"Haizz" đằng sau vang lên tiếng thở dài của một nữ tử.
Liễu Duy ngạc nhiên quay lại, đứng dậy khom lưng: "Bá mẫu".
Nguyệt Hà nhìn Liễu Duy, nhẹ nhàng nói: "từ nay gọi là mẹ đi" rồi ngồi xuống đối kế bên Liễu Duy, tự tay châm trà cho mình, khói bốc nghi ngút mang theo một chút hơi nóng trong màng đêm lạnh lẽo.
Hai người im lặng ngồi trong đêm tối tịch mịch, và một chút ánh sáng le lói từ những ngọn nến xuyên qua kẻ hở những vách tường, đôi lúc lại nghe vài tiếng con trùng kêu trong đêm.
U tối, cô đơn, lạnh lẽo nhưng mang theo một chút ấm áp, một chút hy vọng của những tia sáng yếu ớt.
Ngồi một lúc, thì Nguyệt Hà nói: "từ khi nào con có sở thích thế này?" giọng điệu nhẹ nhàng như một người mẹ hỏi về con trai của mình.
"Dạ, cũng mới đây thôi."-Hắn nghĩ nói vậy cũng không hề sai tuy cái này kiếp trước đây là sở thích của hắn nhưng giờ sống trong cơ thể mới thì cũng mới bắt đầu mà thôi.
Liễu Duy tiếp tục châm trà, khói mang theo một chút hơi ấm phà lên khuôn mặt hắn, trong đôi mắt hắn đượm buồn nhìn lên ánh trăng đang bị mây đen che phủ.
Nguyệt Hà nhìn biểu tình hắn thì cũng rõ nên hỏi: "có phải là hai đứa nó phải không?".
Liễu Duy cũng không trả lời bà, chỉ nhìn bà rồi cười nhẹ mang theo một chút chua xót hỏi: "Mẹ có thể nói cho con thế nào là tình thân máu mủ được không?".
Thật sự Liễu Duy và ngay cả Liễu Nhược cũng không hề biết thế nào là tình thâm, họ mất đi điều đó từ lúc bé, đến khi Liễu Duy nhập vào Liễu Nhược thì khát niệm đó càng trở nên mạnh liệt, hắn muốn mình chỉ là một người bình thường lớn lên có tình thương máu mủ của cha mẹ, tuy có cha hắn Liễu Minh cũng yêu thương hắn nhưng thân là một chủ gia tộc đôi lúc thân bất do kỷ nên hắn không hưởng được niềm vui trọn vẹn đó từ cha hắn. Nên khi quyết định ở rễ hắn cũng không quan tâm sẽ bị người đời sỉ vả hay nhục mạ, hắn chỉ cần tình thân, gia đình máu mủ, hắn muốn cảm nhận được nó nhưng những câu nói tuyệt tình của Nguyệt Lâm làm cho tâm hắn càng lạnh hơn.
Nguyệt Hà trông thấy ánh mắt mong chờ của Liễu Duy thì trong lòng bà bỗng chua xót, mắt đỏ hồng từ lúc nào, nhưng bà không biết trả lời thế nào, bà chọn im lặng, ánh mắt hiền từ nhẹ nhàng vút những sợi tóc rối cho hắn.
Trong lúc vút đi những sợi tóc rối thỉnh thoảng lại ánh lên màu tử sắc, bà chợt nói: " đứa nhỏ Nguyệt Lâm, 2 năm trước tự nhiên nó bị một cơn sốt, mê mang suốt một tháng trời, đến lúc nó tỉnh dậy thì tính tình nó thành như bây giờ vậy, lúc nào cũng muốn né tránh người thân trong nhà, chỉ có mỗi con bé Nguyệt Mộng này tiếp xúc được với nó, đến lúc không có muội nó ở bên thì nó lại như trước lúc nào cũng cô độc ngồi một mình, ngẩn ngơ nhìn si ngốc." bà nói mà nước mắt đã rơi thành hàng hai bên lúc nào không hay.
Bà lén lâu đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt của bà, bà tiếp tục nói: "ta sợ nếu có tiếp tục thế này thì nó sẽ vậy suốt đời nên ta bàn với cha chồng con, gả cho một người nào đó để cho nó bớt cô đơn, khi nó biết chuyện đó thì nó đưa ra điều kiện phải có người nào chịu ở rễ thì nó mới đồng ý, ta biết là ai mà đi chịu ở rễ trong cái thế giới "cá lớn nuốt cá bé" này chứ, may mà có con chịu làm bạn với nó nên giờ ta cũng yên tâm một chút, ta chỉ cần con mỗi ngày làm con bé cười nhiều hơn một chút thôi" bà nói xong rồi nhẹ nhàng bước đi, hình ảnh bà dần dần bị bóng tối làm lu mờ rồi biến mất hẳn.
Liễu Duy trong lòng nặng nề khi nghe những lời nói của Nguyệt Hà, thầm xin lỗi bà và nghĩ trong lòng: " ta chỉ là một người chồng hờ của nàng, lấy gì làm nàng vui vẻ đây".
Hắn tiếp tục rót trà nhưng những hơi nóng đó, và hương vị loan loãng của trà giờ đã không còn, tất cả đã bị màn đêm lạnh lẽo dập tất.
Hắn vẫn tiếp tục uống thứ nước lạnh lẽo và vô vị đó, nếu có người hỏi hắn bây giờ tại sao còn uống trà thì hắn sẽ trả lời: " ta đây không phải uống trà, mà là đang nhấm nháp hương vị của màn đêm "