Giao điểm mùa thu_Phan Hồn Nhiên
Giao điểm mùa thu
Something
Cuối tháng 9. Bá»—ng dưng, công việc ở văn phòng tư vấn kiến trúc khiến tôi chán ngấy. Những chiếc áo chemise sẫm mà u. Những đôi già y Ä‘en sạch tinh không tiếng động trên thảm. Các cuá»™c Ä‘iện thoại, thoải mái hoặc bà máºt, từ các bà n là m việc Ä‘an thà nh tấm lưới trong suốt, bá»§a vây trên không trung. Nhóm há»a viên do tôi Ä‘iá»u hà nh hoà n tất đúng hạn 63 bản vẽ cho má»™t dá»± án lá»›n. Và o tuần trước, tôi được tăng lương lần thứ ba. Nhìn bá» ngoà i, má»i việc ổn thá»a và đáng mÆ¡ ước vá»›i má»™t kiến trúc sư má»›i ra trưá»ng là m việc chưa đầy hai năm. Tuy nhiên, trong cá»— máy hoạt động Ä‘á»u đặn, chừng như có má»™t bánh xe nhá» bong khá»i vị trà an toà n và o thá»i Ä‘iểm mÆ¡ hồ nà o đó.
Má»™t buổi sáng, dừng bên cá»a sổ, áºp đến tôi má»™t ý nghÄ© bất thưá»ng. Bấm số Ä‘iện thoại gá»i và o văn phòng. Truởng văn phòng dá»… dà ng tiếp nháºn lý do tôi sốt cao vì cảm lạnh. Chẳng cần tôi phải giả vá» ho khan hay thở dốc và o ống nghe, ông ta tá»± tìm thấy giải thÃch thá»a đáng: “Tôi hiểu. Tình trạng kiệt sức sau thá»i gian dà i táºp trung cao cho công việc!â€. “Tôi vắng mặt hai ngà y†- Lại má»™t quyết định mau chóng. “Máy tÃnh đã ghi nháºn. Kiến trúc sư Phan. Hai ngà y. Okay, hãy nghỉ ngÆ¡i, anh bạn trẻ!†- Giá»ng nói Ä‘á»u Ä‘á»u, như âm vá»ng bình thản cá»§a chuá»—i thông tin nhạt nhẽo. à nghÄ© mình là kẻ nói dối trắng trợn xóa má» cảm giác vui thÃch vá»›i thá»i gian tá»± do vừa tìm được. Bản Something tôi má»›i cà i đặt và o mobile thình lình vang lên. Thư muốn gặp tôi. Tháºt lạ lùng. Bình thưá»ng, cô báºn rá»™n đến ná»—i chúng tôi chỉ có thể gặp nhau và o buổi tối cuối tuần. “Ừm... Chỉ là đột nhiên sáng thức giấc, em muốn nhìn thấy anh†- Giá»ng nói trầm mượt thoáng bối rối - “Em có ná»a giá» trước khi và o cÆ¡ quanâ€. Dù yêu nhau lâu, chừng như vẫn tháºt khó khăn vá»›i Thư khi phải bá»™c lá»™ xúc cảm. Äiá»u nà y giống như má»™t bà ẩn quen thuá»™c, nhưng mãi gây kinh ngạc.
Chúng tôi gặp tại quán cà phê cóc gần trưá»ng đại há»c, nÆ¡i hẹn quen từ thá»i sinh viên. Ban ngà y, trông Thư tháºt khác lạ. Dưá»ng như là má»™t ngưá»i khác. Cô ngồi bên tôi, đôi bà n tay là m việc nhiá»u thả trên đầu gối, gầy guá»™c như tay trẻ con. Mùa thu. Äôi mắt cô trong hÆ¡n. Thảng khi cô ngước nhìn mông lung và o mắt tôi, như tìm kiếm má»™t cái gì chưa nắm bắt được. Mấy lúc như thế, tôi chợt thấy cô đơn và buồn bã.
“Em định nói gì vá»›i anh?†- Tôi thá» mỉm cưá»i.
Thư nói khẽ: “Có Ä‘iá»u gì đó sắp sá»a xảy ra vá»›i chúng ta, em biếtâ€. Tôi giáºt mình, lắc đầu. Äồng hồ chỉ tám giá». “Dù việc ấy tốt hay xấu, hãy gá»i cho emâ€. - Thư ôm táºp tà i liệu dịch thuáºt dà y cá»™p ra xe, chạy đến công ty. Tôi đã không hé lá»™ chút thông tin nà o vá» thá»i gian tá»± do cá»§a riêng mình. Phải chăng là vấn đỠcá»§a bánh xe vô hình bong ra khá»i vị trà quen thuá»™c.
Sau khi trả tiá»n bữa sáng, tôi gá»i xe, Ä‘i bá»™ vá» khu vá»±c các trưá»ng đại há»c danh tiếng. Bãi giữ xe đông đúc lấn trà n vỉa hè. Những sinh viên năm nhất ngượng nghịu Ä‘eo trên vai những cái túi vải má»›i cứng, to cồng ká»nh. Má»™t hai năm nữa, há» sẽ đến giảng đưá»ng chỉ mang theo cuốn táºp quăn nhà u. Báºt cưá»i vá»›i ý nghÄ© thoáng qua, tôi vấp phải đôi chân Ä‘ung đưa cá»§a má»™t cô gái mặc áo chói mắt mà u da cam, in số to tướng cả trước và sau như cầu thá»§ bóng rổ, ngồi vắt vẻo trên tưá»ng rà o khá cao. Cô ta nhà o xuống, lảo đảo, nhưng mau chóng đứng thẳng trước mặt tôi.
- Xin lá»—i! - Tôi thở phà o nhẹ nhõm khi thấy nữ sinh viên không bị thương tÃch.
- Giúp em lên lại chá»— cÅ© nà o! - Cô gái có giá»ng nói tươi tắn đặc biệt.
Cầm bà n tay mát lạnh cá»§a cô, giúp lấy đà , bá»—ng dưng tôi có cảm giác bị Ä‘iện giáºt. Tôi rụt phắt tay lại, choáng váng. Hình như cô gái cÅ©ng bị hệt như thế. Cô tá»±a hẳn và o khoảng tưá»ng rêu, kinh hoà ng nhìn tôi bằng đôi mắt rá»™ng, cách xa nhau. Tôi xin lá»—i má»™t lần nữa, quay lưng chuếnh choáng bước Ä‘i. Má»™t ai đó phÃa sau. Tôi ngoảnh lại đột ngá»™t. Cô gái áo da cam tấp ngay sau bảng quảng cáo trạm chá» xe bus. Tôi đứng im cho đến khi cô ta đà nh thò đầu ra, bối rối Ä‘i vá» phÃa tôi.
- Cô muốn gì? - Tôi cau mà y
- Không gì cả! - Cô gái mái tóc ngắn trước trán, nhăn nhó kỳ khôi - Tá»± nhiên em thấy thÃch Ä‘i sau lưng má»™t ai đấy, anh Phan ạ.
- Cô biết tên tôi sao? - Tôi hơi ngạc nhiên.
- Em từng gặp anh má»™t và i lần. Khi anh tốt nghiệp, em Ä‘ang há»c năm thứ nhất. Em tên Lưu An. Chúng ta há»c cùng khoa. Nhưng chắc chắn là anh không bao giỠđể mắt đến em. - Cô gái cưá»i, và bắt đầu tiến lại. - Hôm nay lá»›p em được nghỉ đột xuất và o buổi sáng. Má»i ngưá»i rá»§ nhau Ä‘i câu. Nhưng những con cá là m em chán ngấy. Hôm nay anh không Ä‘i là m? Anh đã hoà n tất dá»± án chưa? Anh có nhìn thấy tòa nhà cao tầng hình bản má»ng Ä‘ang xây đằng kia chưa?
Bao nhiêu là câu há»i. Tôi trả lá»i lần lượt. Cảm giác khoan khoái nhẹ nhà ng khi nói chuyện vá»›i má»™t ngưá»i biết lắng nghe, am hiểu chuyên môn và luôn đưa ra những câu há»i tò mò thông minh. Giữa má»™t nắm câu há»i cá»§a Lưu An, tôi lá» má» nháºn ra cô ta biết khá rõ vá» tôi. Tuy nhiên câu chuyện cứ tá»± nhiên cuốn Ä‘i. Phần sau đó cá»§a buổi sáng, chúng tôi và o rạp xem phim hà i cá»§a Pháp, ghé CD shop xem các album má»›i nháºp. Cô thÃch những đĩa nhạc tôi thÃch. Cô ta nhắc tên nhân váºt trong cuốn sách tôi Ä‘á»c gần đây. Trùng hợp khác thưá»ng. Lưu An không mảy may báºn tâm. Cô nheo mắt nói chuyện, không ngừng ngáºt cổ cưá»i, thoải mái cà o mái tóc rối tinh. Sức sống sôi nổi lạ lùng ấy truyá»n sang tôi, xóa tan cảm giác chán nản, kiệt sức...
Lúc chia tay, Lưu An nói đơn giản: “Chiá»u nay, em sẽ phone cho anh!†Khi Lưu An biến mất, tôi má»›i sá»±c nhá»› cô ta chưa ghi số Ä‘iện thoại cá»§a tôi. Cái áo cầu thá»§ bóng rổ in con số 63. Äó là số bản vẽ cần hoà n tất đã ám ảnh tôi suốt ba tháng vừa qua.
Yesterday
Ngưá»i ta thưá»ng nhầm lẫn vá» xúc cảm cá»§a nhau. Khi tôi sợ hãi nói liến thoắng trong bước tiếp cáºn đầu tiên, có thể Phan nghÄ© tôi là má»™t nữ sinh viên há»i hợt, nhà n tản và trẻ ranh. Tôi Ä‘iện thoại cho đà n anh má»™t lần nữa và o chiểu tối, như đã hẹn. HÆ¡i vá»™i vã, Phan hẹn gặp ở quán ăn nhá» gần trưá»ng đại há»c, lúc 7h. Tôi ngồi bó gối trên sà n, chưa tin sá»± may mắn có thể giản đơn như thế. Äứng trước tá»§ quần áo, tôi vô cùng rối trÃ. Rốt cuá»™c, tôi chá»n bá»™ trang phục kiểu rock chick - chiếc pull ngắn mà u Ä‘en in hình Manowar và quần jeans rá»™ng mang cùng sneaker xanh nhạt. Không nữ tÃnh, không khÆ¡i gợi, những bá»™ trang phục cho tôi chút Ãt tá»± tin. GiỠđây, má»i thứ đã diá»…n ra đúng như kế hoạch, tôi nhất định không thể sÆ¡ xuất. Suốt buổi ăn tối, tôi bá»—ng nói rất Ãt. Má»i ngôn từ, các câu chuyện pha trò hà i hước bay biến. Những xúc cảm thoát ra ngoà i lá»›p vá» tinh nghịch thưá»ng ngà y, lướt Ä‘i nhẹ nhõm và xoay tròn tá»±a cÆ¡n lốc vô hình. Chóng mặt quá, tôi vịn chặt cạnh bà n. Khi mở mắt, gương mặt Phan hướng vá» tôi. Vầng trán phẳng. Äôi mắt cáºn thị mang contact lens xám tro. Mái tóc lòa xòa phá»§ qua vai. “Em ổn chứ?†- Äà n anh chăm chú tìm đôi mắt tôi dưới lá»›p kÃnh xanh. Tôi gáºt đầu. Anh chợt nghiêm giá»ng :
- Bây giỠthì nói đi, Lưu An. Là m thế nà o em có được số mobile của tôi?
- Em há»i qua cáºu sinh viên từng là m đà n em phụ vẽ cho anh! - Tôi nói dối khó khăn
- Cáºu ta là bạn trai cá»§a em, đúng không? - Phan phá»ng Ä‘oán, cưá»i.
Tôi lắc đầu. Nhưng cố gắng để không khóc. Khoảng hÆ¡n 8h, Phan nháºn má»™t cú Ä‘iện thoại. Anh cho biết phải vá» nhà có việc.
- Nói dối - Tôi kêu lên - Chẳng phải anh nghỉ là m hai ngà y đấy!
Phan giáºt mình. Tôi đón má»™t chiếc taxi vá» nhà . ÄÆ°á»ng phố lấp loáng ánh đèn. Má»™t tráºn mưa nhá» là m mặt đưá»ng óng ánh trÆ¡n mướt. Tôi ngồi nép băng ghế sau, khóc nức nở, khịt mÅ©i và o mẩu khăn giấy. Ông lái xe quan sát tôi qua kÃnh chiếu háºu, cất giá»ng há»i to: “Nà y cô nhóc, có việc gì thếâ€. Nếu bạn là tôi, giây phút ấy bạn cÅ©ng sẽ muốn dốc hết vá»›i má»™t ai đó, xa lạ cÅ©ng được, bà máºt suốt ba năm qua. Bắt đầu từ ngà y đầu tiên và o trưá»ng đại há»c, tình cá» chạm mặt đà n anh nổi báºt. Anh đã mỉm cưá»i vá»›i bạn. Nụ cưá»i bảo bạn đừng sợ hãi, cứ há»c Ä‘i, má»i khó khăn sẽ tá»± tan biến. Má»™t buổi tối bạn chạy qua hà nh lang lá»›p trên, bắt gặp đà n anh còn cặm cụi bên bà n vẽ sáng đèn. Bạn nép ngoà i cá»a, nhìn trá»™m giá»t mồ hôi rất to trên vầng trán tái xanh, lăn xuống mắt kÃnh má» hÆ¡i nóng. Bạn lắng nghe bản rock giao hưởng đà n anh báºt lá»›n trong dà n máy cá»§a phòng há»c. Äể từ đó, bạn không chá»n nghe má»™t dòng nhạc nà o khác. Bao nhiêu Ä‘iá»u nhá» xÃu cứ thế dần xâm chiếm bạn. Cho đến má»™t ngà y kia, bạn giống như má»™t chiếc tá»§ mà mở bất kỳ ngăn kéo nà o cÅ©ng nhìn thấy hình ảnh cá»§a anh ta. Nhưng bạn là m gì được chứ? Äà n anh báºn rá»™n. Äà n anh há»c xuất sắc. Rồi thêm cô bạn gái bá»—ng xuất hiện. Cô ta ngồi cạnh đà n anh trong quán cóc gần cổng trưá»ng, vị trà hà ng trăm lần bạn ao ước...
Tôi đã kể gần như tất cả vá»›i ngưá»i tà i xế xa lạ, buồn bã nhìn ra mặt đưá»ng. Ông tà i xế cho xe chạy chầm cháºm, chợt lên tiếng: “Tình thế tồi tệ tháºt! Tuy nhiên, nếu yêu má»™t ai đó, hãy để ngưá»i ta biết. Có thể không được đáp lại. Nhưng mai sau, cháu sẽ không bao giá» hối tiếc...â€
VỠđến nhà lúc 9h, tôi tá»± nhá»§ sẽ là m xong các bà i táºp phần má»m ACAD má»›i. Buồn rầu hay dằn vặt đến đâu, tháºt Ä‘iên khùng nếu buông lÆ¡i há»c hà nh. Trước khi tắt máy, tôi nảy ra ý định và o net. Má»™t ngưá»i Ä‘ang online. Là Thư.
Tôi là m quen chị ta cách đây hai năm. ước muốn được biết thông tin vỠđà n anh khiến tôi liá»u lÄ©nh. Má»™t tuần bốn lần, cả hai chat vá»›i nhau những chuyện nhá». CÅ©ng có khi tôi và chị ta gặp nhau ở thư viện ngoà i trưá»ng. Thư giản dị, hÆ¡i lÆ¡ đễnh. Tháºt kỳ quặc. Thư không mảy may nghi ngá» Ä‘iá»u gì ẩn sau chuá»—i tò mò bất táºn cá»§a tôi. Như lúc nà y, khi tôi thăm dò chị có gặp Phan không, câu trả lá»i hiện nhanh trên mà n hình: “Äã gặp lúc sáng sá»›mâ€. “Thá»i gian cả hai dà nh cho nhau quá Ãt?†- Tôi nháºn xét. Thư đáp: “Tôi xem tình yêu là má»™t phần, chứ không phải tất cả Ä‘á»i sống. Nó quan trá»ng, nhưng đừng để nó là m tổn thương. Sức lá»±c cần chia và o nhiá»u việc khácâ€. “Chị không sợ má»™t kẻ lạ xen và o?â€. Dấu hiệu nụ cưá»i: “Kẻ lạ là ai?â€. Tôi chấm dứt cuá»™c trò chuyện. Câu há»i cuối cùng cá»§a Thư treo lÆ¡ lá»ng. Rõ rà ng trò chÆ¡i tôi tá»± xếp đặt Ä‘ang trở nên nguy hiểm.
Let it be
Gió bá»—ng lùa vá» bầu trá»i thà nh phố những vệt mây và ng đồng. Chúng như từ phương Bắc xa xăm, má»™t cánh rừng đã chÃn, bắt đầu tán sắc rá»±c rỡ lên trá»i cao. Không khà dịu xuống, đôi khi buổi sáng lạnh đến Ä‘au nhói. Tôi không cho phép mình ốm. Có quá nhiá»u thứ phải là m và suy nghÄ©.
Rắc rối bắt đầu và o thá»i Ä‘iểm hai ngà y Phan được nghỉ việc ở văn phòng. Ai cÅ©ng có đôi lúc gặp vấn đỠvá»›i công việc, cần khoảng khắc thay đổi, được ở má»™t mình, suy nghÄ© vá» thá»i gian sống và những Ä‘iá»u quan trá»ng cần thá»±c hiện. Tuy nhiên, sá»± im lặng, gần như che giấu những vấn đỠcá»§a anh là m tôi tổn thương. Phải chăng mối quan hệ cá»§a chúng tôi, sau thá»i gian gắn bó, Ä‘ang dần dần mất mà u. Khi biết nguy hiểm đâu đây mà không tìm thấy cách hóa giải, nguy hiểm sẽ đến, gõ cá»a và o má»™t buổi sáng không chỠđợi.
Cuối cùng, cô bạn Lưu An đã hà nh động. Má»™t khi hà nh động, cÆ¡ há»™i sẽ mở ra. Trong tình yêu, lợi thế không dà nh cho riêng ai. Má»™t dây rà ng buá»™c, sá»± gần gÅ©i nhiá»u năm có thể tan biến chỉ sau cuá»™c chạm mặt tình cá» vá»›i má»™t cô gái xa lạ, cạnh bức tưá»ng rêu cá»§a trưá»ng đại há»c. Quả rất lạ lùng. Nhưng sá»± tháºt là thế. Tôi lá» má» nháºn ra mối quan tâm khác thưá»ng cá»§a Lưu An thông qua tôi để hướng tá»›i Phan từ hÆ¡n má»™t năm trước. Thoạt tiên tôi buồn cưá»i. HÆ¡i khó chịu. Trong thá»i gian dà i, tôi vẫn vững tin mình có thể kiểm soát tình thế. Tuy nhiên, đến lúc má»™t Ä‘iá»u gì đó đột nhiên trượt ra ngoà i đưá»ng ray.
Trưa thứ bảy. Sau khi gá»i Ä‘i xong các tà i liệu dịch thuáºt, tôi online. Lưu An láºp tức kết nối. Cô đỠnghị gặp tôi, có má»™t và i chuyện cần nói. Cô bạn nhá», cô muốn rà soát phản ứng cá»§a tôi? Cô cho rằng tôi vẫn chưa biết gì? Tôi bình thản cho biết có thể gặp nhau ở khu vưá»n thư viện trong ná»a giá» nữa. Ở đó, luôn có ngưá»i qua lại. Ãt nhất, tôi không phạm sai lầm có thể nuối tiếc sau nà y. Lúc tôi đến, Lưu An đã chá» tôi ở băng ghế giữa thảm cá». Hoà n toà n khác biệt tôi hình dung, không có sá»± ngạo mạn hay tia nhìn thô bạo. Chỉ là cô gái trẻ ngồi so vai, trà n đầy sợ hãi lẫn âu lo.
- Bà máºt cần tiết lá»™ là gì? - Tôi mỉm cưá»i.
- Em xin lá»—i là m chị tổn thương. Nhưng tháºt kinh khá»§ng nếu lừa dối ngưá»i khác, vì bất cứ lý do nà o. Hãy nghe em nói... - Ãnh sáng trong đôi mắt xa nhau cá»§a Lưu An chao đảo tháºt đáng sợ.
Những câu nói không trình tá»± buá»™t ra. Hầu hết sá»± tháºt tôi Ä‘á»u đã biết, qua lá»i bạn bè, qua việc tá»± liên kết các sá»± kiện rá»i rạc. Nhưng khi chiếu rá»i dưới cái nhìn cá»§a ngưá»i đối diện, chúng bá»—ng nhá»n hoắt như những mÅ©i kim là m tôi tê liệt. Bá»™ phim hà i pháp. Bá»™ prorock má»›i cá»§a Manowar. Cái siết tay nóng hổi dưới mái hiên ướt mưa. Cảm xúc mạnh mẽ tá»a sáng.... Tôi bá»—ng thốt lên: “Äừng nói nữa. Là m Æ¡n!â€. Cô gái im lặng, gò má trắng bệch, bà ng hoà ng.
Phan đến, theo yêu cầu cá»§a tôi qua Ä‘iện thoại. Nháºn ra tôi và Lưu An ngồi cạnh nhau, anh hÆ¡i ngạc nhiên, nhưng không bất ngá». Cần láºp tức tránh xa tình thế khó xá» á»§y mị. Tôi tiến vá» phÃa anh: “Anh sẽ Ä‘i cùng cô ấy, phải không?â€. Phan gáºt đầu. “Tại sao?â€. “Vì anh cần được thay đổi, cần yêu, cần cảm nháºn cuá»™c sống theo cách nó Ä‘ang diá»…n ra. Từ lâu, chúng ta đã chẳng còn hi vá»ng vá» nhau nữa. Em biết Ä‘iá»u ấy, phải không?â€. Tôi ngồi im. Giống như tất cả các cÆ¡n gió mùa thu cô đặc lại, đặt lên vai tôi. Phan đến gần Lưu An, cúi xuống cầm tay cô, rá»i khá»i khu vưá»n yên tÄ©nh.
Giống như con hươu, sau khi sáºp bẫy thói quen cá»§a chÃnh mình, tôi cần nhá»m dáºy và tiếp tục cuá»™c chạy trên trảng cá» rá»™ng lá»›n. Thỉnh thoảng, giữa công việc báºn bịu, tôi nghe lại Beatles. Có khác thưá»ng không khi mùa thu, bá»—ng nhiên tôi tìm thấy trong những ca khúc quen thuá»™c ẩn ý giản dị nhói Ä‘au, và cả những mách bảo sáng suốt, hy vá»ng.
HẾT
Last edited by Memory; 10-08-2008 at 08:46 PM.
|