- Ahhh… Nóng nực quá… Tôi ghét mùa hè!
Trên sân thượng của một tòa cao ốc nào đó, Alf nằm bẹp dưới bóng râm do tường nhà kho tạo thành, há mồm than thở. Bên cạnh nó, Rey ngồi tựa lưng vào tường, chiếc mũ chóp nhọn được đặt ở một bên, cả chiếc áo choàng rách nát cũng được cởi ra. Thân hình Rey có phần gầy yếu đơn bạc, khuôn mặt thanh tú, mái tóc đen dài được cột túm lại sau gáy, đôi mắt luôn nhìn mọi thứ một cách không cảm xúc lúc này được nhắm lại, lộ ra vài phần tĩnh lặng cô độc.
- Chết tiệt! Ở đây không có băng ma pháp! Tôi muốn băng ma pháp! Nóng quá đi…
Alf không ngừng thều thào, cái đuôi dài luôn ngúng nguẩy cũng uể oải rũ suống sàn.
Rey mở mắt ra, im lặng nhìn Alf.
- Cậu hiểu tôi muốn gì mà Reyyyy… Chúng ta đi thôiiii…. – Alf lập tức hưng phấn nhảy lên vai Rey, phe phẩy đuôi vuốt vuốt gò má Rey.
Rey thở dài, cầm theo mũ và áo choàng đứng dậy.
“Lạch cạch…”
Tiếng vật gì đó rơi xuống nền xi măng vang lên. Alf cúi xuống nhìn, một chiếc trâm cài màu hồng nhạt kiểu dáng đơn giản, nhưng thoạt nhìn rất cũ kỹ, đang lăn vài vòng trên nền sân.
- Ah? Cái gì thế? Nó rơi từ chỗ nào vậy nhỉ? – Alf lập tức kêu lên.
Rey cúi xuống nhặt chiếc trâm cài lên. Khuôn mặt cậu vẫn không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng làm bạn với Rey lâu như vậy, Alf vẫn có thể dễ dàng nhận ra sự khác thường của cậu. Bàn tay cầm trâm cài chặt hơn, như sợ chỉ cần buông lỏng một chút thôi, nó sẽ tan biến.
Thứ đó… rất quan trọng với cậu ta?
- Rey…?
- Đi thôi. – Rey không giải thích, chỉ trầm lặng nói.
Alf im lặng.
Nó và Rey là bạn đồng hành với nhau từ rất lâu rồi, nhưng Rey chưa bao giờ kể về quá khứ của cậu ấy cho nó nghe. Đôi lúc Alf cũng tự tưởng tượng về quá khứ của Rey, đoán chắc đó không phải là một ký ức tốt đẹp gì. Rey vẫn luôn rất thần bí, một cái hũ nút, gần như không thể hiện cảm xúc, đôi khi có thể cảm nhận được hương vị chết chóc vây quanh cậu ta.
Alf không muốn hỏi Rey. Mặc dù là bạn, là đồng bọn, nhưng có những thứ riêng tư không thể xâm phạm. Và Alf cũng không có ý định hỏi về quá khứ đó. Nhưng khi bọn họ đến gặp “Kakpa”, lão ta lại nói chuyện riêng với Alf, hỏi suy nghĩ của nó về Rey.
“Chắc là nhóc tò mò lắm nhỉ! Về quá khứ của thằng bé!”
Alf gật đầu.
“Ha ha ha…” Lão Kakpa cười quái dị, giọng nói khàn khàn như vang lên từ địa ngục “Sự tồn tại của nó đã là một tội lỗi rồi… Ha ha ha…”
Hai đốm lửa đỏ trong hốc mắt Alf bỗng dưng thiêu đốt, nhưng chớp mắt lại quay về bình tĩnh.
Nó không quan tâm. Nó chỉ cần biết, Rey là bạn nó. Vậy là đủ.
…
- Các em học sinh, trật tự nào!
Thầy giáo vừa bước vào, nhìn cảnh tượng nhốn nháo trong lớp học, lập tức bực bội la lên.
Bước sang hè, thời tiết thật là khó chiều, nhiệt độ lên cao, ánh mặt trời thiêu đốt mọi thứ. Đối với học sinh lớp 12 đang chuẩn bị thi đại học, lại còn phải học thêm vào mùa này, thật đúng là cực hình.
Cả lớp đều uể oải, học sinh nằm la liệt ra bàn, có nam sinh còn cởi hẳn áo sơ mi, dùng vở làm quạt cho đỡ nóng, khiến các bạn nữ kêu la oai oái. Trời đã nóng như vậy mà nhà trường còn chưa duyệt đề nghị lắp máy lạnh cho phòng học. Thật đúng là không biết thương học sinh gì cả! Mấy ông lãnh đạo chỉ biết nghĩ tới túi tiền của họ thôi!
Thầy giáo vẫn cố gắng duy trì trật tự lớp học. Nhưng học sinh bên dưới vẫn kêu la ồn ào, than trời trách đất, hi vọng thầy rộng lượng cho nghỉ một hôm. Thầy giáo không thèm quan tâm đến lời than thở của học sinh. Nghe đi nghe lại chai hết lỗ tai rồi. Thầy giáo đẩy kính mắt, bình tĩnh quăng một quả bom sức công phá lớn:
- Im lặng và cất hết sách vở! Hôm nay chúng ta sẽ làm bài kiểm tra định kỳ!
- Hả??? Thầy ơi thầy giỡn phải không? Ngày cá tháng tư qua lâu rồi mà thầy!
- Thầy ơi thật không vậy? Chết rồi em chưa học bài gì hết!
- Thầy ơi làm ơn dời lại được không?
- Thầy… Trời nóng quá không tập trung làm bài được…
Thầy giáo vẫn bình tĩnh đáp:
- Còn có vài tuần nữa là thi đại học rồi. Các em phải cố gắng học hành cho đàng thoàng thì kết quả mới tốt được chứ! Không kêu la nữa, 30 giây sau ai còn để sách vở trên bàn là tôi báo với phụ huynh đấy!
Mọi người lập tức im lặng, loay hoay cất hết sách vở trên bàn vào cặp. Thầy giáo hài lòng gọi lớp trưởng lên phát đề. Không lâu sau, trong phòng học vang lên tiếng bút sột xoạt viết trên giấy, tiếng bấm máy tính lạch cạch.
Tiếng chuông báo hết giờ học vừa vang lên, trong phòng học lập tức đồng thanh vang lên tiếng hét “Yeh!”. Các học sinh vội vàng nộp bài, có người cố viết thêm vài chữ cho hết câu, còn phần lớn là học sinh kéo áo nhau hỏi đáp án như thế nào.
Vân Khánh đeo cặp sách, chạy đến chỗ cậu bạn thân, vẻ mặt buồn rầu hỏi:
- Mày có làm được không?
- Không. Tao còn chả hiểu đề hỏi cái quái gì! Còn mày thì sao? – Trần Phong thản nhiên hỏi lại.
- Tao có khác gì mày đâu. Học mà có hiểu quái đâu mà. – Vân Khánh nhún vai.
- Kệ mẹ nó. Đằng nào cũng xác định là không thể đậu đại học được rồi. Tao chả quan tâm.
Trần Phong cười khẩy, không thèm lo lắng đến kết quả tệ hại của mình. Nhưng Vân Khánh có vẻ bồn chồn hơn, mặt mày nhăn nhó, khổ sở nói:
- Ừ, nhà mày có tiền, nói một tiếng là ông già mày cho mày làm quản lý liền, đâu như nhà tao. Cái số khác nhau nó khổ thế đấy!
- Lo gì. Đã bảo là tao sẽ giúp mày mà. Ai bảo hai đứa mình là anh em! – Trần Phong hào phóng vỗ vai Vân Khánh.
- Ờ… Cám ơn bạn hiền trước nhé! – Vân Khánh miễn cưỡng cười cười.
Trần Phong đi trước Vân Khánh vài bước nên không nhìn thấy nụ cười khó coi của cậu ta. Cho dù thấy được, hắn cũng sẽ không lưu ý làm gì. Bởi vì gia đình khá giả, Trần Phong đã quen với ánh mắt ghen tị của những người khác, cho dù là bạn bè thân thiết nhất như Vân Khánh cũng chỉ là người phàm mà thôi, làm sao có thể đối xử công bằng với một người bạn cơ bản là không cùng tầng lớp như mình. Cho nên hắn vẫn luôn thản nhiên trước những ánh mắt như vậy, suy nghĩ nhiều làm gì cho nhức đầu.
- Đi thôi, đi chơi game! Đừng có nghĩ nhiều nữa! – Trần Phong khoác tay lên vai Vân Khánh nói.
- Đi! Hôm bữa tao đang cày con boss kia thì bị một thằng trẻ trâu nó giành mất. Bữa nay phải tìm nó để trả thù mới được! – Nhắc đến game, Vân Khánh lập tức hưng phấn, nghiến răng nghiến lợi nói.
…
Vân Khánh và Trần Phong là một đôi bạn thân. Năm cấp II, gia đình Trần Phong chuyển về thành phố này, xây một căn nhà rất to và đẹp bên cạnh nhà Vân Khánh. Thế là hai người thành hàng xóm của nhau. Sau đó bố Trần Phong chuyển hắn vào trường trung học cơ sở mà Vân Khánh đang theo học, tình cờ thế nào lại được xếp chung lớp với Vân Khánh. Hai đứa con trai đang ở cái tuổi ngây thơ chưa biết sự đời, còn ham chơi và lười biếng lắm, tiếp xúc nhiều với nhau, lại cùng thích chơi game, Trần Phong và Vân Khánh nhanh chóng trở thành bạn tốt. Cứ như thế, suốt 6 năm liền, biến thành “cặp đôi cùng lùi”.
Gia đình Trần Phong khá giả, bố hắn là chủ một công ty xây dựng cỡ trung, làm ăn khấm khá, còn mẹ hắn là bà nội trợ gia đình. Nhưng trước kia hai người đều là những kẻ nghèo khó. Bố Trần Phong từ nông thôn lên thành phố tìm việc, được nhận vào làm thợ trong lò gạch, làm lụng quần quật cả ngày. Nhờ may mắn tích cóp hùn vốn làm ăn mà thành công, xây dựng được cả công ty. Mẹ hắn là công nhân trong xí nghiệp may mặc, cưới bố hắn từ trước khi phát tài. Sau khi bố hắn thành công, mẹ hắn liền từ chức về nhà chăm lo chồng con. Nói chung bố mẹ Trần Phong chẳng phải là những người thông minh hay có văn hóa cao gì, có lẽ vì vậy nên ảnh hưởng tới chỉ số thông minh của hắn. Trần Phong học hành cực kỳ bết bát, lại còn không thiết tha gì với sách vở, suốt ngày chỉ biết chơi bời quậy phá. Nhưng hắn chẳng cần phải lo cho tương lai như nhiều người, bởi vì đã có bố hắn sau lưng, dọn sẵn một con đường cho hắn.
Khác với Trần Phong, bố mẹ Vân Khánh đều là giáo viên. Cả hai cực kỳ phiền lòng khi sinh ra một đứa con không thông minh lại còn không có chí tiến thủ như Vân Khánh. Không hiểu trong lúc tổ hợp gen xảy ra lỗi gì nữa. Gia đình Vân Khánh không có nhiều tiền như nhà Trần Phong, cha mẹ hắn không thể lo liệu con đường tương lai cho hắn. Vì thế mà Vân Khánh thiếu đi một chút ngông nghênh bất cần đời như Trần Phong, có vẻ lúc nào cũng chán nản, tự ti.
Trần Phong đã nói là sẽ giúp đỡ Vân Khánh, có lẽ Trần Phong thật lòng nghĩ vậy, nhưng Vân Khánh biết rõ chuyện tương lai không thể quyết định bằng cách đó. Trần Phong nghĩ hắn rất nghĩa khí, giúp đỡ bạn bè lúc khó khăn. Nhưng điều đó lại càng khiến Vân Khánh tự ti hơn. Có thể Trần Phong giúp được hắn thật, nhưng cuộc đời sau này của hắn phải sống dựa vào Trần Phong sao? Cha mẹ hắn mà biết thể nào cũng sẽ giận đến hộc máu. Hắn cũng là một thằng đàn ông, hắn không muốn sống dựa vào người khác một cách nhục nhã và ti tiện như vậy.
Nhưng hắn có thể làm được gì đây?
Vân Khánh cảm thấy tương lai của mình đang bị mây mù che kín.