Lúc này, Nguyên Đông đã trở về với hình ảnh hằng ngày của hắn, hắn đã lột bộ đồ dạ hành kia vứt đâu rồi, hắn cứ giả vờ đi xung quanh không mục đích nhưng thật ra hắn đang chờ đợi cơ hội, lúc này việc đầu tiên của hắn là tìm cách hẹn Liễu Duy tới chỗ hắn đã sắp xếp nhưng để làm được điều này Nguyên Đông cần một con mồi dụ Liễu Duy, nên trong một tháng này Nguyên Đông thông qua em hắn biết được, trong học viện người Liễu Duy hay qua lại là Hạo Bằng chứ không phải là Nguyệt Lâm vợ hắn. Nên Nguyên Đông lúc này đã sắp xếp người theo dõi Hạo Bằng đợi chờ cơ hội, Nguyên Đông không phải muốn bắt tên Hạo Bằng này mà chỉ là muốn là ngăn cản Hạo Bằng một thời gian, không để hắn gặp được Liễu Duy. Rồi hắn sẽ RUNG CÂY DỌA KHỈ khiến cho Liễu Duy phải tới nơi hắn sắp xếp từ trước, lúc đó Nguyên Đông chỉ cần làm là ngồi một bên xem kịch mà thôi.
Nguyên Đông vừa đi vừa cười nham hiểm, hắn đi tới chỗ tập trung người của hắn liền nói: "Bây giờ các ngươi hành động đi, ngăn cản tên Hạo Bằng một thời gian, đừng làm ra chuyện gì quá trớn là được"
Tuy gia tộc của Nguyên Đông chỉ là một gia tộc hạng trung nhưng dù sao cũng là gia tộc nên việc thành lập một phe phái nhỏ hoặc một thế lực địa phương đối với Nguyên Đông là một việc hoàn toàn dễ dàng.
Nguyên Đông hắn chỉ biết thông qua em hắn là chỉ biết về mối quan hệ của Liễu Duy và Hạo Bằng, và khi tan học thì luôn thấy Liễu Duy bước vào trong phòng rồi không ra ngoài nữa nhưng hắn không biết một tháng này, Liễu Duy hầu như lúc nào cũng tu luyện bên ngoài, Liễu Duy rất ít khi ở ký túc xá trong học viên nên lúc này Nguyên Đông đinh ninh trong đầu là Liễu Duy lúc nào cũng ở trong ký túc xá nên hắn một mình đi đến phòng của Liễu Duy, định dùng một màn RUNG CÂY DỌA KHỈ, nhưng vừa tới thì hắn thấy bên trong căn phòng không có ánh đèn và ngay cả một sự hiện diện của một người cũng không có.
Nguyên Đông nghi hoặc trong đầu, liền trong lòng hắn sinh ra một tia không ổn, từ lúc hắn bước khỏi ngọn đồi thì trong tâm hắn đã sinh ra một tia bất an nhưng hắn mau chóng đè áp xuống nhưng bây giờ sự bất an trong lòng hắn càng ngày càng nổi dậy. Nguyên Đông mau chóng quay người chạy đi, lúc này thì Nguyên Đông nghe người của mình nói là thấy Liễu Duy tách khỏi Hạo Bằng một mình đi lên ngọn đồi phía sau đồi, vừa nghe vậy bên trán hắn liền chảy một giọt mồ hôi.
Lúc này, Nguyên Đông cắn răng làm liều, cùng lắm một ăn cả hai ngã về không, liên thông báo bọn người tiếp tục thực hiện những gì hắn nói, còn hắn thì quay mình chạy lên phía sau ngọn đồi, lúc này trong tâm hắn thật sự bất an và lo lắng cho tình hình đứa em của mình.
Nguyên Đông dùng hết sức của mình chạy thục mạng về chỗ cũ, hắn cũng không quên che dấu thân phận của mình đi, chạy thật nhanh thì càng tới gần thì hắn liền nghe phía xa đằng trước có âm thanh đang chiến đấu, liền trong lòng lên một tiếng không hay, tăng tốc chạy tới.
Khi hắn tới thì đã thấy một hình ảnh của một người mà hắn cần tìm tối nay đang chiến đấu với một hắc y nhân nhưng hắn biết hắc y nhân đó là ai, tuy nhìn tình hình Liễu Duy đang vào thế hạ phong nhưng người bị thương nhiều hơn lại là người kia.
Lúc này, trong lòng của Liễu Duy liên tục nói xui xẻo, vì khi hắn tìm được cơ hội liền ra tay thì tên hắc y nhân kia tuy bị giật mình nhưng liền phản ứng lộn một vòng sang một bên né được một chiêu Phong Nhạn đang bay thẳng đến cổ của hắn.
Chiêu Phong Nhạn này hình dáng cũng khá giống với một kiếm Liễu Duy từng xuất ra khi đánh nhau với đám người họ Đường nhưng xét về uy lực và tốc độ thì hoàn toàn không bằng, Liễu Duy nghĩ lúc này nếu trên tay có một thanh kiếm thì cái đầu tên hắc y nhân trước mặt này chắc có lẽ đã rời khởi đầu lúc hắn đánh lén rồi.
Tuy hắn không hài lòng về uy lực của Phong Nhạn nhưng nếu là người đối mặt với nó, thì mới biết nó như thế nào, bây giờ Nguyên Mặc vẫn còn chưa hết sợ hãi với chiêu hồi nãy của Liễu Duy, hắn hầu như vận dụng mọi sức mạnh của hắn để mà tránh đi, chứ không phải là ngạnh kháng vì hắn biết nếu hắn ngạnh kháng thì hắn có một vé "xuống dưới uống canh".
Phong Nhạn thật ra chỉ là một pháp kỹ cơ bản của hầu hết Pháp Sư hệ Phong nên uy lực và tốc độ của nó thuộc hàng trung bình nhưng vào tay của Liễu Duy nó hầu như được biến hóa thành một tầng mới, mạnh mẽ hơn và nhanh hơn nhiều so với Phong Nhạn từ những Pháp sư hệ phong khác.
Liễu Duy khi biết tên Hắc y nhân này né được chiêu của mình, hắn cũng không lúng túng, tiếp tục ẩn náp, đè nén hơi thở và cử động của mình xuống thấp nhất, như một con báo đang chuẩn bị tư thế mà vồ một con mồi mà nó vừa đưa vào tằm mắt vậy. Nhưng người tính không bằng trời tính, lúc này Liễu Duy liền nghe một tiếng bứa chân gấp gáp của một người thì biết là đồng bọn của tên trước mặt này tới, nên Liễu Duy lúc này mắng một tiếng trong lòng, liền thay đổi quyết định, lập tức cứu Nguyệt Mộng còn đang nằm ở đó, hắn liền đánh liên tục ra hai chiêu Phong Nhạn cơ bản một tia bay vào vị trí của tên hắc y nhân trước mặt, một tia là đánh vào vị trí chính giữa của Nguyệt Mộng và hắc y nhân rồi nhanh chóng chạy ra từ bụi cây chạy về phía Nguyệt Mộng.
Nguyên Mặc cảm giác được một tia Phong Nhạn đang bay về phía mình, lúc này hắn đã cảnh thận đề phòng nên lập tức dễ dàng tránh né sang một bên,nhưng hắn thấy có đến hai tia Phong nhạn, mà tia Phong Nhạn kia lại chia cắt hắn với Nguyệt Mộng nên hắn đành chuyển sang hướng bên kia mà né tránh càng làm cho khoảng cách từ hắn và Nguyệt Mộng trở nên xa hơn.
Liễu Duy nhanh chóng cướp thời cơ chạy tới ôm lấy Nguyệt Mộng, bế nàng liền chạy nhưng Liễu Duy đã coi thường Nguyên Mặc, dù sao Nguyên Mặc cũng là Chiến Sĩ-Tam Giai nên cường độ thân thể mạnh hơn Liễu Duy rất nhiều rồi cộng thêm Liễu Duy phải bế Nguyệt Mộng nên mau chóng bị Nguyên Mặc chạy tới chặn đánh. Liễu Duy lúc này thật sự cùng đường, ở trước mặt là một tên Chiến Sĩ-Tam Tầng, phía sau lưng là Pháp Sư Kim Hệ- Tứ Tầng.
Liễu Duy nhìn xuống Nguyệt Mộng, lúc này Liễu Duy mới giật mình để ý y phục của nàng hiện giờ cũng chỉ đủ để che đi những bộ phận mẫn cẩm mà thôi, xuân quang lúc ẩn lúc hiện, làn da trắng nón, mịn màng. Liễu Duy thấy biểu tình nàng lúc này không còn là một vị tiểu thư đanh đá nữa mà chỉ giống một như một chú mèo con tội nghiệp mà thôi, Liễu Duy thật sự không thể bỏ rơi nàng ở đây được nên đành cắn răng đặt nàng xuống một góc cây, cởi áo của mình che đi những xuân quang đó, rồi xoay người đối diện với tên hắc y nhân trước mặt này, Liễu Duy bây giờ chỉ còn một cách là phải giải quyết tên trước mặt này thật nhanh mà thôi.
Liễu Duy suy nghĩ về tình hình của mình, bản thân hắn chỉ có mỗi pháp kỹ cơ bản là Phong Nhạn, còn về kỹ năng của Kiếm Sĩ thì chưa học được vì phải tấn cấp lên tầng 2 mới có thể sử dụng kỹ năng cơ bản. Lúc này, bỗng trong con mắt của Liễu Duy lóe lên một đạo linh quang, Liễu Duy liền sự dụng một đạo Phong Nhạn bay tới chỗ Nguyên Mặc đang xông tới hắn, nhưng lạ là hắn không bắn vào Nguyên Mặc mà bắn xuống nền đất đá dưới chân trước mặt của Nguyên Mặc làm cho bụi mù từ đất phủ dày đặc lên Nguyên Mặc, khiến cho tầm nhìn của Nguyên Mặc bị hạn chế, thì lúc này trước mặt hắn liền xuất hiện một nắm tay đang hướng phía cổ họng mà đánh tới, Nguyên Mặc không chậm trễ đưa tay lên nắm chặt nấm đấm kia lại nhưng hắn chỉ nắm được không khí, vì lúc này Liễu Duy đã thu nắm đầm mình lại, co chân mình lại dùng đầu gối đá mạnh vào phía dưới eo một chút của Nguyên Mặc, khi Nguyên Mặc bất ngờ thì chân hắn xuất hiện hiện tượng tê liệt và khá đau nhứt, khiến cho cái chân đó của hắn hầu như mất đi cảm giác như là không còn là chân mình nữa(cái này là thật đấy, không tin thử đi=)) có gì không chịu trách nhiệm à nha), điều này khiến cho Nguyên Mặc không thể di chuyển một thời gian, đành đứng im đón đỡ những đòn tấn công của Liễu Duy.
Liễu Duy bây giờ là dùng kinh nghiệm cận chiến kiếp trước của mình đối phó với Nguyên Mặc, kinh nghiệm một đời chém giết của Liễu Duy há một tên tiểu tử chưa qua mùi đời như Nguyên Mặc làm sao mà so sánh, nên lúc bụi mù dần tan cũng là lúc trên người Nguyên Mặc đầy vết thương, nhưng Liễu Duy tuy không bị đánh trả gì nhưng lúc này hắn đã thở dốc nặng nề, tuy cơ thể được tăng cường nhưng hiện tại vẫn chưa đủ nên xuất hiện tình trạng kiệt sức, rồi bản thân Nguyên Mặc lại là một chiến sĩ, mà ưu điểm của chiến sĩ là gì ? là sức chịu đựng thương tổn cao hơn các nhánh khác, nên nhìn qua tuy trên người Nguyên Mặc có nhiều vết thương nhưng đối với hắn thì vẫn chưa nguy hiểm gì, chỉ là những cơn đau trên người khiến cho hoạt động của hắn trở nên không linh hoạt mà thôi. Nguyên Mặc bây giờ nhìn Liễu Duy con mắt trần sát khí như muốn băm vầm Liễu Duy ra ngàn mảnh vậy.
Lúc này, Liễu Duy thấy như cùng đường, tên trước mặt này dù đánh thế nào cũng ngã rồi còn một tên ở phía sau lưng càng ngày càng tới gần, hắn quay đầu nhìn lại Nguyệt Mộng, thấy nàng lúc này đang nhìn sững sờ vào hắn, 4 mắt chạm nhau, hắn thấy trong con mắt tuyệt vọng của nàng hiện tại đang mang theo một tia gì đó chờ mong mơ hồ, hắn biết nàng chờ mong cái gì nên hắn càng không thể bỏ rơi nàng.
Liễu Duy đứng chắn trước nàng, nhanh chóng bình định những suy nghĩ trong đầu, điều hòa lại hơi thở, nhanh chóng phục hồi một chút thể lực để chuẩn bị một trận chiến thập phần hung hiểm và khó khăn hơn cos theer nois laf thaafp tuwr voo sinh mà hắn chuẩn bị đối mặt.