Sáng sớm. Minh Nam mở tung cửa sổ ra, hít không khí trong lành vào đầy trong lồng ngực, tâm tình sảng khoái vô cùng. Tần Thiếu Viêm ngồi lúi húi buộc dây giày, thuận miệng hỏi thăm hắn vài câu:
- Đệ tử ngoại môn như chúng ta chỉ phải tới hội trà đứng xem thôi, cũng không cần phải lên lôi đài. Sao huynh lại có vẻ hứng khởi như vậy chứ?
Minh Nam đưa tay quệt mũi, cười hì hì:
- Đứng xem cũng có cái thú của đứng xem chứ sao, vừa sướng mắt, lại đỡ phải lấy thân ra làm bao cát cho đối thủ. Không biết huynh thấy thế nào chứ tôi thấy như thế là thoải mái nhất.
Tần Thiếu Viêm lắc lắc đầu cười, không nói gì.
Cuộc trò chuyện vô thưởng vô phạt hôm trước không biết có giúp được gì cho Liễu Uyển Thanh không, nhưng lại khiến Minh Nam hiểu ra nhiều điều. Mục tiêu của hắn chính là tìm đường trở về nhà – đó mới là điều quan trọng nhất đối với Minh Nam. Những chuyện chém chém giết giết gì đó chỉ là thứ yếu; để thực hiện mục đích sau cùng kia, nếu cần phải giết chóc thì hắn sẽ giết chóc, nhưng nếu không cần đồ sát thì hắn cũng sẽ chẳng ra tay. Đơn giản vậy thôi, sao phải nghĩ nhiều! Minh Nam vỗ vỗ hai tay lên mặt vài cái, rồi nhìn lên bầu trời với ánh mắt đầy kiên định.
***
Thiên Vũ Lâu là địa điểm giải trí nổi tiếng ở trong nội thành. Nơi này có đủ thứ dịch vụ, từ thanh lâu, quán ăn, nhà hát kịch, sòng bạc, phòng đấu giá… Khu vực nổi danh nhất ở trong Thiên Vũ Lâu chính là một mảnh vườn nằm ở sâu trong khu trung tâm, vốn là nơi để tổ chức hội hè tiệc tùng cho các nhân vật tai to mặt lớn của triều đình hoặc các môn phái, thế lực tu luyện lớn. Đây cũng chính là nơi được chọn để tổ chức hội trà năm nay.
Tuy được gọi là “vườn” nhưng thực tế nơi này diện tích chẳng khác một khu rừng là mấy. Trên khu đất rộng hơn 20 mẫu này có đủ những thứ hoa thơm cỏ lạ, linh khí ngập tràn. Ở chính giữa khu vườn có một cái hồ rất lớn, nơi ven hồ là những ngôi đình nằm rải rác cách xa nhau, được bài trí rất xa xỉ: bàn ghế đều được làm từ gỗ tùng ngàn năm, trên mặt bàn bày hoa Tiên nữ - một loài hoa chỉ xuất hiện ở những nơi thâm sơn cùng cốc có nhiều khí lành, mùi hương của nó có tác dụng giúp tu luyện giả tĩnh tâm ngưng thần, dễ dàng hòa hợp cùng với thiên địa hơn. Trên những cây cột và sàn nhà có khắc những trận văn tinh xảo giúp duy trì nhiệt độ trong phòng ở mức lí tưởng, gia tăng độ vững chắc của cả ngôi đình, ngoài ra còn giúp thu hút thiên địa linh khí ở xung quanh.
Ở chính giữa hồ nước là một lôi đài được đẽo từ nguyên một khối đá kì bí, chiều dài chiều rộng đều đạt tới 20 trượng. Khối đá này được phát hiện ở một cấm địa nằm tại Đông phương vực quần, sau đó được một cường giả pháp lực cao cường đưa ra ngoài. Khối đá này có độ cứng cực cao, chịu nóng chịu lạnh tốt, lại được gia cường thêm bằng trận pháp nên vô cùng kiên cố - có thể chịu đựng được cả công kích thông thường của cao thủ Nguyên Anh kì hoặc Vấn Thiên cấp.
Tại cổng vào của khu vườn, mấy bóng người nối đuôi nhau đáp xuống rồi tiến vào bên trong. Từ khí thế tỏa ra thì những người này rõ ràng đều là cao thủ, mỗi một người đều là nhân vật nổi danh của Việt Trì Quốc. Một vị trung niên tóc màu muối tiêu bật cười vang như chuông đồng:
- Lão Trịnh, cũng đã lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau, ngươi đã đột phá Hầu cấp cao cấp chưa vậy?
Người được gọi là “lão Trịnh” là một gã dáng người khẳng khiu, hắn chỉ hừ một tiếng rồi nói:
- La Phiên, ngươi đừng có mà trêu tức ta! Ông đây dù không đột phá thì cũng đủ sức đánh cho một số người răng rơi đầy đất đấy.
- Nhưng trong số đó chắc chắn không có ta rồi. – Người trung niên kia vẫn cười ha hả đầy sảng khoái.
- Thử là biết ngay thôi! – Lão Trịnh trừng mắt.
Một người đàn ông trông vẻ ngoài khá trẻ trung, chỉ độ hơn 30 một chút, quần áo trên người hết sức sang trọng lắc lắc đầu nói:
- Toàn là những lão già bảy tám chục tuổi rồi, các ngươi sao có chút phong phạm gì của bậc tiền bối vậy. Bọn đệ tử mà nhìn thấy thì đúng là quá mất mặt.
- Người của Tinh Thần Các chúng ta đều là võ giả ruột để ngoài da như vậy, quen ăn nói bỗ bã rồi. Bọn ta không giống như đám tu chân giả các ngươi, lúc nào cũng tỏ vẻ thanh cao đâu. – Lão Trịnh bĩu môi.
Một vị nữ đạo sĩ liền phất tay áo, lên tiếng hòa giải:
- Được rồi, được rồi, đừng nói tới chuyện này nữa. Nếu không thì thêm vài câu nữa, e là các ngươi là xấn xổ đánh nhau loạn lên mất. – Nói xong, vị nữ đạo sĩ quay sang hỏi người đàn ông có vẻ trẻ tuổi kia. – Bùi Huy Hoàng, ta nghe nói dạo gần đây tình hình ở kinh thành có phần trở nên căng thẳng. Ngươi cũng coi như là người của triều đình, liệu có chút tin tức cụ thể nào không?
Bùi Huy Hoàng cười khổ:
- Gia tộc bọn ta dù sao cũng định cư ở phủ Hà Nam này, nhân thủ bố trí tại kinh thành cũng không nhiều lắm nên tin tình báo thu thập được cũng có hạn. Nhưng đúng là Quốc Vụ Đoàn gần đây có nhiều động thái rất khả nghi, có khi sẽ có biến cũng nên.
- Dào ôi, chuyện Quốc Vụ Đoàn đối chọi với thánh thượng đã kéo dài tầm 10 năm nay rồi, nhưng rốt cuộc vẫn trời yên bể lặng đấy thôi. – Gã trung niên tóc muối tiêu nhún vai. – Cả hai bên đều có sự kiêng dè nhất định, ta nghĩ lần này cũng sẽ lại như thế cả thôi. Các ngươi cũng biết thánh thượng không phải là nhân vật đơn giản mà.
- Các gia tộc thượng đẳng ở kinh thành có phản ứng gì đáng kể chưa?
- Tạm thời thì chưa. Nhưng chuyện đi đêm của bọn họ thì khó nói lắm, nếu Quốc Vụ Đoàn lôi kéo được một số gia tộc trung lập vào vụ việc lần này thì tình hình sẽ rất khó lường đấy.
Một bà lão chống quải trượng, tóc có màu đỏ vô cùng kì quái, nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng:
- Hà Chính Thuần, Huyền Không phái đã có đối sách gì chưa. Nếu thật sự phát sinh biến cố thì e rằng cái kim bài “Môn phái có công lao trong quá trình lập quốc” không có tác dụng gì nhiều đâu. Chắc mấy lão gia hỏa bên các ngươi cũng đã bàn bạc qua rồi chứ?
- Không cần ngươi phải quan tâm. – Hà trưởng lão thản nhiên đáp. – Việc đâu cũng sẽ có đó, bây giờ vẫn còn quá sớm để nói về chuyện này. Quốc Vụ Đoàn nếu muốn ra mặt chống đối trực diện với hoàng thượng thì nhất định phải chuẩn bị hết sức kĩ càng, e là cũng phải mất năm ba năm gì đó là ít. Huống hồ, hoàng thượng cũng sẽ không ngồi chơi trong khoảng thời gian đó. Thay vì hao tâm tổn trí để suy nghĩ về việc này, chúng ta cứ ngồi lặng im xem kì biến mà thôi. Không chừng mấy hôm nữa, cả hai phe sẽ phát ra thông điệp của mình tới tất cả những thế lực góp mặt ở đây hôm nay đấy.
Đám người này vừa đi vừa thảo luận, một lát sau thì tách nhau ra rồi đi về phía tòa đình viện được phân sẵn. Mấy tên đệ tử nòng cốt tham gia đợt hội trà lần này đều đã có mặt đầy đủ ở đó, trong khi tốp tới để quan chiến học hỏi kinh nghiệm như Minh Nam thì lúc này mới đang rục rịch đứng ở bên ngoài.
Trà hội năm nay có tám thế lực tham gia, mỗi thế lực đều có chỉ tiêu về số lượng như sau. Vì thế mà lúc này, ở bên ngoài cổng vào của khu vườn, 160 tên đệ tử môn hạ của các thế lực đang đứng lố nhố chờ người của Thiên Vũ Lâu dẫn vào. Minh Nam lúc này đang mải ngó nghiêng đánh giá quang cảnh bên trong Thiên Vũ Lâu. Hắn gật gù bình phẩm:
- Nơi này đúng là không tồi chút nào, thiết kế bên trong rất trang nhã, bố trí hợp lí.
Thân là một người hiện đại, Minh Nam tất nhiên đã từng tới những khu trung tâm thương mại giải trí lớn. Hắn lúc này quả thật rất ngạc nhiên, vì trong mắt hắn, Thiên Vũ Lâu này quả thật không thua kém mấy so với những khu tổ hợp sang trọng trong trí nhớ của hắn.
- Hừ, rõ là đồ nhà quê ra tỉnh mà còn tỏ vẻ hiểu biết. Thiên Vũ Lâu là một trong ba nơi ăn chơi nổi danh nhất phủ Hà Nam, loại như ngươi bình thường chưa chắc đã qua được cửa, thế mà còn dám lớn giọng nói “không tồi”. – Một giọng chế nhạo vang lên từ cách đó không xa.
Minh Nam nhíu mày lại quay sang nhìn về bên đó. Kẻ vừa lên tiếng là một đệ tử của Minh Thần giáo – một trong tám đại thế lực hàng đầu ở phủ Hà Nam. Gã kia vứt một cái nhìn khinh miệt về phía hắn rồi quay sang hắn. Minh Nam đưa tay lên ngoáy ngoáy tai rồi hỏi:
- A, vị huynh đài này, thật ngại quá, vừa rồi tai nhiều ráy quá nên tôi nghe không rõ. Hình như huynh đài vừa sủa rằng tôi là một tên nhà quê ra tỉnh, phải không nhỉ?
- Đúng đấy thì sao? – Gã đệ tử Minh Thần giáo kia hất hàm đáp lại.
Nhưng khi thấy mấy kẻ quanh đó tủm tỉm cười, hắn mới từ từ suy nghĩ lại rồi phát hiện ra là mình nói hớ. Ai đời lại đi nhận là mình vừa “sủa” cơ chứ. Hắn nhướn mày lên, trong mắt hiện ra vẻ hung ác:
- Không ngờ trong dịp trà hội cuối năm lại xuất hiện loại người rác rưởi như ngươi. Xem ra ta phải làm trách nhiệm quét rác rồi.
Lời chưa kịp dứt, tay hắn đã bắt xong pháp ấn rồi phóng ra một tia sáng dẹt nhọn đầu màu đỏ tươi về phía Minh Nam. Khoảng cách giữa hai bên khá gần, hơn nữa tên kia lại không nói không rằng đã ra tay như vậy khiến Minh Nam không kịp phản ứng. Nhưng khi tia sáng kia bắn tới trước mặt Minh Nam thì đột nhiên bị một đạo ấn màu đỏ nhạt đánh nát, tạo nên tiếng nổ lụp bụp.
Minh Nam quay sang nhìn thì thấy người vừa ra tay xuất thủ tương trợ chính là Hoàng Phủ Kì. Hoàng Phủ Kì chỉ nhàn nhạt nói:
- Minh Thần giáo dù tu luyện công pháp có chút tà dị, nhưng người trong giáo đều là những kẻ cư nhân xử thế không tệ. Loại đệ tử như ngươi mới thực sự là rác rưởi, không chỉ làm bẩn trà hội năm nay mà còn làm bẩn cả thanh danh của giáo phái nữa.
Hoàng Phủ Kì bắt bàn tay trái thành kiếm chỉ, rồi chầm chậm đưa lên trước mặt. Chân nguyên lực màu đỏ tươi ngưng thực lảng vảng bám ở trên bề mặt ngón tay, trông có vẻ rất kì dị. Bản thân Hoàng Phủ Kì khinh thường chuyện ra tay đánh lén, nên hắn biểu hiện rất rõ ràng cho đối phương thấy là hắn đang tụ khí. Vì hắn tin chắc rằng, đối phương tuyệt đối không đỡ được một chiêu của mình!
Tên đệ tử Minh Thần giáo kia tái mặt lại. Hắn mới Trúc cơ thành công chưa được bao lâu, tu vi rõ ràng thua kém Hoàng Phủ Kì nhiều. Hơn nữa, kiếm chỉ kia ẩn chứa sát khí vô cùng cường liệt, hắn cảm thấy rằng mình mà đỡ chiêu này thì nhất định là lành ít dữ nhiều. Bất giác, gã đệ tử Minh Thần giáo đã lui lại sau hai bước, thân người run rẩy.
Đúng lúc này, một giọng nữ yểu điệu vang lên:
- Hoàng Phủ Kì, ngươi không nên lạnh lùng như vậy chứ. Dù tên này đúng là chẳng ra gì, nhưng hắn vẫn là ngươi của Minh Thần giáo. Ta nghĩ chuyện này nên dừng tại đây thôi.
Một cô gái mặc y phục màu tím mỉm cười bước ra khỏi đám người của Minh Thần giáo. Cô ta không quá xinh đẹp, nhưng nếu xét theo mặt bằng thẩm mĩ ở thế giới này mà nói thì như vậy cũng có thể coi là có nhan sắc rồi. Hoàng Phủ Kì híp mắt lại. Cô gái này mơ hồ khiến hắn có cảm giác bị uy hiếp.
- Cô là ai? Hình như chúng ta chưa từng gặp nhau thì phải.
- Thì đúng là như vậy mà. Ta tên là Lương Mỹ Chi, cũng mới gia nhập Minh Thần giáo được khoảng 1 năm nay thôi. – Cô gái kia cười duyên. – Ta biết được ngươi là nhờ lời kể lại của Cao Duệ.
Cao Duệ trong lời của Lương Mỹ Chi chính là một gã đệ tử của Minh Thần giáo, thực lực rất mạnh. Ở đợt trà hội cuối năm ngoái, Hoàng Phủ Kì từng gặp qua kẻ này và tỏ ra có chút kiêng kị với thực lực của hắn.
- Ra là vậy. Mà Cao Duệ đâu rồi, sao năm nay không thấy hắn xuất hiện? – Hoàng Phủ Kì gật đầu.
- Bị ta giết rồi. – Lương Mỹ Chi bình thản đáp.
- Ngươi… giết hắn?
Hoàng Phủ Kì thoáng kinh ngạc trong giây lát, nhưng rồi mau chóng khôi phục sự bình tĩnh. Ở trong thế giới của tu luyện giả, chết chóc là việc rất thường tình. Tuy vậy, hắn vẫn tỏ ra vô cùng ngưng trọng. Theo lời cô nàng Lương Mỹ Chi này thì cô ta mới gia nhập được độ 1 năm, vậy mà lại đủ sức giết chết Cao Duệ - một kẻ mà chính Hoàng Phủ Kì cũng không dám xem thường. Hiển nhiên là tốc độ tu luyện của cô ta vô cùng khủng bố thì mới có thể làm được như vậy.
Đấy là chưa kể một chuyện nữa, đó là đám đệ tử Minh Thần giáo nhìn thấy Lương Mỹ Chi đều tỏ ra sợ sệt như gặp quỷ. Phải biết rằng Minh Thần giáo thờ Minh Thần – vốn là một vị tà thần, do đó công pháp mà đám giáo chúng tu luyện cũng như tính tình của bọn người này đều có chút tà ác. Có thể khiến chúng phải sợ hãi như vậy thì chắc chắn cô gái này có điểm gì đó kì quái.
Hoàng Phủ Kì hạ kiếm chỉ xuống rồi thu chân nguyên lực lại. Hắn liếc nhìn khuôn mặt của Lương Mỹ Chi, đáng tiếc là ngoài một nụ cười hết sức tươi tắn thì chẳng nhìn ra được nét biểu cảm nào khác trên gương mặt cô ta. Cuối cùng, Hoàng Phủ Kì lạnh lùng quay người đi không để tâm nữa. Tuy hắn không sợ chiến đấu, nhưng cũng không phải là kẻ không biết suy nghĩ. Chiến đấu mà không có điểm nào nắm chắc thì hắn sẽ không làm. Một cường giả không chỉ cần có thực lực mạnh mẽ mà còn phải có khả năng đánh giá tình hình – dù sao thì ai cũng chỉ có một cái mạng.
Minh Nam nhếch mép cười khiêu khích tên đệ tử Minh Thần giáo kia, rồi quay sang thấp giọng thì thầm với Hoàng Phủ Kì:
- Đa tạ huynh vừa rồi đã ra tay tương trợ.
- Nếu hắn quang minh chính đại khiêu chiến thì ta cũng không đi quản làm gì. Dù sao thì phải có tranh đấu mới có phát triển được. – Hoàng Phủ Kì hờ hững nói. – Nhưng thái độ và hành vi của hắn khiến ta thấy phản cảm, vì thế ta mới ra tay thôi.
- Đúng đúng đúng, thằng ranh kia nhìn qua đã biết là dạng tiểu nhân, tôi nhìn còn ghét nữa là. – Minh Nam cười hề hề.
Thực tế thì hắn cũng chẳng để tâm tới chuyện này lắm, va chạm xích mích nhỏ giữa tu luyện giả như vừa rồi vốn là chuyện vô cùng phổ biến. Nếu lúc nào cũng chăm chăm quan tâm tới nó như thế thì đúng là quá mệt, vì thế Minh Nam quyết định vất nó vào một góc trong tâm trí. Tất nhiên, nếu sau này có cơ hội thì hắn cũng không ngại cho tên kia “đẹp mặt”.
Đúng lúc này, mấy cô nàng tiếp đãi viên của Thiên Vũ Lâu đã đi tới, rồi lễ phép dẫn đường cho từng đoàn người đi vào trong khu vườn. Người của từng thế lực nhanh chóng đi về phía ngôi đình của phe mình, rồi ngồi xuống những cái bàn dài được bố trí lùi ở phía sau. Đám đệ tử nội môn như Phi Yến thì được bố trí ngồi ngay sau bàn của Hà trưởng lão, không khí lúc này bắt đầu trở nên sôi nổi nhộn nhịp.
Bùi Huy Hoàng đại diện cho Bùi gia – một gia tộc thượng đẳng, cũng chính là gia tộc của thành chủ thành Hà Nam. Lúc này hắn đứng lên nhìn quanh hồ một lượt rồi bắt đầu nói:
- Chào mừng các vị đạo hữu cùng với đám đệ tử hậu bối của các thế lực lớn trong phủ Hà Nam tới dự buổi trà hội thường niên cuối năm.
Giọng nói được chân nguyên hùng hậu lan truyền đi, vang vọng tới tận tai của từng người khiến ai cũng có thể nghe rõ được. Đây hoàn toàn không phải là do Bùi Minh Hoàng hét to lên để những người ở xa nghe thấy; hắn sử dụng phương pháp vô cùng xảo diệu để dùng chân nguyên hình thành những điểm phát ra dao động trong không trung. Những điểm này mô phỏng lại sóng âm mà hắn phát ra, từ đó khiến người nghe có cảm giác như thể hắn đang đứng trước mặt mình mà nói vậy.
Minh Nam thầm lè lưỡi: “Người này bối phận ngang với Hà trưởng lão, vậy có lẽ cũng là cường giả Hóa Thần kì rồi. Thủ đoạn này đúng là rất thần kì, còn tốt hơn là dùng loa phóng thanh nữa.” Hắn chợt nhớ lại hai vị cường giả khủng bố mình từng “trông thấy” khi còn ở làng An, hai người đó còn mạnh hơn đám người ở đây nhiều. Hắn quả thật không biết họ phải tu luyện như thế nào mới đạt được trình độ như vậy. Lực lượng to lớn mà con người có thể nắm giữ ở thế giới này khiến Minh Nam không ít lần phải tự than thở.
Trong lúc này, Bùi Huy Hoàng vẫn đang tiếp tục bài phát biểu:
- Như mọi người đã biết, Bùi gia chúng ta năm nào cũng đứng ra tổ chức sự kiện này, để đám người trẻ tuổi tới từ các thế lực có thể giao lưu cọ xát lẫn nhau, học tập từ những người đồng trang lứa để từ đó có thể phát triển. Thế giới tu luyện vô cùng khắc nghiệt, có lẽ sau này các ngươi sẽ trở mặt thành thù cùng không biết chừng, nhưng nói gì thì nói, việc gặp gỡ và luận bàn cùng nhau như thế này sẽ giúp ích cho các ngươi trên bước đường tu luyện sau này. Hi vọng sau này, trong những tiểu tử có mặt ở đây, sẽ có những kẻ tiến xa được trên con đường nghịch thiên tu đạo, trở thành cường giả danh chấn thiên hạ.
Nói xong, hắn liền ngồi xuống, gật đầu với người dẫn đoàn của những thế lực tham dự trà hội hôm nay. Minh Nam theo thói quen, sau khi thấy phần phát biểu đã kết thúc liền vỗ tay lộp bộp. Cả đám người Huyền Không phái đều trố mắt nhìn hắn như sinh vật lạ, khiến Minh Nam toát cả mồ hôi, phải ho khan mấy tiếng. Phi Yến thấy vậy còn lè lưỡi trêu hắn, khiến Minh Nam thấy có chút buồn cười.
Sau chốc lát dành cho việc thưởng thức trà ngon thượng hạng được dâng lên, cuối cùng thì phần chính của trà hội cũng chính thức bắt đầu. Một tên thanh niên dáng người đô con vác cây chùa to tướng nhảy lên, đạp dọc theo một sợi xích nối từ bờ hồ tới lôi đài, rồi hô lớn:
- Đoạn Phong ta là đệ tử Linh Hải tông. Hôm nay mạo muội lên đây khiêu chiến các đồng đạo tới từ các môn phái, nào, có ai dám lên đây ứng chiến không?
Lão Trịnh ngồi rung đùi, trên mặt hiện ra vẻ tán thưởng:
- Đoạn tiểu tử này rất hợp ý ta. Võ giả là phải cứng cỏi như vậy, không cần quá câu nệ tiểu tiết làm gì. Một mình đứng ra khiêu chiến quần hùng như thế, thật là quá sảng khoái! Mẹ nó, ta thích!
Đoạn Phong đương nhiên không phải đợi lâu, lập tức có một gã đệ tử dùng thương của Vạn Gia thương hội nhảy lên tiếp chiến. Đoạn Phong là võ giả Phá Sơn trung cấp, còn tên kia là Phá Sơn sơ cấp, chênh lệch nhau chỉ vẻn vẹn một tiểu cảnh giới. Cả hai đều là võ giả luyện thể nên phương thức chiến đấu vô cùng trực diện và ác liệt. Hai người lập tức áp sát vào nhau, triển khai cận chiến.
Người ta vẫn nói về binh khí rằng “một tấc dài, một tấc mạnh”, nhờ vào độ dài của cây thương mà ban đầu, tên đệ tử Vạn Gia thương hội hơi chiếm được chút ưu thế. Cây thương trong tay hắn như một con linh xạ, đâm ra rất mau lẹ và chuẩn xác. Thương ảnh kín mít, một giọt nước cũng không lọt được, ép tới một cách vô cùng dũng mãnh. Đó là chưa kể trong thương còn có quán chú nội lực, vì thế mỗi cú đâm hay đập thương đều có lực phá hoại vô cùng mạnh mẽ.
Có điều Đoạn Phong kia lại là kẻ không hề dễ chơi chút nào. Cây cự chùy vốn nặng nề là thế, nhưng trong tay hắn lại giống như là không có trọng lượng vậy. Chùy ảnh tuy không kín kẽ như thương ảnh, nhưng vị trí tung ra công kích lại vô cùng chuẩn xác. Đoạn Phong lại có ưu thế về cảnh giới, nội lực mạnh mẽ và hùng hậu khiến mỗi chùy của hắn đều đem tới áp lực vô cùng lớn lao.
Điểm khiến người ta kinh ngạc chính là bộ pháp của Đoạn Phong, cước bộ của hắn nhìn hết sức vững vàng, nhưng đồng thời cũng rất linh hoạt. Bóng hắn thoắt ẩn thoắt hiện, thay đổi phương hướng tấn công vô cùng mau lẹ. Dần dần, tên đệ tử Vạn Gia thương hội bị ép lui, phải chống đỡ vô cùng khổ sở. Biết rằng cứ tiếp tục như vậy thì thất bại là việc chắc chắn, hắn liền cưỡng ép đề khí rồi đâm ra một thương. Từ trên mũi thương, một vòng xoáy khí cuồng bạo như một cái vòi rồng bắn thẳng ra. Khí kình ngưng tụ tới mức có thể dễ dàng nhìn thấy bằng mắt thường, từ xa nhìn lại thì không gian quanh vòi rồng như bị gãy khúc vậy.
“Nội lực phong thuộc tính, rất tinh thuần. Chiêu này lại tận dụng được rất tốt đặc điểm của phong thuộc tính, người này quả nhiên là không tầm thường”, Tần Thiếu Viêm trầm ngâm nói. Minh Nam thì không nói gì, chỉ căng mắt ra mà nhìn. Huyền Không phái là một môn phái chủ đạo về tu chân, số người đi theo con đường võ giả rất ít, do đó hắn hiếm khi có thể được xem chiến đấu trình độ giữa võ giả với nhau. Lần trà hội này không nghi ngờ gì chính là một dịp tốt để mở mang tầm mắt.
Trên lôi đài lúc này, vòng xoáy khí hung mãnh kia đang đâm thẳng tới chỗ Đoạn Phong với tốc độ cực nhanh. Đoạn Phong mắt híp lại, không lùi mà lại hạ tấn, đứng chắc trên nền đất. Hai tay hắn nắm chặt lấy cán chùy, nội lực hùng hậu đổ vào hai cánh tay và thân chùy. Sau đó hắn vung chùy lên đập tới, nhanh và đột ngột như chớp giật, trên bề mặt cây chùy ẩn hiện khí lưu màu nâu đất rất khó nhận thấy.
Thân chùy va chạm trực diện với mũi của vòng xoáy khí kia, khiến sóng khí cuồng bạo lan tỏa ra xung quanh. Nơi va chạm không ngờ lại hiện lên một vòng hào quang kì quái, ở bên trong có hoa văn trông giống như hình đầu trâu rất dữ tợn, lóe lên ánh sáng màu nâu nhàn nhạt. Đoạn Phong bị đánh lui lại độ nửa trượng, đế giày bị kéo lê trên mặt lôi đài tới mức bốc khói. Nhưng hắn đã thành công đập nát được vòng xoáy khí kia, khiến phong nguyên tố ẩn chứa trong đó tan rã trong không gian. Vẫn chưa hết, vòng hào quang kia màu nâu kia khí thế không giảm chút nào, tiếp tục phóng về hướng tên đệ tử Vạn Gia thương hội kia.
Hắn luống cuống tay chân, miễn cưỡng đưa thương lên ngăn trở trước người. Nhưng khi vòng hào quang hình đầu trâu kia đập tới thì hắn có cảm giác như bị một ngọn núi đập trúng vậy, hổ khẩu hai tay rách toác ra, cảm giác đau đớn truyền tới từ dưới ngực và bụng. Hắn không nhịn nổi, liền phun ra một ngụm máu rồi bắn văng ra khỏi võ đài, ngã “ùm” xuống hồ nước. Mấy kẻ thuộc Vạn Gia thương hội nhanh chóng lướt tới vớt hắn lên để trị thương, đồng thời ném một cái nhìn tức giận sôi sục về phía Đoạn Phong.
Nhưng gã họ Đoạn kia hoàn toàn chẳng để tâm tới những ánh mắt đó chút nào. Hắn chống cây chùy xuống sàn lôi đài, tạo thành một âm thanh trầm trầm lan tỏa ra khắp bốn phương tám hướng. Hắn ngẩng đầu ngạo nghễ nói:
- Còn có ai lên tiếp chiến không?
|