Có đôi khi, tu luyện quá nhanh chưa chắc đã là chuyện tốt, muốn củng cố tu vi vững chắc vô cùng khó khăn, kinh nghiệm phải trải qua rèn luyện trong chiến đấu, không phải cứ đả tọa tăng tiến tu vi là có thể có được.
Khảm Phổ chứng kiến bộ dạng kiên trì của Lâm Phong thì không nói gì nữa, miễn cưỡng đồng ý cho Lâm Phong đi tìm Lãnh Hoằng, mỗi người đều có một phương thức tu luyện riêng, Khảm Phổ không thể vì tu vi của Lâm Phong còn thấp mà phủ nhận điều này.
Khảm Phổ chẳng phải năm đó cũng vậy sao? Làm gì có ai sinh ra đã là tuyệt đỉnh cao thủ đâu, chỉ có ma luyện tàn khốc nhất, chỉ có thể ở trong máu và mồ hôi mới có thể cường đại lên được, làm người cũng thế mà tu luyện cũng vậy.
Lâm Phong muốn đi tìm Lãnh Hoằng, Lâm Diệp chắc chắn không thể thờ ơ đứng nhìn, ở lại chỗ Cổ Huyền mấy ngày, hai thầy trò quyết định vừa đi lịch lãm vừa tìm Lãnh Hoằng.
Sau khi Lâm Phong đi rồi, Khảm Phổ quyết định cũng tu luyện một chút, hắn đã tiến vào cảnh giới Ma Thần Độn tầng thứ năm cũng đã khá lâu rồi, mà đến bây giờ vẫn không có tí dấu hiệu đột phá nào cả, thực không biết lúc nào mới có thể cảm nhận được thần kiếp buông xuống. Không thể đột phá Ma Quân Dẫn Hồn tiến vào cảnh giới Ma Thần Ly Phách, thì vĩnh viễn không thể cảm ứng được thần kiếp, Khảm Phổ cũng đang ở tại bình cảnh.
Cổ Huyền thấy Khảm Phổ quyết tâm tu luyện, đương nhiên muốn theo Khảm Phổ tu luyện, trước kia không có tin tức của Khảm Phổ không nói, hiện tại thật vất vả mới có thê cung Khảm Phổ xum họp một chỗ, không co lý do gì mỗi người đi một ngả, Khảm Phổ bất đắc dĩ đành phải cùng Cổ Huyền đi lịch lãm.
Lấy tu vị của hai người dù là ở bất cứ nơi nào, đề không ai dám xem thường.
Từ Âm Diệu tinh thông qua Truyền Tống Trận đưa đến Quận Lan tinh, sau đó thầy trò Lâm Phong liền một đường bay về phía đông, mặc kệ Lãnh Hoằng giờ ẩn lấp ở nơi nào, nếu không biết rõ thà dựa vào trực giác của bản thân còn tốt hơn.
Lâm Phong chính là nghĩ như thế, Quận Lan tinh lớn như vậy, cũng không biết Lãnh Hoằng giờ ở đâu. Không biết chừng có thể ngẫu nhiên bắt gặp hắn, chuyện này cũng có thể xảy ra.
Ở Quận Lan tinh người muốn truy sát Lãnh Hoằng cũng không ít, cái này gọi là thất phu vô tôi hoài bích kỳ tội, thậm chí nguyên bản thực lực nổi bật Khảm Phổ ngược lại không được ai để ý nữa, tạo thành trận thế lớn như vậy. Thiên giới hai đại cự đầu là Diễm Đế và Chích Ma Quân đều không có được Vô Tự Thiên Thư.
Có hai người Diễm Đế đồng thời nói ra tin tức, không thể nào lừa gạt tu chân giả Thiên giới, chuyện Lãnh Hoằng giữ Vô Tự Thiên Thư cả Thiên giới ai cũng biết. Vô Tự Thiên Thư là do đệ nhất nhân của Thiên giới Tử Vi Tinh Quân sau khi phi thăng Tiên giới lưu lại, trong đó không chỉ lưu lại phương pháp luyện chế Thần khí mà còn có tinh túy về trận pháp của Tử Vi Tinh Quân. Cùng với phương pháp bày thượng cổ tứ đại kỳ trận. Trọng yếu hơn cả. Tử Vi Tinh Quân còn lưu lại tâm đắc của bản thân tu luyện.
Đây cũng không phải là kỳ thư nữa rồi, thậm chí có thể nói Vô Tự Thiên Thư chính là Thiên giới chí bảo, sao với thần binh lợi khí thì chân quý hơn nhiều, tuy Vô Tự Thiên Thư là chí bảo đấy nhưng không phải ai cũng có thể xem thấu đáo. Diễm Đế năm đó là người đầu tiên tìm được Vô Tự Thiên Thư, trải qua tận lực nghiên cứu, Thần khí cũng luyện ra được một món, tu luyện trận pháp cũng có thành tựu. Cũng không tiết nộ ra ngoài.
Bất quá có thể khẳng định, Diễm Đế trên mặt luyện khí đã chiếm được một món Thần khí, tu vi không có gì tăng tiến, mọi người đều biết Diễm Đế tu vi đã đến cảnh giới cao nhất của người tu tiên. Hỗn Độn Tiên Đế đại viên mãn cảnh giới. Hỗn Độn Tiên Đế đại viên mãn cảnh giới.
Nếu lại có kỳ ngộ đề thăng tu vị lần nữa, Diễm Đế đã sớm phi thăng Tiên giới, căn bản sẽ không tiếp tục ở lại Thiên giới, trên trận pháp lại càng không cần phải nói, Diễm Đế mặc dù ở trận pháp cũng có tạo nghệ, nhưng cũng chưa từng có ai nghe thấy hay chứng kiến Diễm Đế bày thượng cổ tứ đại kỳ trận trong trận pháp.
Có thể thấy Vô Tự Thiên Thư ghi lại rất nhiều nhưng có thể hiểu được nhiều hay ít thì phải dựa vào lĩnh ngộ của mỗi người thôi, người không có cơ duyên cho dù cho có lật xem hàng ngày cũng vô dụng.
Một đường theo hướng đông mà đi, thầy trò Lâm Phong phi hành liên tục mười ngày nhưng không tìm thấy tung tích Lãnh Hoằng, thậm chí một tu chân giả cũng không thấy qua.
Tại phía đông Quân Lan tinh, có một mảnh rừng rậm rộng lớn mênh mông, gọi là Mê Đồ sơn lâm.
Ở sâu trong Mê Đồ sơn lâm, là nơi người tu luyện Thiên giới tu yêu tụ tập, người tu yêu không thuộc về hai phe tiên ma hay bất kỳ thế lực nào cả, tuy số lượng không nhiều, nhưng thực lực cường hãn nên không có tu chân giả nào dám trêu trọc bọn họ.
Thầy trò Lâm Phong sở dĩ trên đường đi không gặp tu chân giả, nguyên nhân lớn nhất cũng bởi vì Mê Đồ sơn lâm là một địa phương phi thường hung hiểm, chẳng may đi vào trong đó, nếu mà tạo nghệ trận pháp không ra gì mà nói, thì sẽ bị vây trong đó không thể thoát thân được.
Truyền thuyết kể rằng trong Mê Đồ sơn lâm có vô số thiên tài địa bảo, nhưng bởi vì Mê Đồ sơn lâm bị người tu yêu phi thăng Thần giới, bày ra mê trận cực kỳ lợi hại, phàm là tiến vào trong đó không thứ gì có thể còn sống đi ra. Cho nên Mê Đồ sơn lâm trở thành một cái cấm địa Thiên giới, bình thường Tu Chân giả căn bản không dám tiến vào bên trong.
Thầy trò Lâm Phong không biết truyền thuyết Mê Đồ sơn lâm, phi thăng Tiên giới thời gian trước sau cộng lại cũng bất quá thời gian nửa năm, hơn nữa luôn luôn ở trong tu luyện hoặc là chém giết, không biết Mê Đồ sơn lâm là cấm địa mà nói cũng là chuyện rất bình thường.
Chứng kiến trước mắt Mê Đồ sơn lâm mênh mông bát ngát, Lâm Phong nói nhỏ: "Sư phụ, người nói Lãnh Hoằng kia có thể ẩn thân tại phiến rừng rậm này hay không?"
"Ha ha a, Phong nhi suy đoán của ngươi cũng không phải là không xảy ra, Hoằng nhìn qua liền là một người cực kỳ thông minh lanh lợi , tìm một địa phương không bị người chú ý ẩn thân cũng là việc bình thường." Lâm Diệp khẽ cười nói.
"Đây cũng là suy đoán của con thôi, không biết vì cái gì, con cảm giác rừng rậm trước mắt có địa phương nào đó rất kỳ quái, nhưng không thể biết đó là cái gì, sư phụ người đã phát hiện có gì không ổn sao?" Lâm Phong nghi ngờ nói.
Lâm diệp cẩn thận quan sát một chút rừng rậm trước mắt, chậm rãi lắc đầu nói: "Vi sư thật là không có phát hiện cánh rừng rậm này có chỗ nào không đúng, nếu thấy kỳ quái, có thể là Phong nhi trực giác của ngươi mẫn tuệ hơn ta, mới có thể đối cánh rừng rậm này có cảm giác không tầm thường."
Thầy trò hai người cũng không có như vậy dừng bước lại, ngược lại là không chút do dự liền bay vào Mê Đồ sơn lâm cực kỳ xanh tươi, sau khi tiến vào Mê Đồ sơn lâm, phi hành trên không trung Lâm Phong thấy có chút kỳ lạ. Ở trong rừng có mấy con sông nhỏ xuyên, trong đó cũng không thiếu một ít chim chóc cùng động vật kỳ dị.
Ở tiếp tục hướng chỗ sâu trong rừng rậm phi hành, một canh giờ sau, Lâm Phong dần dần nhìn ra chỗ không ổn, lấy tốc độ thầy trò hai người, coi như cánh rừng rậm trước mặt này diện tích rất lớn, nhưng một canh giờ cũng phi hành mười vạn dặm lộ trình.
Không có lý do gì rừng rậm trước mắt vẫn là cùng mới vừa tiến vào giống nhau như cũ, nhìn không thấy giới hạn, Lâm Phong không khỏi hoài nghi thầy trò hai người có thể là đã xâm nhập vào một cái cự đại mê trận.
Nghĩ đến mê trận, Lâm Phong vội vàng hạ xuống, trong rừng rậm cẩn thận tra xét một chút, tuy nhiên nó nhìn không ra có cái gì khác thường. Không thể tin là khi Lâm Phong vừa muốn phóng người lên, lại khiếp sợ phát hiện không biết khi nào thì, sư phụ hắn nguyên bản đang trên không lúc này lại không thấy bóng dáng.
Dưới sự kinh hãi, Lâm Phong cấp tốc hướng không trung bay đi, đúng lúc này, cảnh tượng kỳ dị đã xảy ra, vô luận Lâm Phong bay rất cao, bên cạnh cây cối thật giống như đang cùng Lâm Phong cùng so với bình thường đồng dạng nhanh chóng tăng độ cao. Lâm Phong ước chừng hướng lên trên bay thời gian một chén trà nhỏ, tuy nhiên nó không có chút nào thay đổi hiện trạng.
Bất đắc dĩ hạ xuống Lâm Phong rất nhanh liền tiếp xúc mặt đất, lúc này Lâm Phong có thể khẳng định, mình quả thật là lâm vào một cái Di Thiên trong đại trận, hiện tại cùng sư phụ Lâm Diệp cũng thất lạc, Lâm Phong không khỏi có chút buồn nản, đồng thời cũng vì Lâm Diệp mà lo lắng. Không biết sư phụ hiện tại làm sao, chắc là đang không ngừng tìm kiếm lấy chính mình.
Việc đã đến nước này, Lâm Phong cũng không có biện pháp giải quyết, cho dù là liều mạng nghiên cứu trận pháp này, nhưng mà trận pháp nhất đạo không giống với tu luyện, không lĩnh ngộ đến chỗ tinh túy trận pháp, thì không thể nào có thể đột phá được. Huống chi mình bây giờ là lâm vào ở trong trận pháp cũng là cực kỳ lợi hại mê trong huyễn trận, nghĩ muốn phá trận, chỉ sợ ít nhất cũng phải đạt tới cảnh giới Khảm phổ như vậy mới có thể làm được.
Tạm thời áp chế lo lắng cùng bất an trong lòng, Lâm Phong không dám ở trong mê trận tiếp tục phi hành, thi triển Phong Ảnh quyết Lâm Phong chạy tốc độ cũng là không chậm. Lấy ra Thiên Hồng nhận, Lâm Phong cũng có nhiều hơn vài phần nắm chắc, cứ theo hướng phía trước mà chạy.
Hai bên cảnh vật nối nhau lùi về phía sau, Lâm Phong vừa chạy vừa xem xét xung quanh chung quanh hết thảy, nghĩ đến ở trong mê trận cây cối hẳn đều là ảo tưởng của bản thân, Lâm Phong liền dừng lại, để lại một dấu hiệu trên đại thụ che trời bên cạnh, tiếp đó gặp đại thụ đề để lại một dấu hiệu tương tự. nhưng không lâu sau, Lâm Phong liền phát hiện, biện pháp của mình này không có ích lợi gì, bởi vì Lâm Phong cũng không có chạy quanh tại chỗ, phía trước không có cây cối Lâm Phong từng lưu lại dấu hiệu. Có phải hay không chỉ cần mình không phi hành, mê trận tựu cũng không sinh ra biến hóa?
Đây quả thật là vấn đề mấu chốt, Lâm Phong đối với chính mình có thể lao ra khỏi mê trận vẫn là tràn ngập tin tưởng, chỉ là không thể phi hành mà thôi, dùng hai chân có thể chạy băng băng.
Dần dần, tầm nhìn trước mắt Lâm Phong càng ngày càng rộng rãi, cây cối phân bố mật độ cũng thưa thớt rất nhiều, Lâm Phong biết, chính mình sắp đi ra khỏi phạm vi rừng rậm.
Quả nhiên qua không bao lâu, Lâm Phong thấy được một mảnh cánh đồng rộng lớn hoang vu, xa xa có liên miên đồi núi phập phồng, không hề có cây cối xuất hiện, Lâm Phong vô cùng hưng phấn, nghĩ đến suy đoán của mình đúng, không thể phi hành có thể dùng chân chạy, đây chính là chỗ hạn chế mê trận.
Không có hưng phấn được bao lâu, Lâm Phong đột nhiên mơ hồ cảm giác thấy có một cổ dự cảm không tốt, thần thức vừa mới tản mát ra ngoài, liền có một thanh âm trầm thấp và âm lãnh truyền đến: "Tiểu tử, làm sao ngưỡi đến được nơi này?"
Lâm Phong bị thanh âm cao ngất này làm cho hoảng sợ, rất nhanh khôi phục lại Lâm Phong cao giọng nói : "Không biết vị tiền bối nào, vãn bối là không cẩn thận ngộ nhập đến phiến rừng rậm này, hi vọng tiền bối không trách tội."