Lúc này, bên phía Nguyệt Lâm hiện giờ, đang sốt sắn cùng vợ chồng Nguyệt Ảnh đi tìm Nguyệt Mộng, vì là lễ hội lớn thường niên nên cả hai vợ chồng lên thăm hai đứa con và con rễ mình, còn về Liễu Minh thì vì vấn đề gia tộc nên không thể đi lên thăm Liễu Duy được nên đành nhờ hai vợ chồng chuyển dùm bức thư của mình đến Liễu Duy.
Lúc này, Nguyệt Ảnh vừa lo lắng cho an nguy của Nguyệt Mộng vừa tức giận trong lòng, hắn quay sang hỏi Nguyệt Lâm: "Lúc muội muội con đi có nói đi đâu không?"
Nguyệt Lâm lúc này tâm tình của không khá hơn là mấy, lắc đầu đáp: "Không có, muội ấy chỉ nói là ra ngoài xem không khí của ngày lễ chứ không có báo là đi đâu, nếu biết như vậy lúc đó con đã đi theo muội ấy rồi" vừa nói trong mắt nàng đã có chút vướng lệ.
"Vậy đứa nhỏ Liễu Duy đâu rồi" Nguyệt Hà nãy giờ im lặng suy nghĩ, lúc này mới lên tiếng.
"Con...con không biết" Nguyệt Lâm ấp úng trả lời.
"Nguyệt Lâm, Nguyệt Lâm...."
Đúng lúc này, sau lưng Nguyệt Lâm xuất hiện một tiếng kêu gọi gấp gáp của một nữ tử, nàng quay lại nhìn thì đó là một người bạn học cùng lớp Pháp Sư của nàng, nhưng trong lớp nàng rất ít khi giao tiếp với ai nên lúc này có người gọi nàng thì trong lòng sinh ra một tia nghi hoặc.
"Chuyện gì vậy, Thanh Dung" Nguyệt Lâm nghi hoặc hỏi.
Thanh Dung trong lớp cũng được coi là có chút tư sắc, tính tình nàng khá khép kín ít nói, là một nữ tử yếu đuối và nhu nhược, gia đình nàng chỉ thuộc tầng thấp kém trong xã hội này, nhưng nhờ vào nàng có thiên phú về Thủy Nguyên Tố nên được vào học trong học viện và nhờ đó khiến cuộc sống trong gia đình nàng bớt khó khăn hơn, vì biết hoàn cảnh gia đình nàng nên những bạn bè trong lớp và lão sư rất để ý cô bé này.
Lúc này, nàng lên tiếng gấp gáp nói với Nguyệt Lâm: "Nguyệt Mộng, là Nguyệt Mộng, lúc nãy ta thấy nàng bị một nam tử nào đó đưa lên ngọn đồi phía sau học viện ấy, nam tử này có một vết sẹo trên mặt trông rất đáng sợ" giọng nàng pha một chút sợ hãi gì trong đó, khi nói nàng không dám nhìn thẳng vào mắt của Nguyệt Lâm vì nàng sợ Nguyệt Lâm sẽ nhìn ra bản thân mình đang cố gắng che giấu một điều nào đó.
Tuy lời nói nàng không to, nhưng lúc này những bạn học bên cạnh đều nghe rõ mồn một chứ nói gì Nguyệt Lâm và vợ chồng Nguyệt Hà, Nguyệt Lâm và vợ chồng Nguyệt Ảnh lúc này lại càng nghi hoặc nhưng không chậm trễ quay người chạy ra hướng ngọn đồi phía sau học viện, còn những người mang tâm lý tò mò thì cũng theo phía sau họ, chỉ con lại Thanh Dung đứng đó, ánh mắt nhìn xuống một túi đựng đầy Lam Tệ bên trong. Trong lòng nàng mang đầy sự bức rức nhưng khi nhìn thấy Lam Tệ bên trong, nàng cố gắng áp chế tâm tình của nàng, liền mau chóng quay sang hướng về nhà mình rồi liền nghĩ: "Năm nay, gia đình bớt có thể khá hơn một chút rồi, cứ để ta sống trong bức rức một mình đi, không sao cả".
Lúc này, trong lòng Nguyệt Lâm hoàn toàn bất an nên không suy nghĩ được gì cả, ngay cả Nguyệt Ảnh cũng vậy, nhưng còn về Nguyệt Hà tuy vẫn đuổi theo nhưng nàng cảm thấy một cái gì đó không đứng mơ hồ khiến trên vần trán nàng xuất hiện vài nếp nhăn.
***
Lúc này, Liễu Duy đang vừa đối chiến với một Chiến Sĩ-Tam Giai và một Kim Pháp Sư- Tứ Giai, trong khi đó hắn cũng chỉ là Kiếm Sĩ-Nhất Giai, Phong Pháp Sư-Nhị Giai, nên lúc này hắn khá chật vậc với hai đối thủ này, Liễu Duy thật sự lúc này hoàn toàn không biết làm thế nào cho phải, ở lại chiến đấu thì đánh không lại, nhưng nếu chạy thì Nguyệt Mộng xảy ra chuyện sẽ khiến cho lòng hắn cả đời không yên.
Lúc này trong đầu của Liễu Duy chỉ còn một sợi rơm cứu mạng hư vô, đó là Hạo Bằng, chỉ cần Hạo Bằng đến đây thì hắn có một cơ hội có thể thoát khỏi tình huống này, nên lúc này hắn không tấn công mà chỉ để giành hơi sức tránh né kéo dài thời gian mà thôi. Nhưng với sức chiến đấu của một Kim Pháp Sư Tứ Giai hắn đã từng nếm nên hắn càng cẩn thận, hắn lựa chọn một biện pháp có thể nói là ngu ngốc nhưng trong tình huống này lại khá là hiệu quả, Liễu Duy biết 2 tên này là có quan hệ và uy lực Pháp Kỹ khá là mạnh nên hắn liên tục áp sát vào Nguyên Mặc, vị chiến sĩ Tam Giai này khiến cho Nguyên Đông đứng ngoài sợ ném chuột vỡ bình, vì nếu không may dùng Pháp Kỹ trúng vào Nguyên Mặc em hắn thì lúc đó không chỉ mình tự tay đánh thương em mình mà con giúp cho Liễu Duy có cơ hội tẩu thoát.
Nguyên Đông thật sự bực bội khi Liễu Duy luôn áp sát cận chiến với Nguyên Mặc khiến cho bản thân hắn không thể công kích vào Liễu Duy được.
Còn về Nguyên Mặc càng uất ức hơn, bản thân hắn là Chiến Sĩ-Tam Giai nhưng khi đối chọi với Liễu Duy thì hắn không có một lần trả đòn nào chỉ chăm chú phòng thủ vào những yếu huyệt của bản thân trước những đòn hiểm của Liễu Duy, còn bản thân Liễu Duy lại trơn hơn cả trạch liên tục thay đổi phương hướng, khiến cho hắn cứ như trở thành một bao cát để cho Liễu Duy luyện tập vậy. Cơn giận dữ của Nguyên Mặc càng ngày càng bốc lên trong lòng, hắn liền đè nén sức mạnh vào hai đôi tay, bỏ đi những vị trí phòng thủ liền hít một hơi giơ hai tay lên rồi đập mạnh xuống mặt đất dưới chân.
"Rầm..."
Đất đá và bụi mù bay lên, một tầng rung động mạnh mẽ từ vị trí chỗ Nguyên Mặc đánh xuống lan rộng ra xung quanh, Liễu Duy khi thấy Nguyên Mặc hành động như vậy, hắn liền tập trung cảnh giác liền thấy dưới chân xuất hiện một rung động mạnh mẽ khiến cho bản thân hắn không giữ được thân bằng liền lão đảo vài bước, cũng chính lúc này bên cạnh hắn xuất hiện một thân ảnh khác nhưng đôi tay đã trở nên vàng óng, và những tia sáng màu vàng đang lóe lên đang đánh vào người hắn, Liễu Duy biết không thể ngạnh kháng được liền cố gắng dậm chân bật nhảy né tránh, tuy hắn hành động khá dứt khoát nhưng với biên độ hoạt động mạnh rồi cộng thêm thể lực đã gần như cạn kiệt nên cơ thể của hắn đã không còn linh hoạt nên hắn vẫn còn chậm một nhịp, dính một cú đấm này khiến cho cơ thể hắn nhộn nhào, mùi máu tanh đã bốc lên mũi, nhưng lúc này nếu hắn thổ huyết thì cơ thể hắn càng mất sức nhanh hơn nên hắn cố nuốt những giọt huyết kia xuống cổ họng, hắn bị đánh bay về phía trước của Nguyệt Mộng vì quán tính khá mạnh nên lăn vài vòng rồi mới lão đảo đứng dậy tiếp tục che chở trước mặt nàng.
Nguyệt Mộng lúc này tuy không còn sức lực nhưng nàng vẫn rõ từng diễn biến xảy ra, nàng còn biết người đưa tấm lưng ra che chở cho mình là ai. Nàng lúc này đã khóc thành tiếng, hai giọt nước mắt cứ lăn dài trên khuôn mặt của nàng, nàng khóc cho mình và nàng đã thật sự hối hận về những hành động của mình lúc trước đối với người trước mặt này. Nàng thật sự muốn hét lên cho vơi đi nỗi uất ức này nhưng hiện giờ nàng không còn sức lực nào cả, chỉ còn dương mắt ra nhìn người nam nhân này đã từng bị mình sỉ nhục đưa tấm lưng có một chút yếu ớt này ra che chở cho mình.
Nguyên Đông thấy sự suy nhược rõ ràng trên khuôn mặt của Liễu Duy liền nhếch miệng cười lạnh, định ra tay giết Liễu Duy thì hắn nghe một những tiếng "Sột Soạt" từ những bức chân đạp vào những tiếng lá cây vừa mới đâm chồi phát ra. Nguyên Đông lúc này thầm mắng một câu trong lòng, rồi quay sang nắm lấy Nguyên Mặc chạy đi xa, trong bóng tối cộng thêm những cánh rừng rậm rạp thân ảnh hai người Nguyên Đông và Nguyên Mặc nhanh chóng biến mất không còn bóng dáng.
Liễu Duy tưởng mình hôm nay chết chắc nhưng tự nhiên hai người trước mặt hành động quái lạ bỏ chạy đi, tuy hắn không hiểu nhưng lúc này tảng đá trong lòng hắn mới thật sự được bỏ xuống, đôi chân băt đầu run rẩy rồi khiến hắn kiệt sức mà té xuống, Liễu Duy những hơi thở nặng nề từ hắn cứ thế mà phát ra, rồi lúc hắn có một chút sức lực liền nhìn qua Nguyệt Mộng, lúc này 4 mắt chạm nhau, Liễu Duy liền nhìn nàng rồi cười nói giọng nói hắn lúc này đối với nàng hết sức nhẹ nhàng chứ không lạnh lùng như thường ngày: "Chúng ta an toan rồi!".
Nguyệt Mộng nghe vậy cơ thể liền run lên, nàng bây giờ thật sự muốn nhào vào lòng hắn mà khóc cho thật to mới thôi, ánh mắt nàng bây giờ nhìn hắn bây giờ tràn đầy sự cảm kích và thân thiết.
Liễu Duy lúc này mới bò tới nàng định bế nàng lên thì lúc đôi tay hắn chuẩn bị chạm vào để bế Nguyệt Mộng lên thì lúc này hắn liền nghe phía sau vang lên những tiếng bước chân dồn dập, thì Liễu Duy mới biết nguyên nhân tại sao Nguyên Đông lại hành động như vậy.
Liễu Duy lúc này liền thả lỏng người, nhìn Nguyệt Mộng rồi nói: "Yên tâm đi, có người đến giúp rồi" giọng nói hắn tràn sự thân thiết và một chút mệt mỏi.
Lúc này, đám người vừa tới thì sững sờ nhìn đằng trước, mọi người đều im bật, Nguyệt Ảnh thì khuôn mặt đỏ bừng, răng nghiến lại phát ra những tiếng ken két, Nguyệt Hà ánh mắt phức tạp nhìn đằng trước, vì lúc này hình ảnh thật sự khiến người ta khó có thể chấp nhận được, Nguyệt Mộng nằm im một chỗ, trên người lúc này chỉ còn lại bộ đồ lót đủ để che đi những nơi mẫn cảm mà thôi, còn Liễu Duy thì đang cúi rạp xuống người nàng, cơ thể ở trần, tại vì lúc này Liễu Duy xoay người không vào phía Nguyệt Mộng nên mọi người không thấy được tình trạng của Liễu Duy nên lúc này. Nguyệt Lâm ánh mắt lạc lõng nhìn về phía trước, nếu Nguyệt Hà không ngăn cản thì chắc Nguyệt Ảnh đã xông lên rồi, vì cha mẹ ai mà thấy con mình ở hoàn cảnh này mà không mất lý trí cơ chứ.
Nguyệt Lâm nhìn rồi nhẹ nhàng đi về phía trước, đôi mắt nàng băng giá không còn sự ôn như như lúc trước, tiếng bước chân của nàng cứ thế vang lên, rồi khi tới gần nàng cởi áo choàng của mình phủ lên muội muội mình, rồi nàng lạnh lùng nhìn sang Liễu Duy, lúc này Liễu Duy bỗng nhiên nghe một mùi hương quen thuộc nên hắn biết là ai nên vừa định quay sang thì.
"Chát..." Một am thanh chát chúa vang lên.
Khuôn mặt của Liễu Duy lúc này in rõ lên một bàn tay, hắn sững sờ nhìn người trước mặt, hắn không thể nói gì được nữa, một tia máu nhỏ lúc này lại chảy ra từ miệng hắn.
Nguyệt Lâm không thèm bận nhìn hắn nữa, rồi làm như những việc lúc nãy không hề liên quan đến mình, nàng cuối người xuống ôm muội muội mình vào lòng rồi bế về phía bên kia.
Liễu Duy lúc này nhìn thân ảnh Nguyệt Lâm, càng lúc càng xa dần, hầu như hắn không còn có thể với tới nàng được nữa, hắn nhắm mắt thở nhẹ một hơi rồi nhìn về phía vợ chồng Nguyệt Ảnh, hắn định cuối đầu chào hai người thì một ngọn lửa khủng bố ập tới va chạm vào hắn.
"Bùm..."
Liễu Duy bay ngược ra sau, tấm lưng có chút gầy yếu đập vào một thân cây, khi hắn rớt xuống thì liên tục thổ huyết, nhưng hắn vẫn cố chống đôi bàn tay đã trắng bệch của mình lên lão đảo đứng dậy, nhìn về hai người tiếp tục khom lưng chào một lần nữa.
"Ta không có xứng để ngươi vái chào. Cút ngay cho ta!" Nguyệt Ảnh lập tức nổi nóng quát rồi rút ra trong người một phong thư của Liễu Minh ném sang Liễu Duy.
Mọi diễn biến quá nhanh, lúc này Nguyệt Mộng đang ở trong lòng Nguyệt Hà, mọi diễn biến nàng biết tất cả nhưng hiện giờ nàng không có một chút sức lực nào để nói, nàng nhìn chằm chằm vào Nguyệt Hà cố hết bình sinh của mình như muốn nói cho mẹ mình biết nhưng thay vào đó là những tiếng "ú,ớ..." không rõ, nàng cũng cố hết sức để dãy dụa nhưng mọi việc không như nàng nghĩ, nàng chỉ có thể nhìn Liễu Duy bị mọi người hiểu lầm, nước mắt nàng lại chảy ra, chảy ra rất nhiều. Nguyệt Hà nhìn đứa con trong lòng của mình mà đau sót, nàng cũng muốn tin đây là điều hiểu lầm nhưng việc xảy ra trước mắt này nàng không thể làm gì được cả, nàng chỉ còn cách tránh né ánh mắt của Liễu Duy mà thôi.
Liễu Duy cố gắng khom người vái chào hai người rồi ánh mắt lướt đến Nguyệt Mộng lúc này đôi mắt nàng bây giờ đã xưng lên vì khóc, Liễu Duy nhìn nàng ân cần rồi cuối cùng lướt sang Nguyệt Lâm, hắn nhìn nàng thật kỹ rồi quay người bước đi. Sau lưng hắn vang lên những tiếng bàn tán của đám người, những ánh mắt khinh bỉ nhìn vào hắn, trong đó còn có hai tên Nguyên Đông và Nguyên Mặc đang đứng trong đám người đó.
"Bùm...bùm...bùm"
Lúc Liễu Duy quay người bước đi cũng là lúc trên bầu trời vang lên những tiếng nổ inh ỏi và đầy màu sắc đón chào một năm mới, nhưng trong lòng Liễu Duy bây giờ chỉ còn là màu xám của tro tàn mà thôi.