Vù…ù…ù…Thanh kiếm gỗ trong tay Thái Bảo quay tít như chong chóng, nó múa kiếm với tốc độ nhanh như chớp rồi bật người lên, xông về phía sư tỷ. Song Mai thấy vậy vội vàng dâng kiếm ứng chiến. Thân ảnh hai đứa trẻ tỏa ra những đạo kim quang rực rỡ.
Cạnh…cạnh…cạch…hai thanh kiếm gỗ và vào nhau phát ra những âm thanh khàn đục. Thấm thoắt đã hai năm Thái Bảo và Song Mai lên Hoàng Ma sơn học nghệ. Với tư chất của chúng, trình độ đã tăng lên đáng kể. Không những hai đứa đã học được cách vận khí ngũ hành trong cơ thể mà còn biến chúng thành những nguồn công kích cực kỳ hiệu quả.
- Song Long Xuất Động! – Thái Bảo hô lớn một tiếng, từ mũi cây kiếm xẹt ra hai tia sáng mang hình hài kim long, ầm ầm bay thẳng tới Song Mai.
Không hề nao núng, Song Mai đưa thanh kiếm gỗ lên ngang mặt, thét lên một tiếng “Hộ”. Một vòng sáng đỏ rực như lửa phừng lên rồi kết lại giống như tấm khiên chắc chắn, hiện ra sừng sững trước mắt. Uỳnh uỳnh, hai tiếng nổ chát chúa vang lên, Song Mai hơi lùi về sau một bước nhưng thần thái vẫn ung dung vô cùng.
Hai con kim long va vào tấm khiên, phát nổ đinh tai rồi tan biến, vương trên không trung những đốm sáng li ti rất đẹp mắt. Nhanh như cắt, Song Mai chuyển bộ tấn, quét một đường kiếm từ dưới đánh lên, miệng hô: “Thủy Long Phi Thiên”. Lập tức, đường kiếm tỏa ra một đạo thủy khí, mang dáng dấp một con thủy long, theo đà vung mà bay thẳng đến Thái Bảo. Cây cỏ nằm trên đường đi bị hàn khí tỏa ra làm cho đông lại như băng.
Thái Bảo cũng không hề bất ngờ, xỉa vũ khí ra trước mặt, cổ tay xoay liên tục khiến cây kiếm gỗ tạo thành một vòng xoáy, nó lầm bầm trong miệng: “Thổ Long Hộ Thể”. Lập tức từ trong vòng quay, một đạo khí màu nâu tỏa sáng, phóng vọt ra, bao bọc lấy cơ thể khiến y phục của nó phồng lên như có gió thổi từ bên trong.
Thủy Long xông đến, lập tức bị đạo khí ấy nuốt chửng vào, biến mất không để lại dấu vết. Hai đứa thu kiếm, hồi khí vào cơ thể rồi nhìn nhau, Song Mai ném cho nó một nụ cười tươi rói. Đáp lại, nó chỉ khẽ gật đầu hài long.
- Tốt lắm, Ngũ Long kiếm pháp của hai đứa quả thực rất tiến bộ rất nhanh. – Bạch Ưng đạo trưởng ngồi trên mỏm đá, vuốt chòm râu, vẻ mặt mừng rỡ.
Văn Lộc ngồi bên cạnh lão cũng mỉm cười sung sướng khi thấy huynh đệ của mình thi triển thần oai. Trình độ của Song Mai và Thái Bảo hiện tại đã vượt qua cảnh giới Tiền Nhân Thánh, chỉ còn chút xíu nữa thôi là chúng đạt đến cấp Nhân Thánh.
Cấp bậc tu luyện ở Lạc Hồng đại lục được chia thành ba cảnh giới chính, Nhân Thánh, Thượng Đẳng Thánh và Thượng Thiên Thánh.
Ở mỗi cảnh giới lại chia thành những tầng khác nhau, ví dụ muốn đạt cấp Nhân Thánh phải luyện qua Thượng Nhân rồi Tiền Nhân Thánh mới thành.
Từ Nhân Thánh lên đến Thượng Đẳng Thánh lại phải qua ba tầng là Nhị Đẳng Nhân Thánh, Nhất Đẳng Nhân Thánh và Siêu Cấp Nhân Thánh. Mỗi cấp bậc tu luyện đều gian khổ và rất tốn thời gian, công sức.
Người có tư chất, nhanh thì trong vòng ba trăm năm là luyện đến cấp Thượng Đẳng Thánh còn từ đó mà lên Thượng Thiên Thánh thì ngoài tư chất, cần phải có cơ duyên ngàn năm để chinh phục những cấp độ như Thượng Đẳng Đệ Nhất Thánh rồi Thượng Đẳng Linh Thánh.
Thời gian khổ luyện thì cũng vô cùng, nhanh nhất là từ Thượng Nhân lên Nhân Thánh cũng mất 10 năm nếu tư chất tốt, lãnh hội được quy luật vận hành của âm dương, ngũ hành.
Nếu như chính đạo, thu nạp linh khí của trời đất, của âm dương ngũ hành để tu luyện thì ma giáo lại dùng vong hồn để đạt được các cấp độ. Phàm là ác nhân, càng hạ sát được nhiều người, thu được nhiều vong hồn thì cảnh giới đạt được càng cao thâm khó lường. Năm xưa, Quỷ Đế tắm máu hàng vạn sinh linh, tu vi đã chạm một tay vào cấp Thượng Đẳng Linh Thánh.
- Cứ như thế này, chỉ trong vòng vài tháng nữa, hai đứa sẽ chính thức đạt đến cảnh giới Nhân Thánh. – Bạch Ưng đạo trưởng mỉm cười hài lòng.
- Đó là nhờ ơn của các sư phụ tận tình chỉ dạy, đồ nhi vô cùng cảm kích. – Nó cúi đầu thi lễ.
- Ha, chẳng phải là do chúng ta tư chất tốt mới được sao sư đệ. – Song Mai đẩy nó một cái, cười vang.
- Đúng đúng, quan trọng là các con có tư chất và chăm chỉ luyện tập. – Lão đạo nhìn Song Mai, cười hiền.
- Chà, chẳng biết bao giờ con mới được như tứ sư huynh sư phụ nhỉ? – Văn Lộc nhe răng cười.
Từ khi gia nhập Vân Tiêu Kiếm, theo môn quy, Văn Lộc phải gọi thằng bạn thân là sư huynh. Nhưng đó chỉ là những lúc trước mặt các vị sư phụ còn sau lưng, chúng vẫn gọi nhau như cách mà hai đứa vẫn thường dùng: Cứ ta ta, mi mi. Như vậy thân mật hơn và không có chút khách sáo nào cả. Văn Lộc và Thái Bảo đều quan niệm rồi thỏa thuận như vậy.
- Để con đánh thử với sư huynh một hiệp xem sao. – Văn Lộc vừa nói, vừa nhún người một cái, lộn hai vòng trong không trung, đứng trước mặt Thái Bảo. Thanh kiếm gỗ trong tay nó đưa lên đầy thách thức.
- Văn Lộc! Con tuy có tư chất nhưng… - Bạch Ưng chân nhân chưa kịp dứt tiếng, đã thấy ngũ long tỏa sắc lung linh, phóng vọt ra khỏi thanh kiếm trên tay Văn Lộc.
- Sư huynh, tiếp chiêu. – Văn Lộc thét lên.
- Được, ta sẽ cho mi thấy. – Thái Bảo lầm bầm trong miệng, song chỉ chắp trước ngực, kiếm gỗ chĩa ra phía trước.
Tức khắc, từ mũi kiếm của nó cũng bùng lên năm đạo khí lung linh đủ màu sắc, hóa thành hình mãnh long, phóng lên ứng chiến.
Uỳnh uỳnh uỳnh…Những tiếng nổ chát chúa vang động, khói bụi bốc cao lên, che mờ hai thân ảnh. Bạch Ưng chân nhân cả kinh, há mồm ra nhìn, không nói được một câu nào. Song Mai đứng bên cạnh lấy tay phẩy phẩy bụi khói, miệng nhoẻn cười cứ như thể việc hai tên sư đệ đấu khí vốn đã quá quen thuộc.
Khói bụi mờ dần, khoảng không trong vắt trở lại, chỉ thấy Thái Bảo đứng im tại chỗ, sừng sững như cự thạch, không chút nao núng. Phía bên kia, Văn Lộc văng xa ra khoảng hai trượng, mặt mày đen nhẻm, tóc xù lên, trông rất khổ sở. Bạch Ưng chân nhân chưa kịp mở lời thì Văn Lộc đã lồm cồm bò dậy, nhe răng ra cười:
- Lần này chỉ bị đánh lui lại có hai trượng à.
- Mi tiến bộ đó Văn Lộc. – Thái Bảo thu kiếm, khẽ mỉm cười nói.
- Chuyện này là sao? Văn Lộc, Thái Bảo? – Bạch Ưng đạo trưởng lắp bắp như phải gió.
- Bá bá, ngày nào hai đứa nó cũng trốn bá bá đi luyện kiếm một mình. Tam sư đệ chỉ dẫn rất tận tình cho tứ sư đệ. – Song Mai ngước mắt lên nói, giọng mách lẻo.
Trong hai năm qua, Thái Bảo và Song Mai luôn chỉ bảo cho Văn Lộc những thứ mà chúng hiểu biết và nắm rõ. Văn Lộc cũng là đứa thông minh và có tư chất nên tiến bộ rất nhanh.
Bạch Ưng chân nhân vô cùng bất ngờ, không thể tin vào mắt mình là hai đứa trẻ ranh này, mới chỉ qua có hai năm mà đã tiến bộ đến mức không ngờ. Năm xưa lão đi theo Vân Tiêu sư phụ, mất đến năm năm mới có thể sử dụng Ngũ Long kiếm pháp, triệu một lúc năm đạo long khí, tấn công đối thủ. Nhưng điều khiến lão bất ngờ là khẩu quyết của Ngũ Long kiếm pháp mới chỉ đọc một lần nhưng sao bọn ranh con này lại thuộc được? Quả là thiên hạ rộng lớn, biển cả mênh mông, sóng sau đè sóng trước.
- Đúng là tre già măng mọc, ta đã già lắm rồi. – Bạch Ưng chân nhân thở dài nhưng trong giọng nói có vẻ gì đó vô cùng kích động. Cứ như vậy, chẳng mấy nữa mà lớp trẻ của Vân Tiêu Kiếm ngạo thị quần hùng, kế thừa di sản mà Vân Tiêu chân nhân ngày xưa đã dày công vun đắp nên.
- Cả ba con lại đây ta xem. – Lão vẫy tay.
Ba đứa nhẹ nhàng bước tới, ánh mắt dò xét. Kiếm pháp tuyệt đỉnh của Vân Tiêu Kiếm mà chúng chỉ học trong vòng hai năm là đã lĩnh hội đến gần tầng cao nhất nhưng quan trọng, cả ba đứa đều bí mật luyện kiếm bởi chúng chỉ mới thấy sư phụ biểu diễn, chưa thấy lão có ý định truyền dạy. Thái Bảo và Song Mai có trí nhớ rất tốt, lão sư phụ chỉ lẩm bẩm đọc có một lần mà chúng đã thuộc lòng.
Khi chưa có Văn Lộc, cả hai đưa đều âm thầm luyện chiêu thúc này. Đến khi Văn Lộc xuất hiện, chúng rủ thêm cả Ánh Nguyệt, bốn đứa ngày nào cũng giả vờ đi chơi quanh Hoàng Ma Sơn nhưng thực ra là trốn đi luyện kiếm. Chúng sợ sư phụ biết sẽ trách phạt. Hôm nay, là do vô tình Văn Lộc nổi máu hiếu thắng, tung tuyệt chiêu ra thử sức chứ không chắc còn lâu lão Bạch Ưng già nua kia mới phát giác ra.
- Các con bí mật học Ngũ Long kiếm pháp, điều này vi phạm môn quy của Vân Tiêu Kiếm. Ta phải phạt các con mới được. – Bạch Ưng chân nhân nghiêm nét mặt.
Song Mai và Văn Lộc cúi gằm mặt, lí nhí gì đó trong miệng còn Thái Bảo ngước lên nhìn sư phụ
- Sư phụ! Đồ nhi biết là không nên luyện kiếm pháp cấp cao của Vân Tiêu Kiếm khi chưa được phép nhưng dù sao cũng đã có thành tựu, sao sư phụ lại trách phạt?
- Tiểu tử này! Con có biết là công lực của con còn chưa đủ mạnh mẽ, học kiếm pháp cấp cao sẽ rất nguy hiểm. Cũng như việc con lấy một quả bóng rồi liên tục đổ nước vào. Khi nước quá nhiều, quả bóng không chịu được sẽ bục vỡ. Con hiểu chưa?
Thái Bảo khẽ gật đầu, vẻ hối lỗi.
- Nay cả ba con đều bị phạt làm việc tại nhà bếp trong vòng một tháng, chịu sự điều khiển của…
Lão chưa kịp dứt lời, Song Mai đã chen vào:
- Bá bá, không phải chỉ ba chúng con đâu, còn cả Ánh Nguyệt sư muội ở Đoài Kiếm Vân Tiêu nữa ạ.
Bạch Ưng đạo trưởng suýt thì phọt ra một tiếng cười nhưng nhịn được khiến mặt đỏ găng lên như cà chua, mạch máu căng phồng tựa hồ muốn bục ra. Lão giả vờ khục khục mấy tiếng cho tan cơn rồi lấy lại vể oai nghiêm, lên giọng:
- Được, vậy thì cả bốn đứa sẽ phải làm việc tại nhà bếp trong vòng một tháng. Chốc nữa ta sẽ qua Đoài Kiếm Vân Tiêu nói chuyện với Lưu Thủy sư phụ. Giờ thì mau trở về Thái Cực điện, chuẩn bị đồ đạc để xuống nhà bếp.
Cả ba đứa im lặng rời khỏi thác nước. Thái Bảo bước đi trước, Song Mai đi đằng sau, được một đoạn ngoảnh lại cằn nhằn với Văn Lộc:
- Tất cả là tại ngũ đệ, tự nhiên xông ra tỉ thí với tứ đệ làm bá bá phát giác, giờ bị phạt đi giúp việc ở nhà bếp.
Văn Lộc nhăn răng ra cười, tay gãi gãi đầu, giọng xun xoe:
- Sư tỷ bớt giận, tại đệ quên mất. Nhưng mà làm việc tại nhà bếp rất là vui. Tỷ không tin hỏi Thái Bảo mà xem.
Song Mai nghe vậy, chạy vọt lên ngang hàng với Thái Bảo, ngoảnh sang, vui vẻ hỏi:
- Tứ đệ, có đúng là vào bếp làm việc rất vui không vậy?
Thái Bảo bỗng ùa về những ký ức khi còn ở Thần Long thành, nó và Văn Lộc suốt ngày chui xuống bếp xem cảnh nấu nướng thức ăn, rồi mấy vị đầu bếp đảo chiếc chảo to tướng khiến lửa bùng lên phừng phừng, giống như mấy tay mãi võ phun lửa phè phè ngoài chợ, rất hâm mộ. Rồi một mớ kiến thức nó thu lượm được từ trong bếp: Nào là ngũ hành, nào là tương sinh, tương khắc v.v…
Quan trọng hơn là ở dưới bếp, chúng được bốc, nhón, nếm thử mấy món trước khi mang lên cho khách. Thái Bảo vẫn còn nhớ, có lần hai đứa bị một ông khách hung dữ nạt cho một trận vì tội chạy lăng xăng quanh bàn. Tức khí, Văn Lộc dẫn Thái Bảo xuống bếp, mỗi đứa bí mật nhổ một bãi nước bọt vào đĩa thức ăn của vị khách kia đang chuẩn bị đưa lên rồi lấp ló quan sát. Thấy lão tấm tắc khen ngon với phụ thân, cả hai đứa bụm miệng cười sung sướng. Nghĩ đến đó, Thái Bảo nở một nụ cười ranh mãnh:
- Tất nhiên là vui rồi sư tỷ.