Tình cảm với Tú Hà lại tiến thêm một bước, Tô Văn hiện tại đang rất hạnh phúc. Sẵn tiện có tiền trong tay, hắn lại càng tiêu xài không kiêng nể gì.
Sáng thứ bảy, Tô Văn xách chiếc moto ra trước sân nhà. Hắn muốn lau cho nó càng thêm bóng loáng, như vậy mới lấy le được trước mặt nàng. Tô Văn vừa lau xe vừa huýt sáo, tâm tình ở trạng thái tốt nhất.
Lọ mọ suốt hai tiếng đồng hồ, thành quả là chiếc xe lộng lẫy hẳn lên. Tô Văn chạy quanh nó ngắm nghía, vừa chậc chậc khen ngợi. Không thể tin được có ngày mình có thể sở hữu nó, đúng là một giấc mơ đẹp! Tô Văn lấy ra đồng xu bạc, vui vẻ hôn lên mặt ngựa một sừng. Tất cả là nhờ có nó, chỉ cần có nó, cuộc đời mình sẽ tràn ngập may mắn!
- Ơ kìa, thằng Văn! Lâu lắm rồi anh không thấy mày!
Đột nhiên một giọng cười khào khào vang lên, Tô Văn giật mình nhìn ra cổng.
Một thanh niên vóc dáng cao gầy, khuôn mặt bình thường, nhưng lại rất gầy, hốc mắt lõm sâu, làn da tái nhợt, mái tóc nhuộm bảy màu trông chẳng ra sao cả, mặc quần áo in hình đầu lâu hầm hố. Hắn ngậm điếu thuốc lá, cười khẩy nhìn Tô Văn.
- Ơ… Anh Tiến…! Hôm nay anh đi chơi sớm thế? – Tô Văn gãi đầu rụt rè cười.
Gã thanh niên nhìn lưu manh này tên là Lưu Tiến, một thằng côn đồ của xóm. Từng bị cảnh sát bắt giam vì nghi ngờ tham gia một vụ tranh giành địa bàn của các băng nhóm, nhưng sau đó bố hắn ta bán nhà đi để đút lót cho hắn được ra tù. Nhưng sau đó, hắn vẫn tham gia các vụ đâm chém, gia nhập một băng nhóm đường phố, suốt ngày đua xe, gây lộn. Người trong xóm mỗi lần thấy Lưu Tiến đều phải trốn thật xa, nếu không hắn lại giở trò côn đồ trấn lột.
Tô Văn thầm than xui xẻo, không ngờ lại gặp gã trời ơi này! Trước kia không ít lần Tô Văn bị hắn trấn lột. Cũng may hắn biết điều, lấy ra hết những thứ đáng giá, cho nên không bị đánh lần nào, còn được Lưu Tiến bảo kê vài lần. Nhưng Tô Văn vẫn rất căm hận Lưu Tiến. Chẳng có kẻ nào thích bị trấn lột ức hiếp cả!
- Ừ… Mày có cái xe đẹp nhỉ? Gớm, dạo này có tiền mua xe cơ đấy! – Lưu Tiến vứt mẩu thuốc lá xuống đất, mở cổng đi vào sân, nhìn chằm chằm chiếc moto nói.
Tô Văn lập tức hiểu máu côn đồ của gã lại nổi lên rồi. Chết tiệt! Không thể để hắn cướp đi chiếc moto được! Nếu không ngày mai lấy gì đi chơi với Tú Hà?
- Đây không phải xe của em đâu. Xe anh họ em gửi nhờ đấy! – Tô Văn vội vàng chắn trước mặt gã nói.
- Thằng anh mày lắm tiền thế! – Lưu Tiến liếm mép – Vừa vặn, băng nhóm của anh sắp có một trận đua xe rồi. Anh mày đi tìm mãi mà chưa có chiếc nào ưng ý. Mày cho anh mượn mấy hôm xài xem nào!
- Anh hiểu cho em, mai ông anh em qua lấy rồi, không có ông ấy đánh em chết! – Tô Văn nhỏ giọng cầu xin gã.
- Vậy thì bảo thằng anh mày qua nói chuyện với tao! – Lưu Tiến không thương hại hắn một chút nào, đẩy hắn qua một bên sờ sờ chiếc xe.
Tô Văn bị gã đẩy ngã, lóc ngóc bò dậy, ánh mắt bất mãn. Khốn nạn, sao đúng lúc này lại có thằng chó chết xuất hiện?
Đúng rồi, còn có đồng xu!
Tô Văn lén lút đứng sau lưng Lưu Tiến, muốn tung đồng xu lên tìm vận may. Nhưng Lưu Tiến sớm chú ý đến Tô Văn, thấy hắn nắm trong tay cái gì đó, liền kêu lên:
- Mày cầm cái gì trong tay đấy? Đưa tao xem nào!
Tô Văn giật nảy mình, phản xạ dấu tay sau lưng:
- Không có, em có cầm cái gì đâu!
- Mày đừng có chối! Tao nhìn thấy rõ ràng!
Lưu Tiến bắt lấy cánh tay Tô Văn vặn ra trước muốn xem thử. Tô Văn cố gắng không để gã thực hiện được. Đùa, đồng xu may mắn còn quan trọng hơn cả cái xe máy kia, không thể để Lưu Tiến cướp mất được!
Hai người giằng co trong chốc lát, sắc mặt Lưu Tiến càng lúc càng khó nhìn. Đột nhiên Tô Văn sẩy tay, đồng xu văng lên rồi rơi xuống đất.
“Leng keng…”
Tiếng chất bạc va chạm xuống nền đá vang lên thanh thúy, như một tiếng sấm nổ đùng bên tai Tô Văn.
Không khí như đọng lại, Tô Văn cảm giác được có một luồng khí lạnh lan tỏa từ lòng bàn chân, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm áo.
Trong một khoảnh khắc, bóng tối tràn ra từ đồng xu, che khuất ánh mặt trời. Một con quỷ dữ bay ra từ đồng xu, ba đầu sáu tay, một con mắt mở to, tròng trắng tràn ngập tơ máu, miệng ngoác rộng tận mang tai, lộ ra những chiếc răng nanh vàng khè sắc nhọn, chất dịch nhầy hôi thối xám xịt chảy ra từ miệng nó. Nó vươn hai cánh tay cuồn cuộn cơ bắp, bàn tay to bất thường với những đốt tay xương xẩu, móng vuốt sắc bén về phía Tô Văn.
Bị bàn tay quỷ đâm xuyên qua thân thể, Tô Văn cứ nghĩ mình sắp chết. Hắn đứng yên như trời trồng. Cảm giác như trong thân thể vừa xuất hiện một cái gì đó, lại có một thứ bị khóa lại.
“Nếu là mặt quỷ dữ ngửa lên, bất hạnh sẽ ập đến với cậu!”
Tô Văn trợn tròn mắt. Bất hạnh… Quỷ dữ…!
- Hóa ra là một đồng xu rách, tưởng gì… Thế nhé, tao mượn cái xe này vài hôm nhé!
Giọng cười quái dị của Lưu Tiến vang lên bên tai Tô Văn. Hắn phục hồi tinh thần lại, Lưu Tiến đã nổ máy tú ga chạy mất.
Tô Văn vội vàng đuổi theo. Mặc dù biết là không thể đuổi kịp, nhưng hắn vẫn cứ chạy. Đến đầu xóm, Tô Văn lại bắt gặp đám côn đồ đang ngồi bên lề đường uống café, hút thuốc lá, mặt mũi thằng nào thằng nấy đều dữ tợn vô cùng, không biết có chuyện gì xảy ra.
- Đại ca, thằng đó à? – Một tên khều vai gã to con nhất đám.
- Ờ… Có lẽ là nó đó!
- Lên, còn ngồi ỳ ra đó làm gì!
Cả đám côn đồ dàn hàng ngang ra giữa đường, chặn lại Tô Văn. Hắn hoảng hốt, cố trấn tĩnh lại, run run giọng hỏi:
- Mấy người là ai? Sao tự nhiên chặn đường tôi vậy?
Gã to con cầm đầu khạc một bãi đờm, hất hàm:
- Mày có phải thằng Lưu Tiến không?
- Không, mấy người nhận nhầm rồi! Tôi vừa mới bị nó cướp xe, đang muốn đuổi theo đây! – Tô Văn thở phào nhẹ nhõm một hơi.
- Đại ca đừng tin nó! Chắc chắn là nó rồi! Thằng láo toét này hôm nọ còn trấn lột 500 ngàn của thằng Sáo, còn chửi đại ca. Giờ thấy đại ca nó sợ nên không dám nhận đó. Đánh nó đi! – Một thằng mặt ngựa trong đám lập tức kêu lên.
- Đánh nó đi! Đánh chết mẹ nó đi! – Đám côn đồ kích động gào to.
- Không phải! Tôi không phải Lưu Tiến! Đã bảo mấy người nhầm rồi mà!
Tô Văn sợ hãi nói, nhưng không cản được đám côn đồ đã nổi cơn khát máu, mất đi lý trí. Hắn bị lũ côn đồ đè ra đánh, không biết bao nhiêu nắm đấm tương vào người, không biết trúng bao nhiêu cú đá, còn bị khạc nhổ lên người. Đến khi đám côn đồ thỏa mãn, Tô Văn đã quằn quại nằm giữa đường, liên tục thở dốc.
- Đại ca, đừng làm mạnh tay quá. Lần sau đánh tiếp. Lỡ nó chết thì phiền lắm!
- Hừ! Lần này tao tha cho mày! Nhớ cái mặt thằng Cù Thuốc Phiện này nghe chưa, tao mà thấy mày nữa tao đập cho gãy răng!
- Đi!
Lũ côn đồ nhanh chóng biến mất ở góc cua. Tô Văn ôm bụng, thất thểu đứng dậy. Trên mặt sưng phù đến mức không nhìn ra hình dạng cũ, có lẽ còn bị gãy mấy cái xương sườn, tay trái đau đến nhói tim…
- Ôi trời ơi, ở đầu đường vừa xảy ra tai nạn đó! Một thằng đi moto tông vào xe container chở hàng! Nghe nói thằng đó nát bét không nhìn ra hình người luôn, còn cái xe moto vỡ vụn thành mảnh nhỏ. Thảm lắm!
Hai cô gái đạp xe đạp đi ngang qua Tô Văn thì thào nói chuyện, sắc mặt tái nhợt.
Tô Văn nghe vậy, trái tim như ngừng đập. Cầu trời đừng là Lưu Tiến với chiếc moto của hắn! Cầu trời đừng như vậy!
Không để ý đến cơ thể đau đớn, Tô Văn vội vàng lết đến đầu đường. Hơn ba mươi phút sau, hắn sững sờ nhìn hiện trường đang được cảnh sát phong tỏa. Đám người xung quanh ồn ào bàn tán, tiếng than thở, tiếng kêu sợ hãi vang lên không dứt. Nhưng Tô Văn không nghe được bất kỳ thứ gì cả. Trong mắt hắn chỉ có một bãi vụn thịt máu nhầy nhụa lẫn lộn, những mảnh vỡ còn lại của chiếc xe moto mà cách đây một tiếng, nó còn rất hùng dũng oai vệ.
Hết rồi… hết tất cả rồi…
- Này cậu bé, cháu không sao chứ? Nhìn cháu bị thương nặng lắm! Có cần đến bệnh viện không? – Một người phụ nữ trung niên thấy Tô Văn bẩn thỉu, cả người đầy vết trầy máu, vết bầm tím, không khỏi lo lắng hỏi.
Tô Văn cứng ngắc quay đầu nhìn bà. Người phụ nữ giật thót tim. Ánh mắt Tô Văn trống rỗng, tràn ngập tuyệt vọng. Người phụ nữ vội vàng mắng một tiếng rồi bỏ đi.
Tô Văn trở về nhà, lấy bông băng cồn sát trùng tự sơ cứu cho mình, rồi nhìn chằm chằm điện thoại.
Chiếc xe moto hư mất rồi. Hơn nữa bây giờ hắn bị thương khắp người như vậy, làm sao dám xuất hiện trước mặt Tú Hà.
“A lô?” Ống nghe truyền đến giọng nữ mềm ngọt.
- Hà, xin lỗi cậu, ngày mai tớ không thể chở cậu đi chơi được rồi… - Tô Văn ỉu xìu nói.
“Cậu nói gì cơ? Thật á?” Giọng nữ bén nhọn kêu lên.
Tô Văn cảm giác Tú Hà có chút khác lạ, nhưng không suy nghĩ nhiều, tiếp tục nói:
- Uh, anh tớ mượn xe đi chơi, không cẩn thận bị tai nạn nên xe hư mất rồi…
“Tại sao cậu không nói sớm hơn hả? Cậu có biết tớ đã mong chờ buổi đi chơi ngày mai như thế nào không?” Đầu dây bên kia, Tú Hà giận dữ kêu lên.
- Tớ rất xin lỗi. Nhưng đừng lo, tớ sẽ bù lại cho cậu.
“Hừ! Biết vậy tớ sẽ không từ chối buổi party của Thành để chờ cậu!” Tú Hà hừ lạnh nói.
- Cậu… cậu nói cái gì vậy hả? Tớ mới là bạn trai của cậu! Tại sao cậu lại muốn đi chơi với một thằng khác chứ! – Tô Văn nhất thời nổi giận.
“Đừng có tưởng bở như vậy! Đồ ngốc nghếch! Đừng tưởng tặng mấy món quà cho tôi là có thể cưa đổ tôi nhé! Tôi chưa bao giờ nhận cậu là bạn trai tôi cả!”
- Tại sao…?
“Dù sao cũng cảm ơn những món quà cậu đã tặng nhé!” Nói xong, Tú Hà lập tức cúp máy.
Tô Văn sững sờ nhìn màn hình điện thoại, không thể tin nổi những gì mình vừa nghe thấy. Đây là Tú Hà sao? Cô gái hiền lành xinh đẹp thiện lương nhất trường?
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Tô Văn lập tức bắt máy, trong lòng hy vọng đó là Tú Hà, cô gọi đến xin lỗi hắn…
“A lô, đó có phải nhà ông bà Tô Lâm không?”
Tô Văn vội vàng đáp, trong lòng nghi hoặc không hiểu chuyện gì xảy ra.
Nhưng rồi, những lời người kia nói khiến trái tim Tô Văn như ngừng đập.
Chiếc điện thoại rơi xuống sàn, phát ra tiếng vang trầm đục. Tô Văn ngồi lặng yên. Căn phòng chìm vào bóng tối, hơi thở chết chóc tràn ngập.
…
“Cậu là Tô Văn, con của ông Tô Lâm và bà Kiều Liên phải không? Chúng tôi là bệnh viện Chữ Thập Đỏ. Cậu hãy bình rĩnh và nghe thật rõ đây. Bố mẹ cậu được chuyển đến bệnh viện chúng tôi trong tình trạng hết sức nguy hiểm. Đầu bị va đập mạnh, ảnh hưởng tới não bộ, chân tay hoàn toàn bị cán đứt, bắt buộc chúng tôi phải làm phẫu thuật cắt bỏ. Hiện tại bố mẹ cậu vẫn chưa qua cơn nguy kịch, có khả năng sẽ trở thành người thực vật vĩnh viễn.”
“Trước khi đi giao hàng, chị Liên có nói với cô là dạo này tiền học phí của cháu cao quá, nếu vẫn làm ăn như trước kia thì không đủ để xoay sở, nên hai vợ chồng chị ấy quyết định nhận một chuyến giao hàng ở tỉnh khác. Cô có nói là đường quốc lộ đến đó rất nguy hiểm, đường thì hẹp mà vách núi dựng đứng, sơ sẩy là tai nạn như chơi. Nhưng vợ chồng chị ấy nhất quyết không nghe, bảo là có nguy hiểm cũng phải thử. Chỉ cần cháu học hành đàng hoàng, bọn họ có chịu bao nhiêu khó khăn cũng vui lòng. Không ngờ…”
Những lời nói của bác sĩ và người bạn thân của mẹ cứ quẩn quanh trong đầu Tô Văn. Đứng ngoài phòng cách ly, ánh mắt Tô Văn không thể dời khỏi hai người nằm bên trong. Tay chân bọn họ đã bị cắt bỏ, hoàn toàn thành tàn phế, khắp nơi trên cơ thể dán đầy dây nhợ, tiếng “bíp bíp” cứ vang lên đều đều từ máy sóng điện não.
- Xin chào! Chúng tôi tới để thanh toán!
Đột nhiên, sau lưng Tô Văn vang lên tiếng nói. Tô Văn máy móc quay lại, lập tức nhận ra người trước mắt mình.
Cậu thiếu niên với bộ trang phục kỳ lạ và con rối hình mèo quỷ dị của cậu ta. Giống như một tháng trước, cậu ta đứng trước mặt Tô Văn, ánh mắt hoàn toàn vô cảm nhìn thẳng vào hắn.
- Tại sao…?
Tô Văn nghe thấy giọng mình thều thào, thanh âm khàn khàn, nói xong câu đó, Tô Văn cảm thấy cả người như vừa bị rút sạch sức lực, há mồm thở dốc.
- Bởi vì hạnh phúc và bất hạnh luôn đi kèm với nhau, bù trừ cho nhau. Khi cậu gặp may mắn, đồng thời cũng sẽ gặp phải một điều bất hạnh tương tự. – Rey bình tĩnh giải thích – Nhưng khi cậu lựa chọn sử dụng “Đồng xu may rủi của Ahetos”, có nghĩa là cậu đã gạt bỏ một bên, làm mất sự cân bằng. Để bù đắp lại, nỗi bất hạnh sẽ ập đến liên tục với cậu.
- Đó là cái giá phải trả cho những hành động của cậu!
Hóa ra tất cả là do hắn tự chuốc lấy sao? Đều do hắn… Hắn ngu xuẩn! Hắn ngốc nghếch!
- Nhưng… Nếu như mày không đưa nó cho tao, tao sẽ không phải chịu nhiều bất hạnh như vậy! – Như bắt lấy niềm hy vọng cuối cùng, Tô Văn gào lên.
- Cậu có thể lựa chọn không nhận nó. Tuy nhiên, cậu đã làm ngược lại. – Rey nói, vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra – Chấm hết. Bây giờ chúng tôi sẽ lấy “Olez” của cậu.
Rey nâng chiếc bình tròn gắn đầu rồng. Đầu rồng há mồm, nguồn năng lượng ngùn ngụt vây quanh Tô Văn bị cuốn vào trong, cô đọng thành một giọng chất lỏng màu vàng nhạt.
- Đừng sử dụng “Đồng xu may rủi” đó nữa. Cậu hiểu rồi đấy.
Rey đã quay lưng đi, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, quay lại liếc nhìn Tô Văn, để lại một câu như vậy.
Tô Văn quỳ rạp xuống đất, im lặng.
Alf vẫn im lặng từ đầu đến giờ, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Tô Văn, nhe răng cười:
- Chúc một ngày vui vẻ. Cám ơn quý khách ~