Không gian tiểu thuyết.
Tóm tắt sơ lược truyện và giải thích một số vấn đề liên quan.
Bạn đọc nếu góp ý, nhận xét gì về nội dung truyện, xin gửi tin nhắn riêng cho mình. Mình không có ý định lập topic Góp ý. Vì một lý do rất riêng tư nên mong các bạn cho phép mình không giải thích lý do, mong các bạn thông cảm.
Không gian tiểu thuyết. Mở lối.
Tác Giả :Thợ Mới.
Nơi ghềnh đá dựng đứng trông ra biển, lác đác mấy con chim lông vũ màu xám đang bay về tổ. Tiếng chao chác của loài chim bị nhấn chìm trong tiếng gầm rú của những cơn sóng hung dữ. Dưới đêm đen, trong guồng gió gào, khung cảnh đượm vẻ sầu thảm.
Một thân ảnh đứng đó, bên rìa đá chênh vênh, ngẩn ngơ nhìn ra mãi ngoài khơi xa. Bầu trời sâu thẳm, lấp lánh trăng sao, lấp lánh cả vào đôi mắt buồn. Một người cô đơn, giữa trời đất vần vũ như một cội cây đột ngột mọc lên trong sóng gió, gầy guộc tưởng như yếu ớt không chịu nổi nhưng bất chấp tất cả vẫn trụ vững. Người đó thân thể khẽ run rẩy, tiếng thét dài bật ra:
"AAA! Tại sao??"
Không có phản hồi, chỉ có tiếng ầm ầm vô cảm. Gió vẫn thổi, sóng vẫn xô bờ, biển vẫn gầm gừ như ngàn năm vẫn thế, vĩnh viễn không đổi, ngăn cách những vùng đất xa xôi. Con người này đã chịu nỗi bất hạnh gì mà đau khổ như thế?
Người đó cúi đầu, thở dốc, thân mình bị bọt nước bắn lên ướt sũng. Đôi chân di chuyển từ từ tiến về mép đá. Khi còn cách bờ vực vài bước chân thì có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai người đó. Thân thể người đó cứng đờ, sau lưng xuất hiện thêm một bóng người nữa, dáng vẻ cao lớn. Bàn tay rắn rỏi như truyền thêm sức mạnh. Bóng người cao lớn nói:
"Văn Chương! Tôi biết trong lòng cậu có khúc mắc không muốn chia sẻ với ai. Đó là quyền của cậu, không người nào có thể can thiệp. Nhưng trong quản hạt của làng Gió Xoáy, việc từ chối mạng sống của mình là không được phép. Quay về đi."
Người tên Văn Chương vẫn không quay đầu lại, nói:
"Quay về ư? Về đâu? Ở đây có nhà tôi ư?" Hắn ngửa đầu nhìn trời. "Tôi có thể quay về sao?"
Hàng loạt câu hỏi khiến người cao lớn sững người lại, bàn tay khẽ buông xuống. Người đó thở dài. Gió mang theo vị biển thổi về mặn chát.
"Nhà là nơi có những người thân yêu ta, luôn mỉm cười chào đón, chia sẻ mọi buồn vui với ta. Sống ở nơi này ngần ấy thời gian, cậu vẫn cố chấp. Dân làng đối tốt với cậu như vậy mà cậu định phụ lại tất cả. Nghe tôi, hãy mở rộng lòng mình ra."
Văn Chương lắc đầu, xoay người lại, nhìn thẳng vào người đàn ông nãy giờ đứng sau lưng, nói:
"Đội trưởng Lưu. Với tôi, tất cả hiện giờ đều là vô nghĩa, là tồn tại giả dối đấy. Ông không hiểu, mãi mãi không hiểu được."
Đội trưởng Lưu nói:
"Cậu nói đúng, có lẽ tôi sẽ không thể hiểu. Chân thật hay giả dối, tôi chưa bao giờ nghĩ nhiều như vậy. Điều quan trọng là tôi đang sống, ngày ngày chứng kiến thân nhân, bằng hữu của mình được an bình, hạnh phúc, như vậy là đủ rồi. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."
Văn Chương lặng người, trong lòng nổi lên một vòng gợn sóng. Vì sao ta tồn tại? Sóng biển xô vào ghềnh đá truyền tới từng hồi rung động dưới chân. Dường như biển động.
"Cảm ơn ông." Văn Chương nói.
"Ha ha ha. Không có gì. Ta về nhà thôi, anh bạn trẻ." Đội trưởng Lưu cười lên hào sảng, rồi chuyển mình vượt qua mấy tảng đá.
Văn Chương nhìn bóng dáng kia, miệng thì thào:
"Về nhà sao?"
Trên trời, vầng trăng sáng vằng vặc. Bên dưới, biển gầm gào như con thú dữ.
Last edited by Thợ Mới; 12-01-2014 at 11:46 AM.
|