thiên, bởi Thiên vốn chống lại những gì là mối nguy hiểm tương lai. Bao nhiêu thiên tài tu luyện đều chết dưới Thiên kiếp, chỉ có dòng máu của Thiên tộc và Vô tộc là khai thiên nên tu luyện không cần lo Thiên kiếp, giờ đây con trai nàng lại chọn muốn chống lại Thiên, chỉ sợ hắn không qua nổi. Nhưng nàng vẫn cố nở một nụ cười với chồng mình:
-Thiếp theo chàng thì cũng chấp nhận những việc làm sai trái của chàng, nhưng chàng đừng lo, thiếp tin tưởng con trai của chúng ta.
Tuy nói vậy nhưng hai tay nàng nắm chặt lại, siết chặt đến nỗi máu thấm đỏ áo bào trắng.
-Hai người đừng căn thiệp vào, con đường ta đi do ta chọn. Hừ, Thiên kiếp ư, có bản lĩnh thì tới đây.
Uỳnh, không gian bị xé toang một mảng lớn trên bầu trời. Không gian vừa mở ra thì Bạch Vô Thiên cảm thấy một cơn đau đến từ mọ ngóc ngach trên cơ thể. Đầu tiên là chân trái hóa đá rồi lan dần lên, sau đó chân phải phủ toàn rêu xanh bắt đầu mọc thêm các cây nhỏ, nhánh rễ đâm thẳng vào chân hút máu để lớn. Máu tay phải như bị biến dạng thành các kim châm đâm ra ngoài da thịt, máu tay trái sôi lên làn da như bị hút hết nước co lại trông thật kinh người. Ngũ tạng lục phủ bị thiêu đốt. “ah,ah,ah…” Bạch Vô Thiên hét lên rồi hắn cười to “sảng khoái, quá sảng khoái”