Liễu Duy quay lại nhìn thì thấy một đám người thô lỗ, đang chặn đường Nguyệt Lâm và Nguyệt Mộng, con ngươi hắn trở nên lạnh lùng, trong ánh mắt có một loại sát khí mơ hồ.
Khi hắn bước đến chỗ Nguyệt Lâm thì hắn mới thấy rõ hình ảnh một tên đứng đầu tiên trong đám người, người này trang phục màu vàng và hoa văn trên áo phức tạp, ánh mắt dâm tà của hắn cứ dán chằm vào chị em nhà họ Nguyệt như muốn ăn tươi nuốt sống họ vậy, miệng đôi khi còn chảy cả nước dãi, Liễu Duy thấy trên ngực áo của hắn có chữ "Đường" và bên cạnh thì có một lão giả nhắm nghiền hai mắt như mọi chuyện diễn ra trước mặt không liên quan đến mình vậy, tức thì Liễu Duy biết ngay thân phận của tên này không phải là nhỏ.
Đường gia là một trong những siêu cấp gia tộc của trung tâm Nhật Quang đế quốc, đối với siêu cấp gia tộc Đường gia thì những đại gia tộc khác không khác gì là những con kiến, họ tùy thời có thể khiến cho nó biến mất trong một đêm, họ có quyền uy, có sức mạnh nên những con người của Đường gia con mắt luôn dán lên đầu, nhìn trời kêu ngạo, trong đế quốc chỉ có mỗi người trong hoàng thất thì họ mới nể mặt ba phần, khiêm tốn một chút, còn những người khác căn bản là không có trong mắt họ.
Tên thiếu gia họ đường khuôn mặt vênh váo, hắt hàm nhìn vào hai thiếu nữ tuyệt sắc, nho nhã nói nhưng không giấu được sự bỉ ổi ở trong: "hai cô nương đi đâu mà vội, ta có mở tiệc gần đây mong hai vị có thể tới chung vui với ta" khi nói ánh mắt hắn cứ nhìn vào thân hình của hai nàng.
Nguyệt Lâm hờ hững nhìn đám người trước mặt, trong con ngươi đen láy của nàng lộ rõ sự chán ghét.
Nguyệt Mộng thì khác, bản thân nàng ghét nhất là cái loại này, lại còn bị bọn này đùa giỡn với tính tình của nàng mà im lặng bỏ qua thì đó không phải là Nguyệt Mộng nữa: "Bọn chó các ngươi dám ban ngày ban mặc đùa giỡn nữ nhân, hôm nay ta không dậy bọn ngươi một bài học thì ta không phải là ta nữa" giọng nàng bực bội.
"haha...hahaaa Được ta thích nữ nhân như vậy, đợi tý nữa lên giường rồi không biết nàng còn có thể mắng vậy được nữa không?" tên thiếu gia họ Đường buôn lời dâm dục.
Nghe câu nói ô uế như vậy khiến cho một người hờ hững như Nguyệt Lâm cũng tức giận chứ nói gì đến Nguyệt Mộng, khuôn mặt nàng đỏ bừng vì tức giận nhưng khi nhìn đến vị lão giả bên cạnh tên cặn bã kia thì nàng sinh ra một tia e ngại.
Đúng lúc đó thì đằng sau lưng nàng xuất hiện một giọng nói: "Để ta" Liễu Duy bước qua, đứng trước mặt nàng đối diện với đám tục tiễu đó, ánh mắt sát khí lượn lờ khiến cho vị lão giả bên cạnh tên đường gia phải mở ánh mắt nhìn Liễu Duy.
Liễu Duy nhìn đám người đó, băng lạnh nói: "ta không quản các ngươi đến đây vì mục đích gì, nhưng ta không hy vọng các ngươi đụng vào người thân của ta" giọng nói băng lạnh mang theo một tia sát khí.
Tên thiếu gia họ đường lần đầu tiên bị một người khác nói với cái giọng như vậy, tức thời nộ khí hung hăng quát: "Được, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân thì ta cho ngươi xuống dưới kia làm(âm phủ), tất cả xông lên thịt hắn cho ta".
Vị lão giả như tăng nhập định thấy vậy liền nhíu mày nói nhỏ vào tai của tên đường thiếu gia: "Thiếu gia đừng có làm quá như vậy, dù chúng ta là Đường gia nhưng ở đây không phải là địa bàn của mình, ta thấy ba người kia ăn mặc không bình thường chắc là người có thân phận không nhỏ ở đây nên dừng được lúc nào thì nên dừng".
Tên thiếu gia kia bỏ ngoài tai lời nói của lão, hung hăng muốn thịt Liễu Duy.
Liễu Duy thấy tình hình không ổn, nhưng lúc này hắn dù muốn chạy cũng không chạy được, hắn quay đầu lại giọng nhẹ nhàng nói với hai người: "hai muội chạy về trước đi, chạy báo với cha nàng, ta ở đây chặn bọn chúng" Liễu Duy không cho cơ hội hai nàng nói, đã xông lên đám người đó.
Nguyệt Mộng từ trước đến giờ luôn đối nghịch với Liễu Duy, bản thân nàng dù sao cũng là Hỏa Pháp Sư tầng 2- Trung đoạn, sức chiến đấu còn cao hơn Liễu Duy nhiều nhưng khi nghe hắn nói như ra lệnh cho nàng, trong tâm Nguyệt Mộng sinh ra một tia áp lực như khi nàng đối mặt với cha nàng vậy, Nguyệt Mộng cắn răng quay đầu chạy về hướng gia tộc, nhưng vừa chạy chưa được hai bước thì nàng không thấy Nguyệt Lâm đâu cả, nàng lúc này thấy Nguyệt Lâm lúc này đã xông lên cùng với Liễu Duy.
Nguyệt Mộng cả kinh định quay lại tiếp sức cùng sư tỷ thì lại nghe một giọng nam hối thúc: "nếu muốn tỷ tỷ ngươi còn sống thì lo mà chạy về thông báo cho gia tộc, NHANH ĐI !". Nàng cắn răng quay đầu chạy thật nhanh về gia tộc.
Liễu Duy cũng bất ngờ khi thấy Nguyệt Lâm xông lên ở phía sau mình, hắn cảm giác nhiệt độ xung quanh giảm xuống rõ rệt, hơi thở của hắn xuất hiện một làn khói trắng mà mắt có thể nhìn rõ, hắn giờ mới biết nàng có năng lực của "Băng nguyên tố" và năng lực chiến đấu của nàng cũng sấp sỉ tầng3-Sơ đoạn.
Không có thời gian để suy nghĩ vẩn vơ, hắn tập trung nhìn lại đám người đằng trước càng lúc càng gần, Liễu Duy biết mình căn bản chưa có năng lức điều khiển "Phong", trạng thái cơ thể thì không đủ yêu cầu, nếu cố chấp vận dụng công kỹ kiếp trước thì hậu quả lại càng khó lường, hắn muốn cho hai tỷ muội này chạy được một khoảng thì hắn sẽ kiếm cách thoát khỏi đám người này, bây giờ Nguyệt Lâm không chịu chạy trước mà còn xông lên cùng với hắn, khiến cho tình trạng của hắn càng khó khăn.
Liễu Duy nghĩ thầm: "với cơ thể này khó có thể sống sót nếu đánh với số đông", hắn quay lại phía sau bảo với Nguyệt Lâm: "Nàng chia cách những tên này ra, đừng để tụi nó đứng cùng một chỗ".
Nguyệt Lâm nghe hắn bảo liền lập tức vận dụng năng lực của nàng, không khí bỗng dưng lạnh toát, trên mặt đường dần xuất hiện hiện tượng đóng băng. Nguyệt Lâm lẩm nhẩm chú ngữ: "Tường băng" cử chỉ nhẹ nhàng chỉ vào chỗ đám đông đang đứng, một bức tường dày xuất hiện, phân cách đám người đang xông tới.
Biện hiện đột ngột này khiến cho đám người đang hùng hổ xông tới bị bất ngờ, phân ra một nhóm phía trước một nhóm phía sau, cũng chỉ còn một phần hai lúc trước.
Liễu Duy xông lên đám người đang bị bàn hoàn, đôi mắt lạnh lùng tràn ngập sát khí, giơ thẳng một nắm đấm vào mặt một tên mũi to, khiến cho cái mũi của hắn bị vỡ ra, máu tươi cứ theo đó mà chảy ra, thấy tình hình xuất hiện một cách bất ngờ như vậy những tên bên cạnh lập tức tỉnh táo rút vũ khí ra chém Liễu Duy, Liễu Duy tuy không có năng lực chiến đấu hiện này nhưng kinh nghiệm kiếp trước cộng thêm phản xạ nhạy bén hắn hầu như né được hết tất cả những vũ khí đang chém vào hắn. Liễu Duy tiếp tục tránh né, chờ thời cơ phản công nhưng với cơ thể suốt năm không tập luyện của Liễu Nhược khiến cho Liễu Duy mau chóng xuống sức và bắt đầu di chuyển loạn nhịp, hai tên mặt mũi dữ tợn đang vòng phía sau lưng của Liễu Duy khi thấy Liễu Duy xuất hiện sơ hở liền một tên trong đó giơ kiếm chém từ trên xuống, muốn cho Liễu Duy bị cắt đôi người.
Liễu Duy phát hiện tình huống không ổn định theo đà lộn ngược về tránh nhưng cơ thể của hắn bắt đầu trong tình trạng xuống sức, hắn nhìn cây đao đang huống xuống khuôn mặt hắn, trong đôi mắt tràn ngập sự không cam, nhưng khi cây kiếm xuống cách một khoảng thì xuất hiện một lớp băng dày chặn lại, Liễu Duy thấy cơ hội liền co tay dùng cùi chỏ của mình đánh mạnh vào cổ họng tên kia rồi một tay cướp lấy cây kiếm quay người đâm ngực tên bên cạnh, máu từ ngực tên đó bắn mạnh lên mặt của Liễu Duy, nhìn Liễu Duy rồi chết trong tức tưởi.
Lại vang lên một tiếng du dương nhưng tràn đầy băng lạnh của Nguyệt Lâm: "Băng Hoàn Tiễn" bên cạnh nàng xuất hiện mười mấy mũi tên được tạo từ băng, mũi nhọn sắc bén, cả ngọn tiễn băng trong suốt phản chiếu lại khuôn mặt của Nguyệt Lâm, những ngọn băng tiễn bây về phía sau lưng Liễu Duy ngay lập tức phía sau lưng hắn vang lên những tiếng kêu tràn đầy thống khổ rồi im bật.
Tên thiếu gia họ Đường thấy tình hình bất ổn liền quay người sang lão giả nói: "Ngươi đi bắt nàng lại cho ta, còn tên kia thì để hắn đó cho ta"
Lão giả trầm mặc không nói gì liền lập tức lướt lên đến bên cạnh Nguyệt Lâm, biến cố đột ngột khiến lòng Nguyệt Lâm bỗng rùng mình, Nguyệt Lâm thân là Băng Pháp Sư tầng 3 mà lão giả chỉ cần lướt một cái đến bên cạnh nàng thì nàng biết lão giả này không bình thường và nâng lực chiến đấu của lão hơn xa nàng.
Nguyệt Lâm định phản kháng lại nhưng lão giả ngay cả đến nhìn nàng cũng không thèm, nhắc tay lên định bắt vào cổ nàng.
Liễu Duy thấy Nguyệt Lâm đang bị nguy hiểm thì định chạy về cứu trợ thì những tên phía sau bị tường băng của Nguyệt Lâm phân cách giờ lại chạy đến chắn trước mắt Liễu Duy ngăn cản hắn quay về cứu nàng.
Tâm Liễu Duy càng ngày càng lạnh, đôi mắt của hắn bây giờ đang chuyển từ tử sắc chuyển dần sang đỏ máu, cộng thêm khuôn mặt dính máu của hắn khiến cho những tên trước mặt ngầm kinh hãi, mồ hôi chảy ướt cả phía sau áo.
Giọng nói băng lạnh cộng thêm mùi huyết tanh dày đặt: "chỉ cần ngươi đụng một ngón tay vào nàng, ngươi sẽ phải hối hận"