- Chức vụ trưởng phòng kế hoạch sẽ do Lý Hào đảm nhiệm.
Giám đốc vừa đọc xong công văn, mọi người lập tức vỗ tay chúc mừng. Lý Hào mỉm cười hài lòng, bình tĩnh bắt tay với giám đốc.
- Chúc mừng cậu nhé Hào! Trẻ tuổi như vậy đã làm trưởng phòng, tiền đồ của cậu rất sáng lạn đấy. – Giám đốc vỗ vai Lý Hào nói.
- Cám ơn sếp! Tôi sẽ tiếp tục cố gắng! – Lý Hào cảm kích nói.
Con heo béo ghê tởm! Đương nhiên là tao sẽ không giống lão già khọm như mày rồi! Cứ tận hưởng những ngày cuối cùng mày được sống trên đời đi!
- Chúc mừng cậu!
- Làm tốt lắm, người anh em!
- Xin chào Lý trưởng phòng!
Xung quanh hắn toàn những khuôn mặt chào đón vui mừng, khích lệ khen ngợi hay ngưỡng mộ tâng bốc. Hắn không quan tâm. Đương nhiên rồi, từ khi có được chiếc gương Pandora, số phận của hắn đã được chú định khác hẳn với những kẻ tầm thường đó. Hắn cần gì phải để ý đến lũ người ngu xuẩn tầm thường như vậy!
Trở về phòng, Lý Hào nhìn thấy Lệ Oanh đang cười nói với nữ đồng nghiệp trong văn phòng. Nhìn thấy hắn, Lệ Oanh hơi đỏ mặt e lệ, thấp giọng nói gì đó với cô bạn bên cạnh, nhưng không quên liếc nhìn hắn mấy cái.
Trong lòng Lý Hào lạnh lùng cười, nhưng ngoài mặt hắn vẫn cười lễ phép, gật đầu chào hỏi cô nàng. Đồng nghiệp trở về phòng, ồn ào kêu hắn khao mừng thăng chức. Lý Hào lập tức đáp ứng.
- Ơ kìa, Lệ Oanh đi cùng chúng tôi cho vui nhé!
- Đúng vậy! Tiệc mừng của Lý Hào mà, sao Lệ Oanh có thể vắng mặt được!
- Cùng đi thôi!
Đồng nghiệp ồn ào xúi giục. Lệ Oanh có vẻ khó xử suy nghĩ một chút, cuối cùng đồng ý gật đầu.
…
Bữa tiệc diễn ra thật vui vẻ, mọi người thi nhau chuốc rượu rồi cười ồn ào. Ăn uống no say, cả đám lại kéo nhau đi hát karaoke. Gào hát khản cả cổ, mãi đến hơn 12 giờ đêm mới chịu tan về.
- Ôi trời ơi mấy người này xỉn hết rồi! Chán quá đi! – Một nữ đồng nghiệp oán trách kêu, đỡ lấy bạn trai say đến mềm người dựa vào cô.
- Lệ Oanh, tớ không chở cậu về được rồi. Cậu đi nhờ xe anh Hào nhé! – Một đồng nghiệp lo lắng nhìn Lệ Oanh nói.
Lệ Oanh nghe vậy, hơi bối rối một chút, liếc nhìn Lý Hào. Nhưng lúc này hắn đang loay hoay dắt x era khỏi bãi, không để ý câu chuyện của hai người.
- Đồ ngốc, cứ đi đến hỏi anh ấy là được. – Đồng nghiệp kêu lên – Đừng bỏ lỡ cơ hội này. Cậu nhìn mà xem, những gã khác đều say bí tỷ, chỉ có anh ấy là vẫn tỉnh táo, uống đúng mức. Một người đàn ông tốt phải như thế. Huống chi còn là một người có năng lực, chức vụ cao, lương cao, diện mạo không thành vấn đề! Bỏ lỡ hôm nay, có khi cậu phải hối hận cả đời ấy!
Lệ Oanh nghe bạn nói vậy, cắn môi một cái, gật đầu.
- Được, tớ hiểu rồi!
- Cố lên! – Đồng nghiệp còn không quên vươn nắm tay khích lệ.
Lệ Oanh ngượng ngùng đi đến bên cạnh Lý Hào.
- Anh Hào, Mỹ Chi phải chở người khác về rồi. Anh có thể cho em quá giang được không?
Hơi cúi đầu nhìn khuôn mặt nhuốm hơi cồn mà đỏ ửng của cô nàng, càng thêm xinh đẹp động lòng người, Lý Hào cười thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn lễ phép cười nói:
- Được thôi. Nhà em ở chỗ nào?
- Ở đây…
Lý Hào và Lệ Oanh đi ra bãi đỗ xe, không hề biết có một người đang oán giận nhìn theo bóng răng hắn, hừ lạnh đầy phẫn nộ.
…
Xe dừng lại trước cửa nhà Lệ Oanh. Lý Hào chờ cô nàng xuống xe xong, vốn định phóng đi luôn, nhưng Lệ Oanh lại đột nhiên giữ hắn lại. Cô nàng đỏ bừng mặt, cắn cắn môi:
- Anh… Anh có muốn vào nhà em uống nước không?
Ha… Giữa đêm hôm khuya khoắt, để một gã đàn ông chờ về nhà, lại còn mời vào nhà uống nước, không phải là một loại ám chỉ sao? Lý Hào thầm cười nhạo Lệ Oanh, hóa ra cô ta cũng chỉ là một con đàn bà tầm thường! Vậy mà lúc trước hắn cứ nghĩ cô ta tốt đẹp cỡ nào, thánh thiện cỡ nào. Trước kia là Phong Luân, giờ là hắn!
Nhưng có ngu mới từ chối cơ hội này. Gái đẹp mời mọc mà không ăn thì chỉ có thằng bất lực mới làm được. Lý Hào tự nhận mình là một gã đàn ông bình thường, hơn nữa còn ôm ý đồ với Lệ Oanh, làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt này!
- Dĩ nhiên rồi. Được người đẹp mời là vinh hạnh của anh!
Hai người ôm hôn nhau một đường, vào tới phòng ngủ. Lý Hào thò tay vào trong quần áo Lệ Oanh, xoa nắn bộ ngực căng tròn đầy đặn của cô nàng, môi dời xuống cổ cắn mút. Lệ Oanh thở dốc, rên rỉ thành tiếng.
- A… Anh… Đừng mà…!
- Oanh… Em đẹp quá…
- Uhm… Đừng… Em sợ…
- Đừng sợ, nghe theo anh…
Lệ Oanh nức nở rên rỉ, Lý Hào kiên nhẫn dỗ dành cô nàng. Nói thật, hắn không ngờ lại có thể dễ dàng ăn cô nàng này như vậy. Không biết có bao nhiêu gã đàn ông đã hưởng dụng thân thể xinh đẹp này rồi nhỉ?!
- Em yêu anh… Từ trước em đã yêu anh rồi…
Lệ Oanh ôm lấy hai má Lý Hào nỉ non, hơi thở mềm mại phả vào mặt khiến hắn suýt nữa không kiềm chế được.
Hóa ra cô nàng này còn là cao thủ tình trường. Thật đúng là… bị bộ dạng của cô ta lừa mấy năm!
- Anh cũng yêu em. Oanh, từ lần đầu tiên thấy em, anh đã yêu em rồi.
Lý Hào ghé sát tai Lệ Oanh thì thầm, bàn tay bắt đầu xoa nắn phần bụng mịn màng bằng phẳng.
Nghe vậy, đôi mắt Lệ Oanh lóe lên một chút vui mừng.
Đột nhiên, Lệ Oanh đẩy Lý Hào ra. Đang chìm trong vui thích, chuẩn bị nhập cuộc thì bị ngăn cản, sắc mặt Lý Hào thoáng dữ tợn. Nhưng hắn nhanh chóng điều chỉnh tâm tình của mình, dịu dàng hỏi:
- Em làm sao vậy?
- Em… - Lệ Oanh cắn môi, đôi mắt mọng hơi nước run rẩy nhìn hắn – Em muốn tắm trước…
- Xong việc rồi tắm cũng được mà. – Lý Hào dỗ dành.
- Không, em muốn tắm trước cơ. Khó chịu lắm. – Lệ Oanh không chịu nghe.
Lý Hào thở dài, cuối cùng thuận theo cô nàng.
- Được rồi, vậy em đi tắm đi.
- Anh cũng phải tắm. Anh tắm trước đi! – Lệ Oanh lại tiếp tục đòi hỏi.
Lý Hào thật muốn cứ như vậy bỏ đi, nhưng lại không cam lòng để cô ta thoát nạn, liền ậm ừ, bước vào phòng tắm.
Nhưng vừa vượt qua cánh cửa phòng tắm, đột nhiên hắn cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó không còn cảm giác được gì nữa.
…
Lý Hào tỉnh lại, phát hiện xung quanh mình là khoảng không vô tận, giống như một góc vũ trụ, sự yên tĩnh chết chóc làm hắn rùng mình.
Khoan đã, không phải hoàn toàn đen tối. Lý Hào dần dần thấy được những đốm trắng lơ lửng trong không trung. Với một kẻ đột nhiên bị ném vào khoảng không vô tận như vậy, bất kỳ thứ gì xuất hiện cũng có thể đốt cháy hy vọng trong hắn. Lý Hào cố gắng chạy đến gần, căng mắt ra nhìn rõ thứ đó là gì.
Nhưng rồi hắn khựng lại. Cảm giác lạnh lẽo từ bàn chân truyền lên khắp cơ thể, tóc gáy dựng đứng.
Trong không trung tràn ngập hàng ngàn, hàng vạn chiếc mặt nạ. Những chiếc mặt nạ với bộ mặt trắng như vôi, hốc mắt đen tối, đôi môi dày cộm màu máu tươi, trên trán bị vỡ vụn một góc. Những gương mặt… hoàn toàn vô cảm!
Dĩ nhiên hắn biết đó là cái gì. Chiếc mặt nạ dính liền với đống thịt bầy nhầy gớm ghiếc đó! Khuôn mặt của con quái vật trong gương!!!
Lý Hào không nén được sự sợ hãi trong lòng, thét lên kinh hãi.
Thế này là thế nào? Hắn nhớ trước đó không lâu, hắn còn đang ở trong căn hộ của Lệ Oanh… Tại sao bây giờ hắn lại ở chỗ này? Đây là cái nơi quái quỷ gì vậy? Ác mộng… Nhất định là một cơn ác mộng! Làm ơn… Ai đó đánh thức tôi dậy đi!!!
- Xin chào!
Thanh âm bình tĩnh như mặt nước vang lên sau lưng, Lý Hào mừng như điên quay lại. Có người!
Nhưng rồi, thấy được cậu thiếu niên trong trang phục cũ kỹ quái dị, như cũ chỉ để lộ một bên mắt, cùng với con rối hình mèo dị hợm kia, Lý Hào sững sờ.
- Đây là đâu vậy?
- Thế giới trong “Chiếc gương của Pandora”! – Rey đáp.
- Đây nhất định là một trò đùa, hay là một cơn ác mộng đúng không? Làm sao tôi có thể ở trong gương được! Tôi đâu có dùng nó cho chính mình…
Lý Hào liên tục lải nhải, thần kinh hắn bắt đầu hỏng mất.
Thấy Rey không có ý nói tiếp, Lý Hào đột nhiên phát điên, quát lên:
- MẸ KIẾP! Thế này là thế nào? Chính mày bán cho tao cái gương quái quỷ đó! ĐƯA TAO RA NGOÀI NGAY!
Hắn muốn đứng dậy chạy đến bóp cổ Rey, nhưng không hiểu sao lại không chạm được vào cậu ta. Lý Hào điên cuồng giãy dụa, nhưng lại mệt mỏi mà ngồi bệt xuống.
- Không phải chúng tôi đã nhắc nhở rồi sao? Hãy cẩn thận khi sử dụng nó! ~
Con rối Alf cười dài nói. Đối mặt với con rối quỷ dị có đôi mắt đỏ lập lòe như huỳnh quang này, Lý Hào có một loại sợ hãi không rõ. Hắn run lẩy bẩy, mồ hôi ướt đẫm áo.
- Mọi thứ đều có sự cân bằng của nó. Ngay từ khi bạn dùng nó để xóa bỏ người khác, bạn đã đánh vỡ sự cân bằng của tự nhiên. Dĩ nhiên, bạn phải chịu trách nhiệm cho hành động đó.
- Tại sao mày không nói cho tao biết! – Lý Hào gào lên.
- Chính bạn là người đã quyết định mua nó. Hơn nữa chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm về bất cứ hành động nào của khách hàng ~
Nghe Alf nói vậy, Lý Hào hoàn toàn suy sụp.
Hết thật rồi sao? Tiền tài, sự nghiệp, công danh… hắn chỉ vừa mới bắt đầu. Nhưng mọi thứ đã tan biến… Tại sao lại như vậy chứ?!
- Bạn biết không? Trong khi bạn đố kỵ với một người, có một người khác cũng đang đố kỵ bạn đấy ~
Alf tiếp tục nói, vui vẻ hưởng thụ khuôn mặt sững sờ của Lý Hào.
Tất cả mọi thứ đều có một sự cân bằng. Vì hắn đã đánh vỡ cân bằng, nên hắn phải bị trừng phạt.
- Đưa tôi ra khỏi đây… Làm ơn… Hãy đưa tôi ra khỏi đây… Bất cứ giá nào cũng được…
Lý Hào gần như cầu xin nói, cả người run lẩy bẩy.
Bị xóa bỏ, bị lãng quên, giống như mình chưa bao giờ tồn tại… Lý Hào không thể chịu được cảm giác như vậy. Niềm kiêu hãnh của hắn, tương lai của hắn, sự nghiệp của hắn…
- Bạn muốn giải trừ “ma pháp”?~
Lý Hào gật đầu như điên.
- Tôi không cần nó nữa. Coi như trả mọi thứ về lại bình thường cũng được. Hãy giải trừ “ma pháp” đi!
Alf nhìn Lý Hào, nhe răng cười.
- Rất tiếc. Một khi thi triển “ma pháp”, sẽ vĩnh viễn không thể giải trừ!~
Alf dùng ngữ điệu bông đùa nói ra những lời tàn nhẫn nhất, hoàn toàn dập tắt hy vọng của Lý Hào.
- Đúng rồi, chúng tôi tới đây để thanh toán!~
Alf đột nhiên kêu lên. Rey phối hợp gật đầu, nhàn nhạt nói:
- Chúng tôi sẽ lấy “Olez” của bạn.
Trên tay Rey đột nhiên xuất hiện một chiếc bình thủy tinh tròn vo quấn quanh mấy sợi dây lá xanh tươi, miệng bình là một cái đầu rồng dữ tợn, hai con mắt lập lòe ánh sáng xanh lạnh buốt. Rey hướng đầu rồng về phía Lý Hào, đầu rồng lập tức há to miệng.
Nguồn năng lượng vàng nhạt thiêu đốt xung quanh cơ thể Lý Hào nhanh chóng bay vào miệng đầu rồng. Chẳng mấy chốc, ngọn lửa vàng nhạt đó đã lụi tắt, chỉ còn lại thân thể xụi lơ không còn chút sức lực nào của Lý Hào.
Năng lượng bên trong đầu rồng được súc tích thành một giọt chất lỏng màu vàng nhạt, lấp lánh ánh sáng, rơi xuống bình thủy tinh.
- Nhiều thật đấy! Thế Giới Con Người thật là tuyệt vời, đúng không Rey?~
Alf huýt sáo nhìn giọt chất lỏng lăn qua lăn lại trong bình, hào hứng nói. Rey chỉ lạnh lùng gật đầu một cái, thu chiếc bình vào. Alf lập tức nhảy lên vai cậu, còn không quên liếc nhìn Lý Hào một lần cuối.
- Chúc một ngày vui vẻ. Tạm biệt quý khách!~