Từ ngoài cửa lớp, một bóng nữ nhân bước nhanh vào, đám môn đồ vội vàng đứng dậy thi lễ. Ánh mắt Thái Bảo sáng lên khi nhìn thấy nữ nhân ấy. Đó, không ai khác, chính là nghĩa mẫu Lưu Ly của nó.
- Các đệ tử, ta là người đứng đầu Ly Kiếm Vân Tiêu, Lưu Ly đạo nhân, ta sẽ dạy các con những kiến thức về thần thú, linh điểu cùng những giống dị chủng trên khắp Lạc Hồng đại lục này. Khi có kiến thức về chúng, các con sẽ biết phải làm gì khi đối mặt và còn thuận tiện cho việc sau này đi bắt chúng làm thú cưỡi. – Lưu Ly cất giọng trong như nước hồ thu.
Thái Bảo nghe vậy, bỗng dưng lại nhớ đến lời hứa đi bắt dị thú về cho thằng bạn Văn Lộc xả thịt nấu món ăn, tự nhiên đưa tay bụm miệng cười. Song Mai thấy thế hỏi:
- Đệ cười gì vậy?
- Không không, đệ nhớ đến chuyện cũ thôi mà sư tỷ. – Nó giải thích, miệng vẫn tủm tỉm cười.
- Nói cho ta nghe đi. – Song Mai kéo kéo tay áo nó, giọng nài nỉ vang lên khe khẽ.
Thái Bảo thì thầm vào tai sư tỷ, nghe xong, Song Mai cũng bụm miệng lại cười, đoạn quay sang nói:
- Vậy ta cũng phải mở một cơ sở ở Phong Hỏa thành để kinh doanh rồi. – Hai đứa nhìn nhau cười rinh rích khiến Lưu Ly đạo nhân e hèm lên một tiếng.
Lưu Ly đạo nhân chỉ tay một cái, hô “Hiện”. Lập tức khoảng không bùng lên những tia sáng đủ màu, xoắn lại với nhau, kết ra thành hình một con lạc điểu đang vỗ cánh bay. Con lạc điểu bay một vòng xung quanh các môn đồ, cho chúng chiêm ngưỡng rồi quay về bên Lưu Ly đạo nhân, bập bềnh, không tan biến.
- Song Mai, nói cho mọi người xem đây là con gì. – Lưu Ly chỉ tay về phía Song Mai khiến cô bé giật thót mình.
- Thưa sư phụ, đây là lạc điểu ạ. - Song Mai trả lời.
- Tốt lắm! Đây là lạc điểu, loài chim mà Lạc Hồng đại lục rất tôn kính và ở một số nơi còn lập đền thờ. Lạc điểu được điêu khắc trong các kiến trúc ở một số nơi, nhiều nhất là Đại Đồng trống, một loại nhạc cụ được dùng trong nghi lễ tế trời đất của cư dân Lạc Hồng đại lục. – Lưu Ly đạo nhân bắt đầu giảng giải.
Thái Bảo lắng nghe từng lời mà nghĩa mẫu của nó đang nói. Vốn có niềm đam mê với những loại dị thú, linh điểu nên nó không thể bỏ qua được một câu nào, nhất là phát ra từ miệng nghĩa mẫu.
- Ngoài khơi Đại Đông Hải có một hòn đảo rất lớn, chính là nơi lạc điểu sinh sống. Lạc điểu có tuổi thọ vào khoảng vài trăm năm. Cứ 1000 năm thì xuất hiện một con Thần Lạc Linh Điểu. Người cuối cùng sở hữu Thần Lạc Linh Điểu chính là Đại Đế Long Thần. – Lưu Ly đạo nhân lại tiếp tục, dùng tay búng một cái, con lạc điểu bằng khí tan ra rồi mấy tia sáng lại tụ lại thành hình một con Thần Lạc Linh Điểu bay lượn khắp trong lớp.
Thần Lạc Linh Điểu giáo cụ này bay qua Thái Bảo khiến nó mắt rời không thôi. Dù chỉ là mô hình, nhưng con Thần Lạc Linh Điểu trông vô cùng oai phong. Nó có một bộ lông màu vàng óng, mắt sắc như bảo kiếm, cặp móng nhọn hoắt, phát ra những luồng kim quang hết sức lung linh.
Thái Bảo nhìn Thần Lạc Linh Điểu, đầu óc mơ màng một ngày nào đó được ngự trên lưng, bay lượn khắp đất Lạc Hồng. Đang mơ màng, nó giật bắn mình vì Song Mai kéo kéo tay:
- Tứ đệ này! Tỷ cũng muốn một con như thế này.
- Đệ cũng muốn. – Nó nhe răng ra cười, khuôn mặt vô cùng thích thú. Bỗng sực nhớ điều gì, nó đưa tay lên ra hiệu muốn hỏi.
- Bảo nhi nói đi. – Lưu Ly nhìn nó, trìu mến.
- Nghĩa…à sư phụ cho đệ tử hỏi, làm thế nào để bắt được Thần Lạc Linh Điểu ạ? – Nó rụt rè.
Câu hỏi vừa kết thúc, cả lớp cười ồ lên một tiếng, duy chỉ Song Mai là không cười bởi cô bé cũng muốn hỏi câu đó. Lưu Ly đạo nhân nhìn nó, mỉm cười:
- Thần Lạc Linh Điểu xếp đầu bảng trong thần thú, linh điểu, ta cũng không biết bắt nó như thế nào. Chỉ nghe truyền thuyết kể lại, năm xưa Đại Đế Long Thần Quân vì tương tâm tương ý với Thần Lạc Linh Điểu nên không dùng pháp thuật mà thu phục được. Sau khi ngài hóa thành Thượng Thiên Thánh, Thần Lạc Linh Điểu cũng bỏ đi đâu không ai biết.
- Vậy nó có những năng lực gì ạ? – Thái Bảo lại hỏi tiếp.
- Thần Lạc Linh Điểu có thể bay trên chín tầng trời cao, lặn xuống đáy Đại Đông Hải, một ngày bay hàng triệu dặm. Quang ảnh phát ra từ đôi mắt có thể lấy trăm ngàn mạng sống ma giáo. Tiếng kêu có thể vang xa trăm dặm, khiến ma giáo vỡ óc mà chết. – Lưu Ly đạo nhân hào hứng nói, trong lời nói không một câu từ nào là không bài xích ma giáo khiến cho Thái Bảo, Song Mai máu nóng cứ rần rần chạy khắp cơ thể, cực kỳ phấn khích.
Song Mai có vẻ là người tỏ ra thích thú hơn bởi cô bé đã từng ngồi trên bạch ưng của bá bá nhưng nó chỉ bay được lên tám tầng trời mà thôi. Con Thần Lạc Linh Điểu này, lại lên được những chín tầng, còn lặn được xuống tận đáy Đại Đông Hải, Vạn Trùng hồ, những nơi tứ bề nguy hiểm. Có nó, trong chớp mắt là về đến Mai Gia Trang rồi lại nháy mắt đã trở lại Hoàng Ma Sơn, thật là thích thú quá đó mà.(Nguồn: Vip Truyện)
Hết giờ học, Lưu Ly đạo nhân đứng ở cửa đợi Thái Bảo bước ra, nàng khom người cho bằng nó rồi nhìn với ánh mắt chứa đầy yêu thương:
- Bảo nhi mấy hôm nay ở trên Thái Cực điện có thoải mái không?
- Dạ, con thấy quen dần rồi ạ. – Thái Bảo trả lời, nó cũng rất yêu quý vị nghĩa mẫu của mình.
- Lúc nào rảnh, cứ xuống Ly Kiếm Vân Tiêu với nghĩa mẫu nhé. Nghĩa mẫu sẽ nấu cho con mấy món ngon. Bộ quần áo này nghĩa mẫu mới mua ở Thần Long thành, con về mặc thử xem có vừa không, nếu không, ta sẽ đổi bộ khác. – Lưu Ly đưa cho nó một bộ quần áo rất đẹp, chất vải phải là hàng cực phẩm, sờ thấy êm và mát tay lắm.
- Con cảm ơn nghĩa mẫu. Nhất định con sẽ xuống thăm nghĩa mẫu. – Nó cười với Lưu Ly.
- Thôi, giờ con phải ra thác nước đằng sau Vân Tiêu Giám để luyện công cùng đại sư phụ, khi khác con sẽ đến thăm nghĩa mẫu. – Nó ôm chầm lấy Lưu Ly rồi chạy biến đi khiến tình mẫu tử trong nàng rực lên da diết. Nhìn bóng nó khuất sau núi, Lưu Ly mỉm cười một cái, giọt nước mắt từ đâu chầm chậm lăn xuống.
- Sư phụ! Người có vẻ quan tâm đến tiểu tử kia. – Một giọng vang lên phía sau Lưu Ly, đó là Thanh Ngọc, đệ tử của nàng.
- Tiểu tử đó thật đáng thương, nó giống với Thiên Minh của ta ngày trước. – Lưu Ly bồi hồi nhớ lại.
Thanh Ngọc không nói gì, chỉ đứng im bên cạnh sư phụ. Ánh nắng chiếu chếch, trải bóng hai thầy trò dài ra trên mặt đất.