Liễu Duy bước đi trên con đường tập nập người qua lại, những cơn gió lạnh thổi vào làm tà áo hắn cứ lượn lờ...lượn lờ, những sợi tóc mai hai bên của hắn cứ bị thổi tung bay thỉnh thoảng lại ánh lên màu tử sắc, hắn cứ tiêu sái bước đi trên đường, đôi lúc cơ thể lại run lên nhè nhẹ vì lạnh.
Liễu Duy khi bước ra khỏi quán trọ thì hắn đã nghĩ sẽ đi Mạo Hiểm Đoàn một chút, hắn hỏi những người dân trong thành, một lúc sau cánh cổng Mạo Hiểm Đoàn đã hiện lên trước mặt hắn, mỗi khi hắn thấy ba từ này thì lòng hắn lại trở nên rộn rạo.
Liễu Duy đi vào trong, một khung cảnh tập nập không kém bên ngoài là bao, cách thiết kế bên trong hầu như là cùng một kiểu.
Người người ra vào tấp nập, tiếng nói chuyện, mua bán, thậm chí còn có người đăng bản tìm tiểu đội, Liễu Duy bỗng rùng mình khi cảm nhận được một ánh mắt sắc bén trong đó còn có sát khí lượn lờ đang nhìn chằm chằm vào mình, hắn hướng đến ánh mắt đó thì thấy một nam tử trung niên, nam tử đó có ánh mắt rất thần, cơ thể nhỏ nhắn nhưng rắn chắc, trên khuôn mặt chỉ có một chút nép nhăn của thời gian nhưng tóc đằng sau đã bạc trắng một cách kỳ dị.
Nam tử đó thấy ánh mắt của Liễu Duy nhìn lại mình liền nhếch mép cười nhẹ, một luồng sát khí bỗng đè ép tới Liễu Duy khiến cho hắn cảm thấy tức ngực và hô hấp dường như bị đình chỉ lại.
Liễu Duy không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng nếu đã có người gây sự thì hắn cũng không để yên muốn làm gì thì làm, hắn biết người nam tử kỳ lạ này nâng lực còn cao hơn cả cha hắn và vợ chồng Nguyệt Ảnh, mồ hôi trên trán bắt đầu lăn xuống khuôn mặt đang trắng bệch của hắn, nhưng với hắn không có hai chữ đầu hàng, ánh mắt hắn vẫn nhìn vào người kia, trong đó không có một tia sợ hãi sợ hãi nào, chỉ có kiên cường và bất khuất.
"Ha....haaa tốt, tốt" con người kỳ lạ kia bỗng dưng cười vang, nhìn Liễu Duy tán thưởng.
Liễu Duy thấy người trở nên nhẹ hắn đi, không còn cảm thấy tức ngực hoặc khó thở nữa, hắn bước đến người nam tử kỳ lạ kia hỏi: "ngươi làm vậy là có ý gì" giọng nói mang theo một tia khó chịu.
Người nam tử bật cười rồi đáp với giọng điệu uể oải: "thấy ngươi thuận mắt nên thử một chút ấy mà"
Liễu Duy thấy người này cũng không ác ý nên ngồi xuống đối diện với người kia, tự trâm cho mình tách trà, ngồi nhấm nháp hương vị đăng đắng và một chút ngọt của trà trong đầu lưỡi, ánh mắt dò xét hỏi người nam tử: "Xưng hô thế nào?"
"Cứ gọi ta là lão Ninh đi" nam tử kia uể oải đáp, rồi nhìn vào tách trà khói bốc nghi ngút vừa được trâm của Liễu Duy nói tiếp: "Một tên hoàn khố của Liễu gia từ khi nào biết đến cái sở thích thanh tịnh này vậy"
Liễu Duy khi nghe nam tử này nói thì trong lòng sinh ra một tia cảnh giác, e dè hỏi lại: "ngươi làm sao biết ta là người của Liễu gia, hay là những tên trong đó sốt ruột không đợi được nên nhờ ngươi tới à"
"hahahaaa...ngài đa nghi quá rồi đó Liễu thiếu gia à....à ta nhầm bây giờ phải gọi là Nguyệt Nhược mới đúng nhỉ" nam tử kia không trả lời Liễu Duy, chỉ trào phúng nói.
Con ngươi Liễu Duy bỗng trở nên băng giá, lời nói mang theo một tia sát khí: "Ngươi rút cuộc có mục đích gì"
"haa..haaa đừng như vậy, ngươi bây giờ chưa có tư cách để đánh bại ta đâu, ta nói rồi ta thấy ngươi thuận mắt nên bây giờ muốn tặng ngươi một món quà, chỉ vậy thôi" nói xong nam tử kia vứt sang cho Liễu Duy một viên ngọc.
Liễu Duy nhìn viên ngọc kích thước chỉ bằng ngón cái, màu trắng đục, trên viên ngọc đó còn có những vết sằn trông giống như là hàng phế phẩm vứt tại nơi xó rác nào đó, hắn nghi hoặc nhìn nam tử kia.
"Ngươi đừng có coi thường nó, đến lúc cần thiết nó sẽ cứu ngươi một mạng đấy" nam tử kia thần thần bí bí nói với Liễu Duy, một lúc sau hắn nói tiếp: "hôm nay chỉ có vậy thôi, ngươi về phòng trọ ta mà nghỉ ngơi" nói xong nam tử kia đưa mảnh giấy viết nơi phòng trọ cửa mình cho Liễu Duy.
Liễu Duy càng ngày càng nghi hoặc, trong lòng hắn đã để một dấu hỏi lớn về người đàn ông kỳ lạ này.
"Ta biết ngươi nghi hoặc điều gì nhưng đến lúc cần biết tự nhiên ta sẽ nói cho ngươi biết" nói xong, người nam tử đứng dậy đi ra ngoài, rồi hòa mình vào đám đông biến mất.
Liễu Duy cũng không để ý nữa, tiếp tục nhìn vào viên ngọc bình thường này rồi nghĩ trong lòng: "có thật như tên kia nói không, cứu ta một mạng?".
Không tìm được câu trả lời, hắn cất viên ngọc vào túi rồi đi theo hướng của mảnh giấy, hắn cũng đến được nơi cần đến, khi Liễu Duy bước vào căn phòng, mọi thứ trong đó rất đầy đủ và không gian rộng rãi, mọi thứ đều chuẩn bị sẵn sàng giành cho hắn từ thức ăn cho đến tắm rửa đều để sẳn cho hắn, còn ngay cả một bình trà vừa được để lên bốc khói nghi ngút.
Liễu Duy càng ngày càng nghi ngờ về thân phận người đàn ông này, nghi hoặc trong lòng: "kẻ kia rút cuộc là ai mà hầu như biết đến từng bước đi của mình" câu hỏi này cứ xuất hiện mãi trong đầu Liễu Duy, hắn càng nghi hoặc thì càng muốn biết "Rút cuộc kẻ kia là ai"