Nằm sát bên chính lộ, cách Phong Hỏa thành mười lăm dặm về phía Đông có một gia trang rất bề thế, nguy nga, được canh phòng vô cùng cẩn mật. Chủ nhân nơi này là Mai Thiếu Kỳ, chỉ huy Lạc Điểu Quân, binh chủng đặc biệt của Lạc Hồng đại lục. Mai Thiếu Kỳ còn là thái thú Phong Hỏa thành.
Cách đây 6 năm, Lạc Điểu Quân của Mai Thiếu Kỳ lãnh ấn tiên phong trong việc đánh dẹp dư đảng Quỷ Khốc Lão, lấy lại quyền cai quản Lạc Hồng đại lục về tay An Dương.
Lại nói, sau khi Đại Đế Long Thần hóa Thượng Thiên Thánh, nghĩa đệ của ngài là An Dương lúc này giữ chức tể tướng đã  tự phong cho mình là An Dương Đại Đế, kế thừa cơ nghiệp của Đại Đế Long Thần. 
Các thành chủ còn lại không đồng ý, phát binh thảo phạt gây nên chiến tranh liên miên giữa tứ đại đô thành. Quỷ Khốc Lão thống lãnh ma giáo, đem quân bình định tứ đại đô thành. An Dương cùng thuộc hạ trốn khỏi Thần Long thành, đem tàn quân chạy lên Vạn Trùng hồ kháng chiến.
Sáu năm trước, Quỷ Khốc Lão đột nhiên mất tích không rõ nguyên nhân khiến cho ma giáo như rắn mất đầu, vô cùng hoảng loạn. An Dương chớp thời cơ ngàn năm có một, dẫn binh từ Vạn Trùng hồ trở về đòi lại đất đai Lạc Hồng đại lục. Mai Thiếu Kỳ khi đó, thân là tiên phong đại tướng, góp công không nhỏ cho đại nghiệp của An Dương nên được sắc phong làm thái thú Phong Hỏa thành, tước Bình Quỷ Vương.
Năm đó, Lạc Điểu Quân của Mai Thiếu Kỳ chỉ vào khoảng hơn tám nghìn nhưng vô cùng tinh nhuệ, thiện chiến. Binh lính trong Lạc Điểu Quân, mỗi người đều đằng không trên một con lạc điểu khổng lồ. 
Lạc Điểu là loài linh điểu của Lạc Hồng đại lục, chúng chỉ sống trên một hòn đảo ngoài khơi Đại Đông Hải. Giống này to khỏe, sải cánh vươn ra dài hơn chín trượng. Lạc điểu có móng và mỏ sắc như bảo kiếm, lông cứng hơn thép nguội nên thuần phục chúng không phải là chuyện dễ dàng. Mỗi lần Lạc Điểu Quân xung trận, bay ngợp trên trời cao khiến cho mặt đất tối sầm lại, không gian tràn ngập tiếng kêu đinh tai nhức óc, khí thế tỏa ra sung mãn khiến cho kẻ thù kinh hồn bạt vía.
Mai Thiếu Kỳ xây dựng Mai Gia Trang từ cách đây khá lâu. Trong thời gian y theo An Dương kháng chiến, gia quyến đều đưa hết về Mai Gia Trang lánh nạn. Cách đây 6 năm, thê tử của y đúng vào đêm Quỷ Khốc Lão mất tích đã sinh hạ một tiểu thư, đặt tên là Mai Mai, người trong gia trang thường gọi là Song Mai tiểu thư.
Song Mai tiểu thư sinh ra không khóc một tiếng nào, nhìn mọi người mỉm cười một cái rồi ngủ ngon lành. Lên một tuổi đã học thuộc làu kinh thư, năm hai tuổi thấm nhuần binh pháp, đến năm tuổi thì đã cưỡi lạc điểu bay lượn khắp Phong Hỏa thành. Song Mai tỏ ra dị ứng với những phép tắc nữ nhi thường tình mà rất thích thú với võ công, tu luyện. Mai Thiếu Kỳ có tất cả 4 người con nhưng y ưng nhất là Song Mai.
***
Sáng sớm, sương mai uể oải vương trên thảo mộc, côn trùng. Vài cơn gió nhẹ thổi tới khiến đám lá cây rung rinh, ném lũ sương sớm tung vào khoảng không tựa như linh thú rũ mình tỉnh giấc, cảnh vật trở nên lung linh huyền ảo. Nền trời phía Đông rực lên một thảm hồng rực rỡ, trải dài ngút ngàn, hết tầm mắt. 
Từ phía Tây, một bóng khổng điểu nhè nhẹ lướt qua những tầng mây trùng lớp, đôi cánh nhịp nhàng nâng lên, hạ xuống, dáng vẻ vô ưu. Ngồi trên lưng khổng điểu là một đạo nhân vận đạo bào sắc lam, râu tóc lốm đốm bạc, khuôn mặt góc cạnh, lấm tấm vết nứt chân chim. Sau lưng lão đạo đeo một thanh trường kiếm.
Khổng điểu kỳ thực là một con bạch ưng vô cùng to lớn. Bạch ưng bay đến gần Mai Gia Trang, lượn hai vòng xung quanh, kêu lên báo hiệu rồi từ từ đáp xuống. Khi bạch ưng còn cách mặt đất vài trượng, phía sau lưng lão đạo bỗng trời đất tối sầm lại.
Bạch ưng giật mình kêu “oác oác” lên rồi vỗ mạnh cánh khiến đám người Mai Gia Trang đổ ra sân chiêm ngưỡng phải thảng thốt.
Một bóng lạc điểu xuất hiện phía sau, vươn những chiếc móng sắc như kiếm ra tấn công bạch ưng làm nó giật mình toan phóng vút lên thì đạo nhân vung tay lên một cái, cất tiếng: “Tĩnh”. Một vòng hộ thể mờ mờ bao bọc xung quanh bạch ưng. Lạc điểu lao tới va chạm với vòng hộ thể đó rồi rít lên một tiếng “Oác” đau đớn, bật mạnh về phía sau.
Từ trên lưng lạc điểu, bóng một nhi nữ văng ra, rớt nhanh xuống đất, đám người Mai Gia Trang mặt mày thất sắc, hét lớn: “Song Mai tiểu thư!”. 
Khi Song Mai cách đất khoảng một trượng, bạch ưng phóng vút qua, lão đạo đưa tay đỡ lấy cô bé, ôm vào lòng rồi lắc đầu cười nhẹ:
-	Mai nhi nghịch ngợm quá, lại tập kích ta thất bại thêm lần nữa nhé.
Bạch ưng đáp xuống đất, vỗ vỗ đôi cánh, tạo ra một cơn gió mạnh, thổi phăng đám bụi, lá phía trước rồi gập lại bên hông, cái đầu to tướng quay sang trái, phải dò xét xung quanh. Một tay gia nhân thấy thế, quay lại nói nhỏ với người bên cạnh:
-	Ngươi thấy, nếu có con chim này, chúng ta đỡ phải quét sân, nhàn hạ hơn bao nhiêu phải không?
Tên kia nghe vậy, bụm miệng cười, ánh mắt vô cùng đồng cảm. Lão đạo bế Song Mai nhẩy khỏi lưng bạch ưng, đáp xuống phía trước mặt Mai Thiếu Kỳ.
Thả Song Mai xuống, lão đạo ngẩng đầu lên, mỉm cười với Mai lão gia:
-	Đệ đệ hôm nay lại về gia trang nghỉ ngơi sao?
Song Mai chạy đến ôm lấy chân phụ thân, ngước đôi mắt trong veo nhìn lên, kèm theo một nụ cười nịnh bợ khiến Mai lão gia phải phì cười:
-	Con bé này, lại cưỡi lạc điểu đi gây chuyện rồi. Mi lớn mật thật, dám phục kích bá bá cơ đấy.
-	Bá bá chẳng bao giờ để con tập kích thành công cả. – Song Mai nũng nịu.
Quay về phía lão đạo, Mai lão gia cười hiền:
-	Huynh hôm nay về đây nghỉ ngơi hay có việc gì vậy?
-	Ta có việc nên tiện thể qua đây thăm Mai nhi một chút rồi lại phải về Hoàng Ma Sơn gấp. – Lão đạo mỉm cười nhìn Song Mai.
-	Vậy huynh ở lại dùng bữa trưa, chiều muộn hẵng trở về. Việc trong Phong Hỏa thành mấy hôm nay không nhiều, đệ cũng có thời gian để nghỉ ngơi. – Mai lão gia đưa tay mời lão đạo vào trong chính thất.
Lão đạo kia, chính là đại huynh của Mai Thiếu Kỳ, danh xưng Mai Thiếu Phong, hiệu Bạch Ưng đạo nhân. 
Bạch Ưng đạo nhân cũng là đại đệ tử của Vân Tiêu đạo nhân, lão là người đứng đầu nhánh thứ nhất của Vân Tiêu Kiếm, ứng với quẻ Càn trong bát quái đồ. Nhánh này, được gọi là Càn Kiếm Vân Tiêu. 
Sau khi Vân Tiêu đạo nhân đột nhiên biến mất cách đây sáu năm, Bạch Ưng lão đạo tiếp quản Thái Cực Điện, trở thành trưởng môn đời thứ hai của Vân Tiêu Kiếm. 
Nhờ có đệ đệ thuyết phục, Bạch Ưng đạo nhân thống lãnh người của Vân Tiêu Kiếm, tham gia cuộc chinh phạt tàn tàn dư Quỷ Đế, tạo được thanh danh cực lớn trên giang hồ.
An Dương sau đó, sắc phong cho Vân Tiêu Kiếm tước hiệu: Lạc Hồng Đệ Nhất Môn Phái. Từ đó, nhân sỹ khắp nơi lũ lượt kéo nhau về Hoàng Ma Sơn xin gia nhập. Vân Tiêu Kiếm trở nên cực thịnh, thế lực khuynh đảo toàn cõi Lạc Hồng.
 Cũng kể từ khi Bạch Ưng đạo nhân trở thành trưởng môn Vân Tiêu Kiếm, những đệ tử xuất sắc nhất của phái được phép xuống núi, hành tẩu giang hồ, trừ gian diệt ác. Chính vì vậy, thanh thế của Vân Tiêu Kiếm đã lớn nay càng lớn hơn, không cần tranh mà đoạt được ngôi vị thống lĩnh chính đạo. Nói cách khác, Vân Tiêu Kiếm trở nên cực thịnh cũng  là vì một tay của Bạch Ưng đạo nhân vậy.
-	Huynh xem, mấy năm nay ma giáo bị đánh cho tan tác, truy lùng khắp nơi. Thêm cái phong trào “Tố cáo ác ma nhận trăm ngàn lượng” mà An Dương Đại Đế đang phát động, Lạc Hồng đại lục mấy chốc mà lại trở về thời kỳ thịnh trị như xưa. – Mai lão gia nhấp một ngụm trà, thong thả nói.
-	Ta chỉ e những kẻ lòng lang dạ sói, tham lam vô độ, vì tiền bạc mà không từ thủ đoạn hạ lưu, đổ vấy tội cho người tốt, dẫn đến việc giết nhầm thì quả thực chẳng khác gì Quỷ Đế hung tàn năm xưa. – Bạc Ưng lão đạo thở dài nói.
Song Mai ngồi trong lòng Bạch Ưng đạo nhân, thấy vẻ mặt bá bá trầm đi, bất giác  hướng đôi mắt trong veo lên hỏi:
-	Bá bá! Kẻ nào làm bá bá buồn vậy, để Song Mai lấy lạc điểu đi đánh nó.
.
Bạch Ưng lão đạo nghe vậy cười phá lên đắc ý, vươn tay ôm lấy Song Mai vào lòng, nựng:
-	Mai nhi ngoan lắm, chẳng ai làm bá bá buồn cả. Sau này lớn lên, có muốn theo bá bá về Vân Tiêu Kiếm hay không?
-	Có! Có!  Con muốn theo bá bá về Vân Tiêu Kiếm tu luyện. Con thấy người của Vân Tiêu Kiếm rất là oai phong. – Song Mai mắt sáng như sao, ôm chầm lấy Bạch Ưng đạo nhân, giọng mừng rỡ.
Bạch Ưng lão đạo từ thời trai trẻ đã đi theo Vân Tiêu đạo nhân, chỉ ham mê tu luyện mà không quan tâm gì đến chuyện thành gia lập thất. Cả đời lão sống trong cô quạnh, những khi buồn lại cưỡi bạch ưng trở về Mai Gia Trang gặp hiền đệ và chơi đùa với Song Mai. Trong tất cả đám nhi tử của Mai lão gia, chỉ duy Song Mai là thích nghe Bạch Ưng đạo nhân kể chuyện tu luyện.
Lão thường nói với Song Mai, cấp bậc tu luyện được chia ra làm ba tầng. Tầng thứ nhất gọi là Nhân Thánh, tầng thứ hai gọi là Thượng Đẳng Thánh và tầng cuối cùng là Thượng Thiên Thánh. Khi đạt đến cấp Thượng Thiên Thánh, có thể xuất thể lên cõi siêu hình, ngao du trên chín tầng trời, không màng thế sự. Người đạt cấp này, từ xưa đến nay chỉ có Đại Đế Long Thần Quân. Những người ở cấp Thượng Đẳng Thánh tại Lạc Hồng đại lục chỉ vẻn vẹn vài người mà thôi.
Thượng Đẳng Thánh, ngoài việc có thể thu phục những loài linh thú cực kỳ quý hiếm còn có khả năng trong chớp mắt lấy đi trăm ngàn mạng sống. Phàm nhân muốn tu luyện đến Thượng Đẳng Thánh phải có căn cơ, triệu người mới có một người đủ tư chất. Những lời đó, lão nói với đám cháu, chúng đều tảng lờ, duy chỉ Song Mai là mắt cứ tròn xoe lắng nghe và tỏ ra vô cùng thích thú. 
-	Phụ thân! Con muốn đến Vân Tiêu Kiếm với bá bá, con muốn trở thành Thượng Đẳng Thánh như bá bá. – Song Mai hướng đôi mắt long lanh, thơ ngây về phía Mai lão gia, khiến ông lắc đầu mỉm cười rồi đột nhiên như nhớ ra chuyện gì, sắc mặt ông trùng xuống.
Hít một hơi, ông nói nhỏ:
-	Mai nhi, con ra ngoài chơi để phụ thân bàn chút chuyện với bá bá.
Song Mai ngoan ngoãn rời khỏi lòng Bạch Ưng đạo nhân, chạy vụt ra ngoài, miệng huýt huýt gọi lạc điểu. Bóng Mai nhi vừa khuất khỏi cửa, Mai lão gia quay về phía hiền huynh:
-	Huynh có tin tức gì không?
-	Ta vài năm nay đi khắp các nơi, tham chiếu nhiều thư tịch cổ đại nhưng tuyệt nhiên không tìm thấy bất cứ ghi chép nào về tình trạng của Mai nhi. – Bạch Ưng đạo nhân lắc đầu nói.
-	Đệ quả thực không biết nên vui hay nên buồn, Mai nhi sinh ra, trong người có hai luồng nguyên khí cực thịnh, một chí âm, một chí dương. Hai luồng chân nguyên này, phải là bậc tu hành trăm năm mới đạt được. – Mai lão gia thở dài.
-	Ta biết, nếu chỉ có một luồng nguyên khí cực dương kia thì không nói, đằng này trong cơ thể Mai nhi lại có thêm mạch chân khí cực tà mà phải là những tên đại ác ma, tu luyện trăm năm mới có được. Thực không hiểu ra sao. – Bạch Ưng đạo nhân mắt nhìn xa xăm ra ngoài.
-	Chắc hẳn đây là lý do mà con bé trở thành thần đồng như vậy. Theo huynh, đệ phải làm gì? Nếu để giang hồ biết nó có ma khí trong người thì đệ e…- Mai lão gia ấp úng, gương mặt tái đi vì ý nghĩ này.
-	Chi bằng để Mai nhi lên Vân Tiêu Kiếm cùng ta. Ta sẽ giúp nó tu luyện tăng cường nguồn khí dương kia để triệt tiêu âm khí. Ta nghĩ cách này là hơn cả. Vả lại con bé cũng ham thích tu luyện. – Bạch Ưng đạo nhân đưa ra đề nghị.
Mai lão gia hai tay đan vào nhau, thở dài một tiếng não nề:
-	Hiện giờ chỉ còn cách ấy thôi. Để Mai nhi bên cạnh huynh, đệ cũng thấy yên tâm phần nào.
-	Vậy ta sẽ mang Mai nhi đi hôm nay, tránh mọi chuyện không hay xảy ra với nó và cả đệ. Ta nghĩ rằng, Mai nhi lên Vân Tiêu Kiếm, với căn cơ của nó, sớm muộn sẽ tu luyện đắc đạo. Nếu vậy, chúng ta không lo về chuyện kia nữa. – Bạch Ưng đạo nhân liếc mắt về phía hiền đệ, chờ đợi.
Như biết ý, Mai lão gia gật đầu:
-	Cứ theo ý huynh đi.