Bình minh mang theo một tia se lạnh còn sót lại của màn đêm, bình trà mang một tia ấm đang được những tia nắng của bình mình sưởi ấm, Liễu Duy còn ngồi ở chổ cũ, hắn vẫn ngồi đó từ lúc Nguyệt Hà đi, hắn suy nghĩ rồi ngủ gục từ lúc nào không hay.
Những giọt sương sớm đọng trên những tán lá nhỏ trên khu vườn, khiến cho những chiếc lá mỏng manh như bị kéo xuống tùy thời có thể rớt xuống bất cứ lúc nào.
Mọt giọt sương long lanh nhỏ vào trên khuôn mặt có một chút non nớt của hắn, mang theo hơi lạnh của bình mình khiến cho hắn rùng mình, mở mắt choàng tỉnh.
Liễu Duy cảm giác được sự ấm áp ở phía lưng, một cái chăn được đắp lên người hắn, ở mặt ngoài đã bị phủ một lớp sương từ rất lâu nhưng vẫn giữ được ấm áp cho hắn.
Liễu Duy quay lại nhìn thì thấy Nguyệt Lâm đã đứng đó nhìn hắn, trong mắt nàng thoáng một tia phức tạp rồi bình ổn lại rất nhanh.
"Cảm ơn, nàng" lời cám ơn xuất phát từ tấm lòng hắn, hắn biết Nguyệt Lâm phủ chăn cho hắn.
Nhưng đáp lại lời cảm ơn của hắn là sự hờ hững của nàng, nàng lãnh đạm đáp: "tuy ta và ngươi chỉ là danh nghĩa với nhau, nhưng ta vẫn là vợ ngươi, những việc này đối với một người làm vợ như ta thì phải làm mà thôi." nàng phân biệt rõ ràng với hắn những việc đó căn bản là trách nhiệm của nàng mà thôi không hề có một tia tình cảm nào đối với hắn cả.
Liễu Duy bản thân hắn cũng chẳng mong gì nàng sẽ đối xử tình cảm với hắn." ta biết nàng không thích ta, thậm chí còn căm ghét ta nữa cơ, nhưng dù thế nào ta cũng muốn cảm ơn nàng"
Nguyệt Lâm cũng không muốn nói nhiều với hắn, nói một câu giọng điệu băng lạnh: "ngươi thức dậy rồi thì chuẩn bị đi viếng cha mẹ ta"
Đây là truyền thống của các cặp vợ chồng, sáng sớm sau khi thành hôn phải đi gặp cha mẹ chồng hoặc vợ.
Liễu Duy cũng không nói gì, đi sửa soạn một chút, thay đi bộ đồ lễ phục còn mặt từ hôm qua.
Hai người đi trên con đường đến đại sảnh của Nguyệt gia tộc, Nguyệt Lâm nhẹ nhàng sáp lại người ôm cánh tay của hắn nhưng vẫn giữ lại một khoảng cách, Liễu Duy do tối không chú ý nhưng bây giờ trời sáng là lúc con người minh mẫn nhất, mọi giác quan mẫn cảm nhất, hắn ngửi thấy một mùi hoa nhài nhàng nhạt từ Nguyệt Lâm phát ra, khiến cho hắn cứ vừa đi vừa hít thật mạnh.
Nguyệt Lâm biết hắn làm gì nhưng không tiện nói, mặt nàng thoáng hồng lên khi nhìn thấy biểu hiện này khiến cho Liễu Duy si ngốc nhìn nàng.
Mọi thứ đẹp đẽ rồi sẽ mau chóng biến mất, khuôn mặt của Nguyệt Lâm lại trở về như lúc trước, cau mày liếc mắt nhìn Liễu Duy.
Liễu Duy biết hắn thất thố, bèn xin lỗi nàng.
Khi hai người đến được đại điện, nhưng bên trong chi có vợ chồng Nguyệt Ảnh đang ngồi phía trên và cô muội muội đanh đá Nguyệt Mộng.
Vợ chồng Liễu Duy và Nguyệt Lâm lên tiếng vấn an, rồi tất cả ngồi xuống vị trí của mình.
Nguyệt Ảnh nhìn đôi vợ chồng trẻ này mà nghĩ đến mình lúc trước, vui vẻ cười nói: "đã đến đông đủ rồi thì đi ăn điểm tâm, ta đã kêu người chuẩn bị cả rồi".
Mọi người ngồi xung quanh một cái bàn lớn, vừa ăn vừa trò chuyện, trong buổi ăn Nguyệt Lâm làm tròn bổn phận người vợ luôn gắp thức ăn cho Liễu Duy, còn hắn thì vui vẻ nhận lấy mà ăn ngốn nghiến.
Nguyệt Ảnh cũng vui vẻ nhìn đôi vợ chồng trẻ hạnh phúc mà không nhìn sang Nguyệt Hà đang nhìn đôi vợ chồng trẻ này đầy sự lo lắng trong đôi mắt.
Mọi việc suông sẽ, sau khi bữa ăn kết thúc, Nguyệt Ảnh nhìn ba người: "Một tuần nữa là sẽ bắt đầu kỳ tuyển học viên của Tây Học Viện, ta mong các con hỗ trợ nhau trong việc học tập, Nguyệt Lâm và Nguyệt Mộng dù sao cũng đã học trong đó trước có gì hãy giúp đỡ Liễu Nhược một chút".
Nguyệt Lâm im lặng không nói gì, chỉ có Nguyệt Mộng là hừ mũi khinh thường, quay đầu nhìn ra ngoài.
Liễu Duy thầm nghĩ bản thân có công pháp "Huyết Vũ Ma Công" nhưng bản thân công pháp đó thì phải đặt bản thân vào một môi trường đặc thù mới có thể luyện, còn về việc vận dụng những nguyên tố thì hắn không biết gì cả, mà bây giờ đi học viện thì quá tốt, hắn cần một người có thể hổ trợ hắn trong việc làm quen với nguyên tố, và vận dụng nó thành lực lượng của bản thân.
Trong Lòng hắn háo hức, như là muốn đi ngay bây giờ vậy, vì hắn thật sự muốn nâng cao năng lực cho bản thân vì hắn phải có năng lực để giúp cha hắn, còn việc Nguyệt Lâm hay Nguyệt Mộng có giúp hay không thì cũng không quan tâm.
Nguyệt Hà bổ sung thêm: "trong Nhật Quang đế quốc, học viện được chia ra là Tây, Đông, Bắc, Nam và Trung tâm học viện, hằng năm đều tổ chức thi đấu với các học viện với nhau, để chọn ra những sinh viên ưu tú cho đế quốc, họ sẽ bồi dưỡng những mầm móng đó cho việc tranh đấu giữa Nhật Quang đế quốc và Ám Nguyệt đế quốc, phần thưởng không chỉ giành riêng cho học viên thi đấu mà còn cả cho đế quốc nữa, nên việc này rất được coi trọng"
Liễu Duy tuy nghe vậy nhưng hắn không hứng thú với cái cuộc thi đấu đó đối với một người trải qua hai kiếp như hắn, hắn chỉ muốn mau chóng nắm giữ sức mạnh của "phong" mà thôi.
"Các con chỉ còn một tuần để chuẩn bị, bây giờ Liễu Duy và Nguyệt Lâm đi thăm bên kia đi" Nguyệt Ảnh lên tiếng hối thúc.
Liễu Duy và Nguyệt Lâm khom người chào rồi quay bước đi, Nguyệt Mộng từ lúc nào đi chạy theo Nguyệt Lâm mất rồi.
Nguyệt Hà nhìn hình ảnh đôi vợ chồng trẻ mất hút mà thờ dài trong lòng một hơi.