CHƯƠNG 3
MỘT MÀU XANH BIẾC IN TRONG ĐÁY MẮT, NUỐT HẾT TRÁI TIM
Trong căn nhà năm gian trên núi, chàng trai chừng hơn hai mươi tuổi ngồi trong thư phòng, dáng vẻ tao nhã, nhập tâm. Chàng cuộn tờ giấy lại rồi buộc vào chân một con hắc ưng, sau đó hướng về phía cửa sổ thả bay về phía Tây thành Hạ quốc, khóe miệng mỉm cười hài lòng.
" Sư phụ, mời dùng bữa " - Tiếng Tử Y khe khẽ ngoài thư phòng như sợ gọi không đúng lúc sẽ làm phiền chàng, giọng nàng trong như tiếng suối.
Tần Mạc bước về phía nàng mỉm cười dịu dàng. Tử Y cúi thấp xuống, vết đỏ lan từ hai má xuống đến tận cổ. Sư phụ nàng chỉ hơn nàng vài tuổi, thế nhưng có ơn cứu nàng, lại dạy võ công cho nàng. Trong mắt Tử Y vừa có sự biết ơn, tôn kính lẫn sùng bái, và cả một thứ tình cảm nhi nữ âm thầm, vụng trộm. Sư phụ rất đẹp, khí khái nho nhã, ngọc thụ lâm phong thế gian tìm hiếm thấy, hơn nữa lại rất mực dịu dàng quan tâm và chăm sóc nàng suốt những năm tháng qua. Ở bên Tần Mạc, nàng thực sự nghĩ rằng mình tồn tại không vô nghĩa. Nàng cũng lặng lẽ quan tâm chàng như một người thân thiết nhất, tôn trọng chàng, yêu kính chàng..
Tần Mạc thường hay mặc áo bào màu xanh nhạt, càng tôn lên vẻ cao quí, oai phong. Tử Y nhẹ nhàng đi phía trước dẫn đường, dáng điệu thanh thoát, uyển chuyển trong tà váy tím, thỉnh thoảng khẽ quay lại nhìn như sợ Tần Mạc biễn mất. Mỗi lần nàng quay lại, Tần Mạc lại mỉm cười vừa như trấn an, vừa như cũng cảm thấy có chút buồn cười.
Phong Ca đang ngồi trầm ngâm nhìn ra phía cửa sổ, ngẩn ngơ cho đến khi bóng hắc ưng mất hút. Nàng giật mình khi thấy sư phụ và sư tỷ bước vào. Lần nào cũng vậy, khi hai người đó đứng cạnh nhau thì mọi thứ đều trở nên mờ nhạt. Họ thật vô cùng xứng đôi, nàng luôn nhìn hai người với đôi mắt đầy sự ngưỡng mộ. Trong đầu óc đơn giản của Phong Ca chỉ hiểu được rằng, những thứ đẹp nhất và những thứ đẹp nhất luôn đi đôi với nhau, như sư phụ và sư tỷ của nàng vậy.
Tần Mạc cứu Tử Y, Tử Y cứu Phong Ca. Năm năm qua họ lặng lẽ, yên bình ở bên nhau. Những tưởng có những thứ có thể kéo dài, dài mãi mãi. Thế nhưng, trong lòng cả ba người đều biết đến một thời điểm nào đó, nhất định sẽ có sự chia ly. Nỗi bất an đó khiến cả ba luôn dè chừng, cẩn thân trong mọi cách ứng xử, như chỉ sợ thân thiết quá sẽ có lúc không đành lòng, lại sợ xa lạ quá sẽ khiến bản thân hối tiếc. Tử Y chỉ mong rằng, dù Tần Mạc có vì điều gì đó mà rời khỏi nơi đây cũng sẽ mang theo nàng. Phong Ca cũng chỉ mong rằng, dù một ngày nào đó Tử Y vì điều gì đó sẽ rời khỏi nơi đây cũng sẽ mang theo nàng.
Chỉ cần được ở bên Tần Mạc, Tử Y có thể quên đi cả những hận thù mà sống tiếp bên chàng, cho dù với bất kỳ thân phận nào cũng được, đệ tử, a hoàn…chỉ cần ngày ngày còn có thể nhìn thấy bóng dáng chàng, nàng tình nguyện quên đi bản thân mình.
Đối với Phong Ca, thì dường như đã quên mất mình từng là ai. Nàng chỉ muốn ở bên Tử Y, đơn giản là chỉ muốn ở bên nàng ấy. Thế nhưng, mỗi tuần khi bóng dáng hắc ưng không còn hiện diện thường xuyên nữa. Sư phụ cũng không còn ẩn hiện dáng vẻ đợi chờ, vui mừng, lo âu sau mỗi lần thả hắc ưng bay đi. Nàng nhận ra cái chu kỳ đều đặn ấy đã trở nên đứt đoạn, cố gằng lờ đi như không biết, trong lòng có sự hoảng sợ vô tình len lỏi. Cái ngày đáng lẽ sẽ có một con hắc ưng bay đến, sư phụ dặn hai nàng xuống trấn mua đồ, khi trở về không còn thấy bóng dáng người đâu nữa. Người đã đi, không từ mà biệt. Chàng không mang theo bất kỳ thứ gì cả, nhưng hơi thở quen thuộc ấm áp thì biến mất không dấu vết, như thể chàng chưa từng tồn tại.
Có gì khủng khiếp không, khi một nửa tâm hồn chưa tìm được người đồng điệu. Đêm đó, Tử Y ngồi yên lặng bên dòng suối nhỏ trước thư phòng Tần Mạc, nơi chàng thường hay ngồi thổi tiêu mỗi khi ngẫu hứng. Tử Y ngâm hai bàn chân trắng nõn vào nước lạnh, đêm sương nước buốt gặm thấu xương, dường như nàng muốn những điều đó chèn ép dòng nước mắt đang chực chảy xuống. Cuối cùng, chàng cũng vẫn bỏ đi. Tử Y đưa bàn tay thon dài đặt lên trái tim, đau quá. Nàng phải làm sao đây, nỗi đau giống như khi xưa phải bất lực nhìn mẫu thân chết đi trước mắt. Tử Y gục đầu xuống hai đầu gối, cứ như thế qua hết một đêm.
Một tháng trôi qua, đêm nào Tử Y cũng ngồi một mình như vậy. Nàng chờ đợi một bàn tay ấm áp của ai đó nhẹ nhàng đặt lên vai như xưa gọi nàng quay trở lại mỗi khi nàng ngẩn ngơ ngồi suy nghĩ. Nàng chờ đợi chàng quay về, gọi nàng bằng cái tên chàng đã đặt " Tử Y ", và rồi sẽ đưa nàng đi, nhưng đáp lại nàng chỉ là một đêm rồi lại một đêm yên tĩnh đáng sợ trôi qua. Tử Y đêm nào cũng thức trắng, chỉ khi nào mệt quá nàng sẽ nằm xuống mà thiếp đi trong sương lạnh. Cuối cùng, nàng cũng không thể chịu đựng được mà ốm ròng rã suốt một tháng, đôi mắt vô thức nhìn về phía cửa sổ tựa như suy nghĩ, toan tính điều gì khi thấy bóng hắc ưng đôi khi lượn lờ qua.
Rồi có một đêm khi Phong Ca thức dậy, không còn thấy Tử Y đâu nữa. Lúc đó, nàng vô cùng hoảng hốt chạy đi tìm, gai rừng đâm bàn chân nàng ứa máu. Nàng đi suốt một ngày một đêm nhưng không biết Tử Y đi về phía nào, cho đến tận hai ngày sau nàng dừng lại trên một đỉnh núi, hy vọng từ trên cao nhìn xuống có thể vô tình mà nhìn thấy bóng áo tím quen thuộc của Tử Y. Nhưng trước mắt nàng chỉ là một màu xanh bạt ngàn vô tình. Nước mắt Phong Ca lặng lẽ rơi xuống. Tử Y ! Người thân duy nhất của nàng, cuối cùng cũng đã rời xa nàng. Có phải nàng, chưa từng quan trọng với Tử Y.
Thực ra, Tần Mạc cũng thực sự không phải là vô tình. Chàng để lại số lượng lớn ngân lượng đủ để hai nàng có thể sống yên ổn cả một thời gian dài, lại để lại Hắc ưng bầu bạn với hai nàng, một phần mong rằng điều đó cũng chứng tỏ chàng không quên hai người, vẫn luôn ở cạnh hai người. Đến một lúc nào đó khi trải qua hết sóng gió, sẽ tìm cách đưa hai nàng trở lại bên mình. Vốn dĩ chàng đã định nói lời từ biệt, nhưng nghĩ cảnh phải đối diện với đôi mắt đau buồn của Tử Y, rồi lại sợ bản thân sẽ lại lo lắng cho Đông Ca còn ít tuổi mà lại mang hai nàng đi, sẽ không có đủ khả năng bảo vệ. Thế nên, không từ mà biệt. Tần Mạc ngàn vạn tính, lại không đo hết được tình cảm của Tử Y. Nàng nào có nghĩ được sâu xa đến thế, hoặc là tình cảm nàng dành cho Tần Mạc đã làm đầu óc nàng u mê. Thế nên sau khi Tần Mạc bỏ đi được hai tháng, Tử Y cũng lặng lẽ rời bỏ Phong Ca để đi tìm chàng, mang theo một chút ngân lượng Tần Mạc để lại. Quả thực khi ra đi, nhìn Phong Ca còn đang say sưa ngủ vì mệt mỏi do phải chăm sóc nàng suốt một tháng, nàng cũng có một chút không đành lòng. Nhưng nàng chẳng biết bản thân mình sẽ phải đi bao lâu hay bao xa, nên đành để lại Phong Ca. Có lẽ, cho dù là chỉ còn một mình, thì sống ở đây cũng vẫn an toàn hơn là đi theo nàng. Thế nên, đêm đó Tử Y dứt khoát bỏ lại Phong Ca.
Hắc ưng không biết nên trở về hay là bay theo Tử Y hay Phong Ca. Chủ nhân nó đâu có ngờ một ngày hai nàng lại tách ra. Cuối cùng, nó bay về phía Phong Ca trên đỉnh núi, lượn một vòng trên bầu trời xanh vút, kêu lên một tiếng thê lương.
Năm năm sau, Phong Ca mười bảy tuổi. Lúc này nàng đang cưỡi trên hoàng mã quen thuộc, phi thật nhanh về phía tây ngược hướng Phong thành, càng ngày càng rời xa hoàng cung. Tay nàng bóp chặt miếng ngọc bội, tiến về Trần Gia Trang.
HẾT CHƯƠNG 3.
|