Tốt nghiệp xong, cả Lý Hào và Phong Luân đều được chọn vào làm ở công ty Thiên Lạc.
   
  Biết tin Phong Luân cũng trở thành nhân viên Thiên Lạc, Lý Hào vô cùng phẫn nộ. Bản thân Phong Luân chỉ nghĩ, đây là một cơ hội tốt đáng để theo đuổi, hơn nữa có thể sẽ là dịp tốt để bù đắp tình bạn bị tổn thương của hai người. Nhưng Lý Hào không cho là vậy. Anh nghĩ đến trước kia, Phong Luân vẫn luôn học cùng trường với mình, bây giờ lại vào chung công ty với mình, rõ ràng là có mưu đồ từ trước. Gã ta lại chuẩn bị lợi dụng anh để nâng gã lên, rồi mọi người sẽ chỉ biết đến Phong Luân mà không cần biết tới Lý Hào.
   
  Chẳng nhẽ mình lại cam tâm bị Phong Luân đánh bại sao?
   
  Không! Không thể như thế! Mình cũng là một người tài giỏi, mình không thua kém gã! Mình nhất định có thể làm tốt công việc, sẽ được thăng chức trước gã!
   
  - Anh Hào, café cho buổi sáng.
   
  Một cốc café nóng hổi thơm lừng đặt trước mặt Lý Hào. Anh ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy được khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp, dịu dàng hiền lành của Lệ Oanh.
   
  Lệ Oanh nhỏ hơn Lý Hào một tuổi, cũng là nhân viên mới của Thiên Lạc, làm bên phòng nhân sự. Mặc dù chỉ mới nhận chức, nhưng Lệ Oanh đã có danh tiếng nho nhỏ ở công ty vì ngoại hình xinh đẹp dịu dàng của mình, là người vợ lý tưởng trong mắt những gã đàn ông trong công ty. Phòng nhân sự và phòng kế hoạch nằm gần nhau, Lệ Oanh có vài người bạn là nhân viên phòng kế hoạch, nên cô rất hay sang đây chơi. Tiện thể, cô thường xuyên bưng café cho mọi người trong phòng. Trong giờ làm việc mệt mỏi mà có café do người đẹp bưng đến, ai nấy đều chấn hưng tinh thần, tăng tốc công tác, hiệu suất tăng lên rõ rệt.
   
  Riêng Lý Hào cảm thấy, dường như Lệ Oanh có ý với mình. Bởi vì mỗi khi tán gẫu với bạn bè, cô ấy thường liếc nhìn sang chỗ anh, ra vẻ lơ đãng bắt chuyện vào câu. Dần dần, hai người cũng thân thiết hơn bình thường.
   
  Lệ Oanh hoàn toàn trái ngược với Ngọc Linh. So với Ngọc Linh, Lý Hào càng thích Lệ Oanh hơn. Vẻ dịu dàng của cô ấy có thể dễ dàng chinh phục bất kỳ người đàn ông nào. Thời điểm này Phong Luân còn chưa có người yêu, nếu như Lý Hào có thể khiến Lệ Oanh đồng ý làm bạn gái, anh sẽ chiến thắng Phong Luân! Nghĩ lại cũng cảm thấy tuyệt vời rồi! Không phải hắn ta tự phụ giỏi giang, đẹp mã hơn mình sao? Người đẹp phòng nhân sự còn không phải bị mình cưa đổ!
   
  Nhưng sự thật lại tát cho Lý Hào một cái rõ đau.
   
  Lệ Oanh tiếp cận Lý Hào vì biết Lý Hào là bạn từ nhỏ của Phong Luân. Hóa ra cô nàng này thích Phong Luân thì khi mới vào công ty! Mà Phong Luân chỉ chăm lo công tác, không chút để ý có một người đẹp đang thầm thương trộm nhớ mình!
   
  Tiếp theo đó, Phong Luân được chọn làm tổ trưởng tổ dự án B, trực tiếp đối chọi với tổ dự án A của Lý Hào. Cuối cùng, giám đốc xét duyệt thậm chí khen thưởng cho dự án của tổ B.
   
  Lý Hào thua thảm bại!
   
  Không cam lòng! Thật sự là không cam lòng! Tại sao mình liên tiếp thua Phong Luân? Mình có gì kém hắn đâu chứ? Tại sao ông trời lại bất công như vậy?
   
  Lý Hào hung hăng vứt vỏ lon bia xuống nền gạch, sắc mặt dữ tợn.
   
  Thua một vố đau đớn, mặt mũi mất hết, đối thủ còn ở trước mặt mình làm bộ như rộng lượng, khoe thắng lợi, khoe luôn đã hẹn hò với người đẹp phòng nhân sự! Lý Hào trở về, mua một lốc bia ra công viên gần chung cư muốn say xỉn một trận.
   
  Ước gì trên đời này không có Phong Luân! Thiên hạ này sẽ là của ta!
   
  - Vậy à? Vậy thì khiến cho hắn ta biến mất là được!
   
  Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng quỷ dị vang lên bên tai khiến Lý Hào giật nảy mình. Hắn bật dậy nhìn xung quanh, cuối cùng thấy được một chàng trai trẻ kỳ lạ ngồi đối diện mình.
   
  Cậu ta mặc một cái áo choàng màu đen cũ kỹ, vạt áo đã rách tứa ra, cổ áo dựng cao che nửa dưới khuôn mặt. Chiếc mũ chóp nhọn kiểu phù thủy với vành nón rộng nghiêng ngả che đi một bên mắt, chỉ lộ ra một con mắt màu đen tuyền như bóng đêm, mái tóc dài ngang lưng như con gái. À, trước ngực phẳng lỳ kia cùng giọng nói là đủ để biết đó là một thằng con trai đích thực. Trên mũ còn cài ba cọng lông vũ đủ màu sặc sỡ bên trái. Dưới ánh nắng chiều đỏ rực, làn da cậu ta tái nhợt đến đáng sợ.
   
  Thiếu niên ngồi trên chiếc ghế gỗ xếp lùn tịt, trước mặt bày một mảnh vải màu tro đặt đầy những thứ đồ quái lạ, có vẻ như đồ chơi, nhưng cũng không hẳn là vậy. Bên cạnh đặt một chiếc valy to màu nâu đất, cũ kỹ không kém, bên trên dán một vài mảnh giấy hình chữ nhật với những nét vẽ ngoằn nghèo. Đáng chú ý là trên vai cậu ta có một con vật nho nhỏ. Gọi là gì được nhỉ? Một con rối chăng? Nó giống như một con mèo với bộ lông đen tuyền, nhưng trên mặt lại có những vệt màu trắng như bị quét sơn, hõm mắt rỗng tuếch lóe ra màu đỏ quỷ dị, hai cái sừng sơn dương dày cộm. Nó nhe răng cười nhìn Lý Hào.
   
  Cảm giác nó không giống như vật sống, có lẽ thực sự là một con rối. Nhưng dù sao bị nó nhìn chằm chằm, đó cũng chẳng phải là cảm giác dễ chịu gì. Lý Hào nuốt nước bọt. Mẹ kiếp, sao đột nhiên lại đụng phải mấy đứa quái dị này? Thằng nhóc này làm xiếc à?
   
  - Xin chào, chúng tôi là Người Bán Hàng Rong!~
   
  Con rối đột nhiên mở miệng nói, thanh âm khàn khàn khiến người ta lạnh cả sống lưng.
   
  Lý Hào run lên, liếc nhìn thấy thiếu niên vẫn ngồi yên lặng không chớp mắt, con rối vẫn ở trên vai cậu ta. Hắn tự nhắc nhở mình, đó chỉ là nói bụng thôi, có gì đáng kinh ngạc đâu, có thể thường xuyên thấy trò này trên TV, không việc gì phải sợ!
   
  Nhưng mà, Người Bán Hàng Rong?
   
  - Bán hàng rong ư? Cậu nhóc bán đồ chơi à? – Lý Hào liếc nhìn những thứ đồ cũ kỹ bày trước mặt thiếu niên, có chút thương hại hỏi.
   
  Có lẽ thằng bé này nhà rất nghèo nên mới phải bán đồ cũ như vậy. Còn phải cosplay để thu hút người mua nữa chứ. Thật là tội nghiệp. Được rồi, hắn có thể mua cho thằng bé này một món, nể mặt tài nói bụng của cậu ta.
   
  - Chúng tôi không bán đồ chơi, Con Người! – Con rối tiếp tục nói, miệng nó mấp máy cứ như thật – Chúng tôi bán “ma pháp”, những thứ có thể giúp bạn đạt được “mơ ước”!~
   
  Trong khoảnh khoắc, Lý Hào như bị ánh sáng đỏ lập lòe trong hốc mắt con rối hớp hồn, cảm giác tâm hồn tê dại, sống lưng lạnh toát.
   
  Lý Hào thầm nghĩ, có lẽ là mình bị điên rồi, hoặc là thằng nhóc này bị điên rồi. Ai sẽ tin vào những câu chuyện nhảm nhí đó chứ.
   
  Hắn đứng dậy, thầm kêu “xui xẻo”, nhặt lên túi bia lon muốn bỏ đi. Nhưng con rối lại lên tiếng, khiến hắn đứng khựng, không thể tin nổi quay lại.
   
  - Bạn muốn trở thành số một phải không? Muốn đối thủ của mình biến mất vĩnh viễn chứ?~
   
  Giọng nói của con rối như có ma thuật, mê hoặc lòng người.
   
  Đúng thế! Đúng thế! Nếu như Phong Luân biến mất vĩnh viễn, ta sẽ trở thành người số một! Mọi người sẽ chỉ nhìn vào ta! Ta sẽ không phải sống dưới cái bóng của đứa nào cả! Chỉ có ta mới là vĩ đại nhất!
   
  Trong lòng Lý Hào điên cuồng thét lên. Khuôn mặt hắn bị bóng ma che phủ, đôi mắt lóe ra ánh sáng thâm lam dữ tợn.
   
  - Tốt lắm. Chúng ta giao dịch đi. Tôi bán cho anh “Ma pháp” để thực hiện ước mơ của mình! – Thiếu niên rốt cục mở miệng, thanh âm lạnh lùng như gió đông, hoàn toàn không giống tiếng nói khàn khàn quỷ dị phát ra từ người con rối.
   
  - Cái gì cơ? – Lý Hào nghi hoặc nhìn thiếu niên.
   
  - “Chiếc gương của Pandora”!
   
  Thiếu niên cầm lên một chiếc gương có bộ khung cổ xưa. Không giống với những chiếc gương điêu khắc tinh xảo xinh đẹp đắt tiền khác, phần khung bao quanh gương tròn là những khuôn mặt méo mó đau đớn, những con quỷ dữ nhe răng dữ tợn, trên đỉnh là hai cái đầu rắn sống động như thật, đôi mắt dường như đang nhìn thẳng vào người cầm gương, khiến Lý Hào rùng mình.
   
  Điều khiến Lý Hào nghi hoặc khó tin nhất là mặt gương lại tối đen, giống một lớp thủy tinh màu đen, nó chỉ phản chiếu lại khuôn mặt hắn, nhưng không phản chiếu khung cảnh xung quanh.
   
  - “Chiếc gương… Pandora”? – Lý Hào run run lặp lại.
   
  - Chỉ cần khiến người kia nhìn vào gương, sau đó anh đọc câu thần chú “Pullague”, người đó sẽ bị “Gạt bỏ” vĩnh viễn! – Thiếu niên tiếp tục giải thích bằng thanh âm bình tĩnh không chút tình cảm.
   
  - Gạt… gạt bỏ vĩnh viễn? 
   
  - Hah, ở Thế Giới Kia, không thể dễ dàng gạt bỏ một người như vậy đâu. Nhưng với Con Người thì khác! – Con rối đột nhiên nhảy lên vai Lý Hào khiến hắn giật nảy mình, nhưng nó không quan tâm, chỉ nhìn hắn bằng đôi mắt lập lòe ánh sáng đỏ rùng rợn đó, nhe răng cười – Sẽ không còn ai nhớ đến kẻ bị gạt bỏ! Thế giới này không tồn tại kẻ đó nữa! Tất cả mọi người sẽ quên hắn ta! Ngoại trừ người gạt bỏ hắn!~
   
  - Nếu như vậy… - Lý Hào cầm chiếc gương, bàn tay hơi run rẩy, không biết vì sợ hãi hay là hưng phấn – Hắn sẽ chết sao?
   
  - Không phải là chết! Hắn ta vẫn sống, nhưng không ai biết đến hắn! – Con rối cười quỷ dị.
   
  - Alf! – Thiếu niên đột nhiên kêu lên. Con rối nhún vai một cái, nhảy xuống đất, ngoan ngoãn đi đến bên chân thiếu niên.
   
  - Được rồi mà Rey, tôi không dọa hắn ta nữa đâu! – Alf nhe răng – Nghe này, hắn ta sẽ vĩnh viễn sống trong gương, chỉ có bạn mới nhìn thấy hắn ta!~
   
  - Như vậy… Tôi sẽ không bị cảnh sát bắt chứ? – Lý Hào còn không an tâm hỏi lại.
   
  - Dĩ nhiên là không rồi. Còn có ai nhớ đến hắn nữa chứ!~
   
  Nghe vậy, Lý Hào cảm giác trong lòng vui mừng không thể kiềm chế. Thật tuyệt vời, như vậy là trời cũng giúp mình!
   
  Thiên hạ này chỉ còn có Lý Hào, không có Phong Luân gì hết!
   
  - A~! – Con rối đột nhiên kêu lên – Hãy cẩn thận khi sử dụng nó nhé, anh bạn ~
   
  Lý Hào hơi nghi hoặc, nhưng sự hưng phấn đã chiếm trọn bộ não, khiến hắn không thể suy nghĩ rõ ràng lời này có ý nghĩa gì.
   
  - Tôi muốn mua chiếc gương này! Nó bao nhiêu tiền? – Lý Hào nắm chặt chiếc gương, vội vàng nói.
   
  Con rối Alf quỷ dị cười vài tiếng lạnh người. Thiếu niên Rey vẫn bình thản như trước.
   
  - Không cần trả tiền.
   
  Lý Hào ngẩn ra. Miễn phí? Làm gì có chuyện tốt như vậy chứ? Hay là lừa đảo? Hắn bắt đầu nghi ngờ về người trước mắt này. Ah! Sao hắn lại có thể tin tưởng lại có thứ tuyệt vời như vậy chứ! Đúng là nằm mơ.
   
  - Đừng nghi ngờ. Hãy thử những gì bạn muốn thử. Tôi không cần tiền. Nhưng khi xong việc, hãy trả cho tôi bằng “Olez”!
   
  Cậu thiếu niên tên Rey nói, gương mặt bị bóng mờ của vành nón che kín, u ám lạnh lòng người.