Có lẽ do ở trong bóng tối đã lâu, vừa nghe được thanh âm trong suốt Diệp Thiên Túng lập tức bị thu hút. Nàng nhìn ra cửa. Chỉ thấy một thân ảnh thon dài tuấn tú đi vào. Đó là một thiếu niên khả ái như thiên sứ! Hai mắt to tròn, sóng mũi cao, làn da trắng noãn như gốm sứ, nụ cười bên môi mang theo hai khỏa nho nhỏ má lúm đồng tiền, thực khiến người ta cảm thấy ngọt ngào.
“Nhị ca, ngươi cuối cùng cũng trở lại. Di?” Thiếu niên đáng yêu tựa như phát hiện chuyện lạ, vây quanh Tề Thiên Ngạo vòng vo hai vòng, nói: “Nhị ca, ngươi cư nhiên không có bị cha sửa nha, thật là lạ! Thật là lạ!”
“Ngươi tiểu tử thúi này, ta nói tại sao vội vã chạy về như vậy, nguyên lai là chờ nhìn nhị ca bị bêu xấu. Bất quá, lần này khiến ngươi thất vọng rồi. Có Tứ muội ở đây, nói không chừng về sau ngươi cũng không thấy được tình huống nhị ca của ngươi bị quần ẩu nữa!” Tề Thiên Ngạo nói đến đây ánh mắt hiện lên vẻ đắc ý, quả muốn để cho Tề Thiên Minh hảo hảo “Giáo dục” hắn một phen, nhưng ngại “lạm dụng uy quyền” của Thiên Túng nên đành phải thôi.
“Tứ muội?” Thiếu niên thiên sứ bộ mặt nghi ngờ.
“A, Thiên Duyệt, giới thiệu cho ngươi một chút. Vị này là nữ nhi cố nhân của ta Diệp Thiên Túng, ta vừa nhận nàng làm con gái, bắt đầu từ hôm nay nàng chính là Tứ muội của ngươi!” Lúc nói chuyện Tề Thiên Minh đối với Thiên Duyệt vẫn giữ bộ mặt uy nghiêm, nhưng khi hắn chuyển sang Diệp Thiên Túng thì lập tức chuyển một cái nụ cười nịnh hót suýt nữa khiến ánh mắt Tề gia hai huynh đệ rơi ra ngoài, “Tiểu Thiên Túng, đây là Tam ca của ngươi Tề Thiên Duyệt.”
“Tam ca.” Diệp Thiên Túng phát huy đầy đủ tính tình lãnh khốc của nàng, thản nhiên nói.
Nhưng, khi Tề Thiên Minh đưa ánh mắt chân chính nhìn đến trên người của Diệp Thiên Túng thì trong mắt lập tức bạo phát ra một hồi ánh sáng rực rỡ như Columbo phát hiện ra tân đại lục.(Tử Hoa: chỗ này ta không hiểu lắm đúng ra thì phải là ‘Tề Thiên Duyệt’ nhưng bản convert và tiếng Trung thì đều là ‘Tề Thiên Minh’ nên ta giữ nguyên)
“Ngươi dùng dịch dung đan, đúng không? Hơn nữa lại là dịch dung đan hiếm thấy!” Tề Thiên Minh hưng phấn hỏi.
Diệp Thiên Túng nhất thời kinh ngạc không ngớt. Nàng thế nào cũng nghĩ không thông một cao cấp Kiếm Sư làm sao sẽ biết được bí mật của mình.
Nhìn Diệp Thiên Túng vẻ mặt nghi ngờ, Tề Thiên Minh vội vàng giải thích: “Tiểu Thiên Túng a, ngươi xem Tam ca ngươi tu vi không bằng Thiên Ngạo, nhưng hắn là luyện dược sư, hơn nữa thiên phú dị bẩm, bất kỳ dược vật nào cũng chạy không thoát khỏi ánh mắt của hắn!”
Nghe được lời giải thích, Thiên Túng ngược lại thật sự đối với vị Tam ca này có chút bội phục nho nhỏ. Bởi vì, có thể nói luyện dược sư trên phiến Thần Ma đại lục này là nghề nghiệp cực kỳ có “Tiền đồ” nhất. Một luyện dược sư chế ra một đan dược có thể nói là vạn kim khó cầu. Nhưng, luyện dược sư lại cực kỳ thưa thớt, nếu muốn trở thành luyện dược sư nhất định phải có tinh thần lực cực mạnh, hơn nữa bản thân nhất định là phải tu luyện thuộc tính hỏa. Ở thời điểm ngưng khí thành binh thì dùng tinh thần lực tiến hành thao túng, không phải tạo thành kiếm khí, mà là ngưng tụ thành lửa, dùng để luyện đan. Ở trên Thần Ma đại lục, mọi người thường thường nguyện ý một mình đấu với một Kiếm Tông cũng không nguyện ý đắc tội một Kiếm Sư cấp bậc luyện dược sư. Bởi vì đắc tội một luyện dược sư thì tương đương với đắc tội với những cường giả đã từng thiếu nhân tình của hắn, lối trả thù này cơ hồ là không ngừng không nghỉ.
“Ngươi đã có dịch dung đan, vậy ngươi nhất định có Hóa Hình Đan, đúng không?” Nhìn Diệp Thiên Túng không trả lời hắn, Tề Thiên Duyệt nhịn không được lo lắng hỏi.
“Đúng.” Diệp Thiên Túng thản nhiên nói.
“Vậy ngươi ăn cho ta xem quá trình Hóa Hình một chút!” Tề Thiên Duyệt cả người đắm chìm ở trong cảm xúc kích động. Đôi mắt to hướng về phía Thiên Túng nháy mắt không ngừng.
“A? Ta để cho ngươi nhìn dược hiệu Hóa Hình Đan, ta có lợi chỗ nào?” Diệp Thiên Túng mặt không đỏ hơi thở không gấp hỏi, vẻ mặt kia có bao nhiêu tiềm chất làm gian thương.
“Ách. . . . . .” ba người Tề Thiên Duyệt nghe thế, đầu đầy hắc tuyến. Tề Thiên Minh vội lấy lòng nói: “Tiểu Thiên Túng a, Tề gia nội viện là an toàn nhất, bên trong nơi nơi đều sắp xếp vài tên tôi tớ trung thành, ngươi về sau ở trong này không cần phải giả trang nữa, đây không phải là chuyện nhất cử lưỡng tiện sao?”
“Kia không đúng! Nếu nói là thân huynh đệ, thì phải tính toán công bằng. Nếu Tứ ca muốn nhìn hiệu quả Hóa Hình Đan, thì phải đáp ứng ta: về sau phải luyện chế cho ta các loại đan dược vô điều kiện. Như thế nào?” Diệp Thiên Túng gian trá cười. Không biết vẻ mặt đáng yêu của nàng có trực tiếp đem ba người phụ tử kia mê cá thất vựng bát tố không.
Tề Thiên Duyệt cơ hồ là không chút do dự nói: “Không thành vấn đề! Về sau chỉ cần Tứ muội muốn đan dược, ta nhất định tận tâm hoàn thành, luyện đan cho ngươi!”
“Hảo!” Diệp Thiên Túng nhìn hắn đáp lại sảng khóai. Ám ma huyễn giới chợt lóe, trên tay của nàng liền hiện ra một viên thuốc màu đỏ, không nói hai lời liền nuốt xuống.
Tề Thiên Duyệt ba người lập tức nín thở chờ đợi. Chỉ thấy trên mặt Diệp Thiên Túng nổi lên một hồi ánh sáng trong suốt, dần dần ánh sáng kia bao bọc cả đầu nàng, thậm chí lan tràn đến mỗi một sợi tơ của nàng. Theo ánh sáng giảm bớt, ba người rốt cục thấy rõ chân thật tướng mạo của Thiên Túng. Mái tóc màu bặc tựa ánh trăng, một đôi mắt Băng Lam mông lung như mưa bụi, cánh môi màu hồng nhạt như hoa hồng kiều diễm. Gương mặt tuyệt diễm khiến ánh sáng mặt trời, mặt trăng, ngôi sao đều bị lu mờ.
Tề Thiên Ngạo đã từng nhìn thấy một lần, có thể nói sức miễn dịch mạnh hơn so với hai người còn lại. Nhưng, Tề Thiên Minh cùng Tề Thiên Duyệt hiển nhiên kinh diễm đến tột đỉnh. Hai cha con lần đầu tiên có chung suy nghĩ: yêu tinh!
Đêm lạnh như nước, ánh trăng như sa. Nhưng, Tề gia nội viện ban đêm không thể nghi ngờ là một bộ nhân gian tiên cảnh. Trong nội viện có một nơi đẹp nhất tồn tại, gọi là Dạ vườn. Bất quá, hiện tại nơi này đã trở thành biệt viện Diệp Thiên Túng, đổi tên thành Diệp vườn. Ở trong viện có một loại hoa màu lam rất đẹp, trải rộng cả vườn. Loại này hoa gọi là Lam U cỏ, là thực vật Mục Tiêm Tuyết thích nhất. Mỗi khi trời tối Lam U cỏ sẽ phát ra ánh sáng rực rỡ màu u lam. Nhìn qua tựu như sóng lam thần bí, làm say lòng người.
Diệp Thiên Túng lẳng lặng đứng giữa vùng Lam U cỏ, lòng của nàng lần đầu tiên an tĩnh, thư thả đến kì lạ. Kể từ năm năm trước khi nàng lập được Huyết Chú, thời khắc thề báo thù, mỗi ngày buổi tối trừ tu luyện chính là tu luyện, chưa từng buông lỏng quá. Mà hôm nay, ở Tề gia, lòng của nàng lại cảm nhận được ấm áp. Điều này làm cho bên môi nàng không nhịn được nhuộm vào một chút tiếu ý. Giờ phút này, cả người nàng đắm chìm dưới ánh trăng, quanh thân bao phủ ánh sáng màu u lam thần bí.
Tề Thiên Sách không nghĩ tới, sau mấy năm, lần đầu tiên về nhà liền nhìn đến cảnh tượng lộng lẫy như vậy. Là tinh linh sao? Tề Thiên Sách tiến lên mấy bước, muốn biết đến tột cùng.
Diệp Thiên Túng nghe tiếng quay bước chân liền đầu lại, hai người đều sửng sốt. Hai chữ “Rung động” không hẹn mà cùng xuất hiện trong tim hai người.
Diệp Thiên Túng rất ít sẽ vì dung mạo một người mà tin tưởng, nhưng, nam tử trước mắt này lại có thể khiến nàng rung động. Hắn dung nhan tuấn mỹ giống như kiệt tác hoàn mỹ nhất của trời, bất kể là hàng lông mày thẳng tắp anh tuấn hay đôi môi hấp dẫn cũng lộ ra một cỗ khí phách quân lâm thiên hạ cùng cuồng dã. Ánh mắt sâu thẳm như hàn băng ngàn năm, vô tình, lạnh như băng, cao cao tại thượng. Nhưng giờ phút này, lại tràn đầy ánh sáng rực rỡ! Nếu nói Tề Thiên Duyệt là thiên sứ, như vậy người đàn ông này chính là thiên thần! Như một vị thần trông coi chúng sinh!
Tề Thiên Sách ánh mắt luôn luôn không có một tia gợn sóng như thần thánh, giờ đã nhiễm vào một tầng nóng bỏng, hắn chuyên chú nhìn thiếu nữ xinh đẹp như mộng ảo trước mắt. Hai người cứ như vậy xa xa nhìn nhau, không có ai mở miệng, tựa hồ, bọn họ đã mong đợi giờ khắc này từ rất lâu, rất lâu.
Cho đến khi trăng lên cao, đột nhiên cả người Diệp Thiên Túng run lên, một trận đau nhức từ cánh tay truyền tới tim. Trong lòng nàng cả kinh: không lẽ hôm nay là đêm trăng rằm! thời điểm Huyết Chú phát tác! Nàng không biết tại sao, không muốn để cho nam tử trước mắt nhìn thấy vẻ mặt yếu ớt của nàng, nàng muốn chạy trốn! Nhưng, Huyết Chú trói buộc khiến nàng không có khí lực tránh thoát loại tê tâm liệt phế thống khổ này.
Trước khi ngất xỉu, Thiên Túng chỉ cảm thấy mình rơi vào vòng ngực cực kỳ ấm áp, một cỗ địa linh khí cương mãnh đưa vào trong cơ thể nàng, kia thống khổ muốn đem nàng hết thảy xé rách cư nhiên giảm bớt mấy phần. Trước lúc nàng hoàn toàn mất đi ý thức, liền nghe được một thanh âm mạnh mẽ cuốn hút từ tính vang lên bên tai.
“Đáng chết! Lại là Huyết Chú!”