Chương 2: Ân nhân 1
"Ưm"
Linh Nhi cử động mí mắt, ánh sáng chói quá, Linh Nhi cố gắng tiếp thu nguồn ánh sáng chói, cố gắng nhìn rõ mọi thứ trước mắt mình.
"Cô nương, cô tỉnh rồi ư?"
Linh Nhi dần dần nhìn rõ mọi thứ, trước mắt nàng là một đại thúc, tuổi cũng ngoài tứ tuần, ánh nhìn hiền hậu, thoang thoảng 1 mùi hương nhẹ nhàn.
"Đây là đâu?"
Nhìn sắc mặt nàng cũng hồng hào hơn, đại thúc nhẹ nhàng nâng tay nàng bắt mạch.
"Đây là nhà tôi! Vì sao cô nương lại té xuống sông, mạch cũng ổn định hơn rồi, cô cố gắng tĩnh dưỡng vài ngày sẽ khỏe lại thôi"
Rốt cuộc đây là đâu, ta chưa chết, có lẽ mệnh ta thật chưa tận, nàng cố gắng quan sát xung quanh mới nhận ra kiểu trang trí này không giống chuyện hiện đại, cách trang trí này là cổ đại sao, vị đại thúc đó y phục cũng không giống hiện đại.
"Đại thúc, cho hỏi đây là đâu? Là ngươi cứu ta sao?"
Cách ăn mặc của cô nương này không giống người ở đây, có lẽ là người ở nơi khác tới. Vị đại thúc quan sát sắc mặt của nàng ngầm suy nghĩ.
"Đúng vậy! Ta trên đường hái thuốc vô tình gặp cô nương trôi dạt vào bờ sông. Đây là Thanh Sơn quốc, cô từ nơi nào đến đây?"
Thanh Sơn quốc, mình xuyên qua sao, nơi này không thân thích ta phải làm sao. Ánh mắt lộ vẻ hoảng hốt đang xen sợ hãi nhưng nàng chóng lấy lại tinh thần. Cần tìm cách quay về, từ vị đại thúc này ta có thể tìm hiểu thêm nhiều việc.
"Đa tạ ân nhân, đại ân này ta nhất định báo đáp người, tiểu nữ không có người thân, tiểu nữ có thể ở lại đây được không ạ?"
Ánh mắt như cầu cứu, nàng biết chỉ có người này mới giúp nàng có chỗ ở, nơi không quen thuộc này nếu ra đi nàng sẽ phiêu bạc đầu đường xó chợ, hi vong vị đại thúc này cho ta ở lại đây một thời gian xem tình hình như thế nào rồi tìm cách quay về cũng không vội.
Khuôn mặt lộ vẻ tươi cười, đại thúc cũng gật đầu.
"Nếu được cô nương có thể ở lại đây một thời gian tĩnh dưỡng, ta biết cô ra ngoài sẽ không có nơi dung thân, cứ ở lại đây phụ ta chế thuốc, cũng xem như là tiền ở vậy."
Linh Nhi, vội cảm ơn đại thúc, khuôn mặt thoáng nụ cười hài lòng. Vị đại thúc này cũng thật tốt đi, một người xa lạ như ta cũng có thể tin tưởng sao.
"Người không sợ tiểu nữ có thể lừa người ư? Người thật tốt bụng a"
"Ha ha ha, cô nương lừa được ta sao? Với bản lĩnh nào vậy, nhà ta đơn sơ cũng chẳng có gì đáng tiền cho cô lừa ta"
Đại thúc bật cười,cô nương này cũng thật thẳng thắn quá đi, lừa ta sao, với người không có võ công như cô thì không có khả năng.
"Vậy... vậy tiểu nữ xin đa tạ người mang ân cứu mạng còn mang ân cưu mang, tiểu nữ lấy làm hổ thẹn"
Nàng cảm kích vô cùng cũng hơi do dự đôi chút, người đối tốt với ta chưa chắc đã không có dụng ý, nhưng ta cũng hiểu làm người có ân phải trả là đương nhiên nhưng ta không dại vì người mà bỏ mạng nơi này, ta phải trở về.
|