Tần Lệ cùng đám đệ tử Tần gia đi trên đường ngoài thành Thanh Vân. Giờ phút này, hắn đang vô cùng buồn bực. Tuy nói lần này hắn hoàn thành nhiệm vụ gia tộc lấy được băng tuyết chi lệ, nhưng cái giá phải trả thật quá lớn. May mắn bảo bối vẫn thuộc về hắn.
Tần Lệ lại cẩn thận nhìn rương sắt lớn trước mặt một chút, khóe miệng cuối cùng nở ra nụ cười âm ngoan, “Hừ, chỉ cần băng tuyết chi lệ ở trong tay người của Tần gia ta, còn có cái gì có thể địch nổ kiếm khí chí dương hỏa của Tần gia.” Tần Lệ khoe khoang nói với đám đệ tử Tần gia bên cạnh.
“Lão tạp chủng, hỏa nguyên kiếm khí của Tần gia ngươi thì nhằm nhò gì!” Một đạo thanh âm phách lối mười phần cắt ngang Tần Lệ đang phát ngôn bừa bãi.
Tần Lệ nương theo thanh âm nhìn lại, liền phát hiện chính là hai nam tử tuyệt sắc một đỏ một trắng ở phòng đấu giá ban nãy. Nhưng khiến cho hắn không tưởng được chính là, người mới vừa rồi mắng to hắn lại là một tiểu nữ oa mười tuổi.
“Các ngươi là người phương nào? Lại dám cản đường Tần thị Thánh môn chúng ta, còn dám nhục mạ ta, các ngươi không muốn sống có phải không?” Thanh âm Tần Lệ tàn khốc. Không thể không nói, ba người trước mắt, thoạt nhìn vô hại, nhưng có thể lặng lẽ không phát ra hơi thở xuất hiện trước mặt bọn họ, tuyệt đối không đơn giản. Hết lần này tới lần khác, Tần Lệ thân là một Kiếm Tông nhưng lại không nhìn ra thân phận ba người họ, lại càng nhìn không ra tu vi của bọn họ, theo bản năng cảm giác được một loại nguy hiểm đang rình rập.
“Không muốn sống? Ha ha ” Diệp Thiên Túng xinh đẹp cười một tiếng, như yêu tinh mê hoặc lòng người, nhưng Tần Lệ bị nàng để mắt tới chỉ cảm thấy nội tâm từng trận run rẩy, cái loại ánh mắt giống như đang nhìn một vật đã chết khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi. Thiên Túng tựa như còn ngại chưa dọa bọn họ sợ đủ, tiếp tục nói: “Đích xác là không muốn sống, bất quá là các ngươi không muốn sống!”
Diệp Thiên Túng nói xong, thân hình bay lên trời, lớn tiếng quát: “Chư Thần, Đoạn Hồn, hiện!”
Theo tiếng quát, một đôi cánh hoa lệ dài đến tám thước xuất hiện ở sau lưng nàng, một thanh xà tiên gắn đầy những chiếc kim bén nhọn làm người ta run sợ xuất hiện trong tay nàng. Theo kiếm khí xuất hiện, Diệp Thiên Túng lơ lửng giữa không trung, khuôn mặt thanh tú lãnh diễm tựa hồ dính vào một tầng huyết sắc xinh đẹp, áo bào trắng noãn không gió tung bay, sát khí từ trong xương tủy như vô biên vô hạn mà tràn ra ngoài. Giờ khắc này, cả người nàng tựu như một huyết sắc thiên sứ hoa lệ đang lơ lửng trên chín tầng trời, huyết tinh, tàn nhẫn, làm cho người ta không nhịn được quỳ bái.
“Đoạn Hồn, đi!” Thiên Túng thuận thế chém ra một roi Đoạn Hồn, sinh mệnh một người liền kèm theo đó mà ngã xuống.
Đây hết thảy đều chỉ phát sinh trong nháy mắt, căn bản không có một tia thời gian thở dốc. Sát khí bén nhọn, tiên pháp quỷ dị, cường đại uy áp, trực tiếp khiến mọi người như rớt vào hầm băng. Đoạn Hồn kia linh hoạt tựa như một con rắn độc thị huyết, cuốn lấy thân thể người nào, người đấy liền trở nên huyết nhục mơ hồ, thậm chí bị xoắn thành một đoàn huyết nhục. Tần gia đứng trên vị trí cao quá lâu, nhất là những đệ tử Tần gia trẻ tuổi, đối mặt với máu tanh tàn sát như thế sớm đã mất đi dũng khí phản kháng. Chỉ có thể chờ đợi cái chết vô tình.
Tần Lệ đã không biết nên hít thở như thế nào. Hắn không thể tin vào hai mắt mình. Hắn muốn chạy trốn, nhưng thân thể giống như ngưng lại một đoàn, bị khóa chặt lại, thậm chí muốn nháy mắt một cái cũng không được. Đây là uy áp, tuyệt đối là uy áp của cường giả! Tần Lệ nhìn về phía hai nam tử tuyệt sắc đang cười lạnh với hắn, hắn cảm nhận được một cỗ tuyệt vọng thật sâu.
Giờ phút này, Diệp Thiên Túng như tiến vào một cảnh giới cực kỳ kỳ diệu. Ở sơn cốc Ngọc Ma Lâm, đối tượng để nàng tu luyện luyện tập đều là ma thú. Khi đó, Tru Thần quyết còn thấp, còn không phát huy ra mấy phần lợi hại. Thế nhưng, đây là lần đầu tiên nàng sử dụng kiếm khí tàn sát người khác, nàng rõ ràng cảm thấy, mỗi một sinh mạng ngã xuống thì Đoạn Hồn cùng Chư Thần lại phát ra một loại hưng phấn không thể đè nén, hai luồng khí xoáy tụ trong cơ thể nàng càng không ngừng tăng tốc xoay tròn, nàng vậy mà cảm thấy có một năng lượng cực lớn từ trong cơ thể người bị giết liên tục không ngừng truyền tới bên trong kiếm khí của nàng, lại chuyển hóa thành năng lượng quang nguyên tố cùng hắc ám nguyên tố hút vào trong cơ thể nàng.
Đây thật là quá thần kỳ! Diệp Thiên Túng cảm thấy mỗi một lỗ chân lông tựa hồ đồng loạt cùng mở ra, toàn thân cảm thấy vô cùng thoải mái. Lúc này, nàng đột nhiên nhớ lại trong Tru Thần quyết có một câu nói: người tu luyện tu luyện tới một trình độ nhất định, có thể hấp thu được sức mạnh của người khác. Lúc ấy, nàng còn nghi ngờ không thôi, bởi vì Tru Thần quyết cũng không nói phương pháp cụ thể. Hôm nay nàng mới biết, nguyên lai sử dụng kiếm khí là có thể làm được! Không trách được một vị vĩ nhân đã từng nói: thực tế là tiêu chuẩn duy nhất kiểm nghiệm chân lý!
Vì đạt được sức mạnh càng thêm cường đại, Thiên Túng hạ thủ càng ngày càng bén nhọn. Hơn nữa mỗi người bị nàng giết chết đều không ngoại lệ đều bị Đoạn Hồn tiên xoắn đến huyết nhục mơ hồ, thành một đống thịt chết. Ngay cả Bạch Ngân cùng Phi Dạ thấy như vậy cũng một hồi run rẩy, càng không cần phải nói tới Tần Lệ sớm đã bị hù dọa vỡ mật.
Nhìn Diệp Thiên Túng trước mắt như thần chết đi từng bước về phía mình, Tần Lệ điên cuồng kêu lên: “Ngươi rốt cuộc là người nào? Lại dám cùng Tần gia đối nghịch?”
“Ta là ai?” Thiên Túng ngửa mặt lên trời cười to, “Ngươi không có tư cách biết! Nhưng ta sẽ nói cho ngươi biết, cũng bởi vì ngươi là người của Tần gia. Cho nên, phải chết!” Một roi Đoạn Hồn, cuối cùng Tần Lệ cũng biến thành một đống huyết nhục. Nhìn máu tươi đầy đất, Thiên Túng giống như lại thấy được thảm tuyệt tàn sát Ám Ma Tộc.
“Tiểu Diệp Diệp, ngươi không sao chứ?” Phi Dạ có chút lo lắng hỏi.
“Tiểu Thiên, bọn họ đáng chết! Ngươi không sai.” Vẻ mặt Bạch Ngân tràn đầy ôn nhu.
Thiên Túng nhìn khuôn mặt hai người thân thiết, cười nhạt, trong nháy mắt, huyết sắc tận trừ, như băng tuyết tan rã, đẹp như hoa xuân. ”Đứa ngốc, ta mạnh như vậy, sao có thể có chuyện. Tới xem chiến lợi phẩm của chúng ta một chút đi.”
Ba người đi tới bên cạnh rương sắt, Bạch Ngân vung tay lên, khóa sắt chắc chắn vỡ nát trong nháy mắt. Băng tuyết chi lệ óng ánh trong suốt xuất hiện trước mắt ba người.
“Oa, lạnh quá!” Phi Dạ khiển trách nói. Cũng khó trách, Phi Dạ dù sao cũng là dị thú thuộc tính hỏa, mặc dù cường đại, nhưng thủy chung vãn tương khắc với thuộc tính thủy.
Nhưng rất kỳ quái, Thiên Túng ở gần băng tuyết chi lệ như vậy lại có một loại cảm giác thân thiết, nàng đột nhiên cảm thấy trong Ám Ma Huyễn có dị động, nàng dùng thần thức tra xét, không nghĩ tới lại là Hắc Thiết trùy, giờ phút này, quanh thân nó lại tản ra u lam sáng bóng, một thanh âm thúc giục xuất hiện trong đầu Diệp Thiên Túng: ăn nó!
Diệp Thiên Túng ma xui quỷ khiến nhanh chóng cầm băng tuyết chi lệ lên, bỏ vào trong miệng. Lần này, Bạch Ngân cùng Phi Dạ đều là kinh hãi. Phải biết băng tuyết chi lệ là một vật mang bên ngoài, cho tới bây giờ cũng không người dùng qua. Bởi vì trong băng tuyết chi lệ chứa một lượng năng lượng khổng lồ, hàn khí nặng đến mức thân thể con người không thể tiếp nhận. Nhưng bọn họ muốn ngăn cản đã không kịp, bọn họ chỉ có thể gắt gao chú ý đến biến hóa của nàng.
Sự thật chứng minh, vận khí của Thiên Túng quả thực cực kì tốt. Ngay tại thời kiểm nàng sắp không thể chống cự nổi hàn khí khổng lồ kia thì trong Ám Ma Huyễn đột nhiên lóe lên một đạo lam quang tĩnh mịch đem nàng bao vây trong đó. Ngay khi đạo lam quang thấm vào, nàng cảm thấy vùng đan điền lại sinh ra một mảnh đất, một luồn khí xoáy tụ màu lam đang cấp tốc tạo thành, hơn nữa năng lượng của băng tuyết chi lệ cũng bị từ từ cuốn vào trong đó, mắt thường có thể nhìn thấy tinh thể màu băng lam từ từ thành hình, cùng hai tinh thể màu đen trắng bên trái phải tạo thành xu thế đối chọi.
Thiên Túng cũng cảm thấy loại biến hóa này không thể tưởng tượng nổi, nếu như nàng đoán không sai, nàng hiện tại trong trạng thái tam nguyên đồng thể, gọi tắt là tam nguyên thể, chuyện này ở trên toàn bộ Thần Ma đại lục đều chưa từng xuất hiện qua! Nếu như nàng đoán không sai, mới vừa trợ giúp nàng chính là hắc thiết trùy kia. Nhưng nó rốt cuộc là thứ gì? Thiên Túng trong lòng tràn đầy nghi vấn.
Lam quang dần dần tản đi, Phi Dạ cung Bạch Ngân lập tức khẩn trương nhào tới.
“Tiểu Diệp, Tiểu Diệp, ngươi có sao không? Có bị đông lạnh không?” Phi Dạ khẩn trương, vành mắt hồng hồng nhìn Thiên Túng.
“Tiểu Thiên, ngươi. . . . . . ngươi, tam nguyên thể!” Bạch Ngân nhạy cảm lập tức phát hiện ra vấn đề, kinh ngạc nói.
Lúc này, cảm giác bén nhạy dị thường ập đến, Thiên Túng đột nhiên vội vàng nói: “Một hồi nữa giải thích với các ngươi, có người đến, mau trốn!”