Từ lần đi thắm viếng đến nay, Liễu Duy vẫn một mực không đi ra ngoài, cứ làm bạn với tách trà và khung cảnh rừng núi hùng vĩ.
Rốt cục, ngày thành hôn cũng đến, sự kiện này khiến cho cả thành trấn xôn xao, hôn sự của hai đại gia tộc khiến cho mọi người xôn xao, ai ai cũng nể mặt tới chúc mừng từ bá tánh cho đến quý tộc.
Liễu Duy mặc một bộ lễ phục trắng toát, có những đường viền màu vàng ẩn ẩn hiện trên bộ lễ phục, khiến cho hắn là người nổi bật trong đám đông, bộ tóc dài được hắn nuôi được cột lại trong thập phần lãng tử.
Nguyệt Lâm lại mặc một bộ đồ đen, thỉnh thoảng lại ánh lên màu tử sắc trông rất hài hòa, cộng thêm nhan sắc của nàng khiến cho đám đông phải im lặng ngắm nhìn, ngay cả Liễu Duy cũng phải thất thần sau một lúc mới hoàn hồn.
Liễu Duy được nàng ôm tay dựa sát vào trong rất tình cảm nhưng nếu nhìn kỷ thì sẽ thấy nàng và hắn cách nhau một khoảng.
Hắn và nàng đi chúc từng bàn, bằng hữu và người thân nhưng thật ra chỉ là những kẻ muốn bắt nối quan hệ với hai đại gia tộc mà thôi, người thân của hắn chắc chỉ có cha hắn mà thôi, nhưng hắn cũng phải cố nặn ra nụ cười miễng cưỡng, còn đối với nàng thì khác, nàng có rất nhiều bằng hữu, người thân trong gia đình nàng ai cũng yêu quý nàng coi nàng như con ruột.
Tiệc đến lúc cũng tàn, mọi người nói vài câu chúc rồi lần lượt ra về, khi chỉ còn Liễu Minh và vợ chồng Nguyệt Ảnh.
Liễu Minh bước lên nhìn đôi vợ chồng trẻ. Ánh mắt thập phần vui vẻ.
-Ta mong hai con đối xử với nhau thật tốt.
Rồi vẫn là động tác vỗ vai quen thuộc, ông cất bước đi.
Liễu Duy nhìn bóng ông mà ánh mắt đã đỏ hồng, và quyết khi nào có năng lực sẽ giúp cha một tay.
Vợ chồng Nguyệt Ảnh nhìn hai người thúc giục
-Thôi thì trời tối rồi, hai con cũng mệt, đi nghỉ sớm đi.
Khi chuẩn bị đi về phòng thì Nguyệt Hà đến bên tai Nguyệt Lâm nói nhỏ.
-Hãy nên quý trọng những thứ hiện tại, đừng để mất rồi hối tiếc.
Lời nói Nguyệt Hà khiến cho trong lòng Nguyệt Lâm dậy sóng.
Trong buổi thành hôn, bà luôn chú ý đôi vợ chồng trẻ này, biểu hiện của họ sao qua nổi con mắt của bà nên bà mới lên nhắc nhở Nguyệt Lâm.
Khi đi vào phòng tân hôn cho vợ chồng thì Liễu Duy thấy hình ảnh của một cô bé đôi mắt to linh động đang nhìn vào mình đầy cảnh giác, bây giờ hắn mới nhớ là trong buổi tiệc không hề nhìn thấy Nguyệt Mộng thì ra là một mực ở trong này.
Lúc này Nguyệt Lâm cũng trở về tính cách hờ hững vốn có của nàng, đứng xa cách xa Liễu Duy một khoảng.
Nguyệt Mộng tiến lên nói với Liễu Duy.
-Còn đứng đó làm gì, còn không chịu cút ra ngoài, đừng làm bẩn mắt ta.
Đối với lời nói của Nguyệt Mộng, Liễu Duy cho như gió thoảng qua tai, nhìn vào Nguyệt Lâm.
-Nàng cho ta một cơ hội, ta sẽ sữa đổi.
Nguyệt Lâm hờ hững nhìn vào Liễu Duy. Một lúc sau nói.
-Miễn đi, hai chúng ta đâu có gì, làm vợ chồng danh nghĩa một năm, ngươi viết thư thôi ta, từ nay về sau không ai nợ ai nữa.
Nguyệt Mộng đẩy mạnh Liễu Duy một cái: "Này! Lời tỷ tỷ nói ngươi nghe chưa rõ sao? Còn không mau đi ra ngoài!"
Liễu Duy thình lình bị đẩy một cái lảo đảo, nhất thời tức khí, nghĩ thầm rằng, ta quả thật không có ngạo khí, nhưng ít ra cũng nên có chút tự trọng. Nếu không phải là thiệt tình, chẳng qua chỉ là một trên danh nghĩa, việc gì mình cần phải mặt dày níu kéo, cứ coi như một giấc mộng đi.
Liễu Duy trước giờ chưa từng cùng ai hứa hẹn điều gì. Kiếp trước cũng thế nên cũng biết rằng, cầm được thì cũng buông được, chưa bao giờ khóc sướt mướt vì tình.
Liễu Duy đứng vững người lại, thở dài một hơi.
-Nếu đã như vậy, cáo từ!.
Hắn vừa bước ra cửa thì đằng sau phòng tân hôn đóng rầm một cái thật mạnh.
Hắn nhìn thấy đằng trước tiểu Bảo đang dọn dẹp chuẩn bị vào phòng ngủ, vì tiểu Bảo là người chăm sóc hắn cũng là bạn hắn từ nhỏ nên được đi theo Liễu Duy.
Tiểu Bảo thấy Liễu Duy bước ra, mặt đầy nghi hoặc nhưng không dám hỏi thì nghe Liễu Duy nói.
-Tiểu Bảo giúp ta làm một bình trà, rồi ngươi đi nghỉ đi.
Một lúc sau, dưới ánh trăng tròn tỏa sáng chiếu trong đêm tối, một người cùng với tách trà nghi ngút khói hiện lên trong đêm tối tịch mịch.
Liễu Duy ngơ ngẩn nhìn ánh trăng sáng trong đêm tối bao la, lẩm nhẩm.
-Ta chỉ muốn được cái gì gọi là tình thân thôi mà, như vậy cũng khó với ta sao?, thật sự khó vậy sao?
Cứ như vậy hắn làm bạn với ánh trăng và bóng đêm lạnh lẽo.
Nhưng hắn không hay biết, hình ảnh này đã lọt vào mắt của một người.