Biển biếc rộng lớn mênh mông không thấy đâu là bờ.
Tại bến cảng Quảng Châu, thuyền bè của nước Ba Tư, Bà La Môn, nước Sư Tử, nước Cốt Đường, người Bạch Man, người Xích Man qua lại tấp nập.
Mấy ngàn chiếc thuyền lớn tàu to giao hàng đi về hối hả.
Trong số các thuyền ngoại quốc, đội thuyền của nước Sư Tử là lớn nhất, cái cầu thang bên sườn tàu cao tới mấy trượng. Nhưng con thuyền lớn nhất phải là “ Du đại nương thuyền “ của Đại Đường.
Đương thời có câu: “ Nước không thể tải nhiều! “
Ý là đội thuyển chở vật nặng nhất không thể vượt qua vạn thạch, nhưng “ Du Đại Nương thuyền “ lại vượt trên vạn thạch. Loại thuyền này kiên cố chịu bền, chống được gió to sóng lớn, cho nên bất cứ ai thấy đội thuyền này tại cảng thì chắc chắn đó là thuộc về người Đường. Bởi vậy mà rất nhiều hải thương ngoại quốc cũng đều mua hoặc cho thuê loại hải thuyền này của đại Đường.
Trên bến tàu, hoa quả, rau xanh, tiểu mạch, lúa mạch, cam mía, lụa là, đồ sứ...được chất như núi đang chuẩn bị chở đi hoặc là đang vừa được dỡ hàng.
Một con thuyền không lớn không nhỏ vừa cập bờ. Một thương nhân Đại Thực ra đón, nhiệt tình bắt chuyện cùng với người lái thuyền mặc trang phục người Côn Lôn như lâu ngày gặp lại:
- Ha hà, đã lâu không gặp A Cáp nỗ bỉ, chắc ngươi không ngờ đế quốc Đại Đường trong vòng một năm mà thay đổi ba vị hoàng đế đúng không?
Thuyền trưởng Côn Lôn có nước da ngăm đen dùng ngôn ngữ thông dụng lưu hành nói chuyện với y:
- Đúng vậy, ta cũng đã nghe nói Thiên hoàng Bệ hạ đại Đường trong người không khỏe. Thiên hoàng băng hà, thái tử đăng cơ, điều đó là chuyện đương nhiên. Nhưng thái tử vừa đăng cơ sao đột nhiên lại thay đổi hoàng đế?
Người Đại Thực nói:
- Nói ra thì đây là chuyện đầu năm rồi, Thiên hoàng băng hà, Thái tử đăng cơ làm hoàng đế, đổi niên hiệu Tự Thánh. Ngày thứ hai Tân hoàng đế đăng cơ đã đề bạt phụ thân của hoàng hậu Vi Huyền Trinh từ một Tham Quân nho nhỏ lên làm Thứ Sử Dự Châu, điều này cũng có thể chấp nhận được, dù sao cũng là quốc trượng. Nhưng nào ngờ qua một ngày, hoàng đế lại muốn đề bạt ông ta làm Thị Trung. Hắc! Nghĩ chắc là hoàng hậu không hài lòng chức quan nhỏ của phụ thân! Thị Trung là ai chứ? Đó chính là tể tướng triều đại đương thời! Vi Huyền Trinh vốn chỉ là một Tiểu Lại nhàn rỗi, sao có năng lực đảm nhiệm địa vị cao như thế? Cái này còn chưa tính. Hoàng đế còn dự định đề bạt con trai của nhũ mẫu làm quan ngũ phẩm, đây thật đúng là một người đắc đạo, gà chó lên trời rồi.
Trung Thư Lệnh Bùi Viêm không bằng lòng, hết sức khuyên can, không thuận theo ý chỉ. Hoàng đế giận tím mặt, nói với Bùi Trung Thư:
- Ta đem thiên hạ cho Vi Huyền Trinh thì có gì không được! Có tiếc gì một chức Thị Trung!
Bùi Trung Thư nghe vậy kinh hãi, cuống quýt bẩm báo với Thiên hậu. Thiên hậu nghe xong giận giữ, triệu tập văn võ bá quan, phế truất hoàng đế, thay Phong Dự Vương làm Tân thiên tử.
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì từ trong buồng nhỏ trên tàu có một người đàn ông vạm vỡ cao tám thước đi ra. Tuổi của người đó ước chừng trên dưới ba mươi, lông mày rậm như vẩy mực, xương gò má góc cạnh, chòm râu quai nón cuộn lên tóc mai, khiến cho y vô cùng oai vũ. Người đó lười biếng vươn vai, giống như một con mãnh hổ đang ngủ vừa tỉnh lại.
Nhìn cảnh tượng náo nhiệt trên bến tàu, người đàn ông vạm vỡ nhướng hàng lông mày rậm lên, cười nói:
- Tổ phụ đại nhân nói đúng, khí thế Đại Đường quả nhiên bất phàm, giàu có và đông đúc phồn hoa! Mỗ phải vào thành xem mới được!
Người đàn ông vạm vỡ dứt lời thả người nhảy lên bờ. Người lái chính thấy vậy cuống quýt bỏ mặc thương nhân Đại Thực tiến lên ngăn cản. Người đàn ông vạm vỡ kia nghe ông ta nói vài câu, thì bực mình nói:
- Mặc dù mỗ đến đây lần đầu nhưng tinh thông ngôn ngữ Đại Đường, chỗ nào mà không quen thuộc! Ngươi tự làm việc của ngươi đi, mỗ gia đến đây cũng muốn đi dạo nhiều nơi, mở mang thêm kiến thức, hiểu biết phong thổ nhân tình của đại Đường một lần!
Hắn vỗ bội kiếm bên hông, cao giọng nói:
- Mỗ chỉ một người một kiếm, đi lại tự do. Ngươi đừng lải nhải nữa, mỗ gia vẫn đi!
***
Trước cửa phủ Đô Đốc Quảng Châu cách đó không xa, a Sửu dẫn theo Nữu Nữu đang đi ăn xin. Nơi này không dễ dàng xin được đồ ăn, nhưng vì trốn tránh Tiểu Lang báo thù, cả hai phải đến một nơi mà Tiểu Lang không dễ tìm được mình.
A Sửu vừa đi ăn xin giữ mạng sống, vừa cố gắng tìm kiếm việc làm. Cậu không muốn làm tên ăn xin, mà muốn làm một người kiếm sống bằng sức mình. Nhưng lý tưởng này dù nhỏ bé lại rất khó thực hiện, ai sẽ thuê một đứa bé mười tuổi? Mà đứa bé này lại là một tên ăn mày, thậm chí còn dẫn theo một đứa con gái nhỏ.
Bỗng nhiên, cửa phủ Đô đốc Quảng Châu mở rộng. Một người đàn ông trung niên vóc người cao ngất, tay áo bào rộng dài cùng với một người văn sĩ trung niên diện mạo tuấn tú, cử chỉ phong độ chậm rãi đi ra. Theo sau hai người còn có rất nhiều người đi theo hộ vệ, phô trương thanh thế rất lớn.
Có hai người qua đường nói:
- Nhìn kìa, vị có râu kia chính là Đô Đốc Quảng Châu Lộ Nguyên Duệ đấy nhé! Được ông ta đích thân tiễn ra ngoài phủ đệ, hẳn đó phải là một vị đại quý nhân.
A Sửu ngước mắt lên nhìn, thấy người đàn ông trung niên kia mày rậm như kiếm, chòm râu dài, cử chỉ ung dung, thỉnh thoảng nheo mắt, có khí độ uy nghiêm cao cao tại thượng. Nhưng khi ánh mắt của ông ta nhìn về phía văn sĩ, thì nét mặt lại vui cười hớn hở.
Đô Đốc Quảng Châu quản lý lục đạo. Mỗi đạo có một đội quân, nghiễm nhiên là chư hầu một phương trong triều đình, là vua một cõi ở Quảng Châu. Có thể khiến ông ta mặt mày vui tươi đích thân tiễn khách, chắc hẳn thân phận người khách cũng không vừa.
Vị khách này là văn sĩ trên dưới ba mươi tuổi, đầu vấn khăn, mặc một chiếc trường bào cổ tròn chít tay, có thắt đai lưng. Trên đai lưng đeo một thanh kiếm ngắn dài hơn thước. Tại cổ tay áo văn sĩ có in đóa hoa mai, vô cùng phong thần tuấn lãng. Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện đó là một phu nhân giả trang.
Không cần quan sát nàng có yết hầu hay không, hoặc là vì sao dưới cằm nàng lại không có râu, chỉ cần nhìn dung mạo của nàng hay là hàng mi tóc mai trang sức, thậm chí gương mặt xoa phấn thì rõ ràng là một cô gái. Phụ nữ Đại Đường cải nam trang ra ngoài được coi là trào lưu, cho dù là các nàng mặc nam trang, nhưng chỉ nhìn dung mạo hoặc trang phục là nhận ra ngay.
Bên cạnh vị phu nhân này còn có một tiểu cô nương, ước chừng sáu bảy tuổi. Bên hông phu nhân đeo một thanh kiếm ngắn dài hơn thước, nhưng tiểu cô nướng lại đeo một thanh trường kiếm ở sau lưng. Thanh trường kiếm còn cao hơn một đoạn so với thân thể cô bé, vỏ kiếm gần như chấm đất, chuôi kiếm lại cao hơn đầu vai một đoạn. Dải kiếm màu vàng hơi đỏ rủ trên vai cô bé hắt lên gương mặt non nớt xinh đẹp.
Sự kết hợp kỳ quái như vậy đã gây sự chú ý của a Sửu và Nữu Nữu.
- Đi thôi Nữu Nữu.
A Sửu thấy đám thị vệ đi theo ra bắt đầu cản người vây xung quanh, biết bản thân mình càng bị liệt vào thân phận bị xua đuổi, tức thì kéo Nữu Nữu đi. Nhưng bàn tay nhỏ bé của Nữu Nữu mà cậu đang dắt chợt nắm chặt lại, Nữu Nữu nhìn trường kiếm bên hông tiểu cô nương kia một cách chăm chú, rồi nói đầy hưng phấn:
- A huynh nhìn kia. Huynh mau nhìn cái trâm cài trên đầu tỷ kia kìa!
- Trâm cài?
A Sửu nhìn lại. Tới lúc này hắn mới chú ý trên búi tóc của tiểu cô nương kia cài một cây trâm hình hồ điệp, màu sắc sặc sỡ vô cùng sống động.
A Sửu nhìn mái tóc của Nữu Nữu vừa rối bù như tổ gà vừa khô vàng, thì cảm thấy đau xót. Cậu theo thói quen vuốt mái tóc Nữu Nữu, thì thầm:
- Nha đầu ngốc! Thật là một nha đầu ngốc...ngoan, chúng ta đi thôi!
- Vâng!
Nữu Nữu đáp lời, lưu luyến đi theo cậu, nhưng cứ ba bước lại quay lại nhìn trâm hồ điệp trên đầu bé gái cũng trạc tuổi mình. Nhưng Nữu Nữu cũng biết, mình không xứng có một chiếc trâm như vậy. Cô chỉ muốn nhìn một chút, muốn nhìn nhiều hơn nhưng nguyện vọng này cũng khó đạt, bởi vì quan sai phủ đô đốc bắt đầu xua đuổi những người rảnh rỗi đang đứng xem.
A Sử nhìn ánh mắt ngời sáng của Nữu Nữu, khẽ cắn môi, nói:
- Nữu Nữu, a huynh làm cho muội một chiếc trâm, còn đẹp hơn chiếc trâm của tiểu cô nương kia!
Hai mắt Nữu Nữu sáng lên, vui mừng nói:
- Thật sao?
A Sử cười tươi, nói:
- Nha đầu ngốc, a huynh có bao giờ gạt muội chưa?
Đến một nơi mà bên đường đầy cây chuối tây, a Sửu dặn dò Nữu Nữu:
- Nữu Nữu, muội đứng ở đây chờ, không được chạy lung tung, đừng để Tiểu Lang bắt được.
- Vâng, Nữu Nữu không chạy lung tung, chờ a huynh trở về.
Nữu Nữu ngồi xuống dưới tán cây chuối, trên chiếc váy rách lộ ra hai đầu gối trơn sáng. Một lát sau, a Sửu trở lại, hai tay giấu ở sau lưng, vẻ mặt mang nụ cười thần bí. Nữu Nữu lập tức nhảy nhót:
- A huynh, huynh làm trâm thật sao?
A Sử cười nói đầy đắc ý:
- Đương nhiên rồi, a huynh đã hứa với muội thì sao có thể thất hứa? Muội đoán xem a huynh sẽ làm cho muội trâm hình gì?
- Không đoán được, mau cho muội xem.
Nữu Nữu bắt đầu nhào tới. A Sửu cười tươi, hai người vui đùa ầm ĩ một trận, cuối cùng Nữu Nữu bắt được tay a Sửu.