Trịnh Vũ không thể nào nghĩ được rằng thế giới mà bấy lâu hắn vẫn sống chỉ là ảo mộng. Thế giới hình thành trong trí tưởng tượng của một kẻ tầm thường ở thế giới khác. Trịnh Vũ không muốn tin, nhưng tất cả bày ra trước mắt. Kẻ tầm thường ấy đang ở ngay đây, khuôn mắt trắng bệch, ánh mắt vô thần. Từ trong trí nhớ của Văn Chương, Trịnh Vũ tìm không ra chút nào bịa đặt hay giả dối. Hóa ra, toàn bộ cuộc đời Trịnh Vũ từ trước nay chung quy là trò cười, là trò tiêu khiển trong tay kẻ khác. Nhân sinh ấy tựa như bong bóng nước, mỏng manh tan vỡ giữa không trung, lúc nhìn lại ngỡ như chưa từng tồn tại.
Bàn tay Trịnh Vũ vẫn đặt trên đỉnh đầu Văn Chương chợt run rẩy. Mọi vật trước mắt Trịnh Vũ nhòa đi, ký ức hiện về trong tâm trí hắn.
Trịnh Vũ sinh ra trong thôn trấn nghèo, người dân hiền lành chất phác. Ở đó, Trịnh Vũ sống cùng cha mẹ, ngày ngày cùng đồng bạn chơi đùa rất vui vẻ. Hắn nhớ khi đó, cha hắn là thợ săn giỏi trong thôn, còn mẹ hắn ở nhà may vá, bếp núc. Cuộc sống giản đơn, họ không cầu gì khác. Cha Trịnh Vũ nói:
"Vũ à. Cha mẹ muốn con học tốt không phải vì muốn con ra ngoài tranh lấy công danh, quyền to hơn người, giàu sang phú quý mà chúng ta được nở mày, nở mặt. Tất cả những thứ đó, cha mẹ không cần. Con nhìn xem miền đất này, mẹ thiên nhiên hiền hòa cho chúng ta mọi thứ, từ thức ăn, nước uống ngọt lành đến nơi ăn chốn ở, nơi thờ phụng tổ tiên. Dù con đi đâu, làm gì, chỉ cần con cho là đúng thì chúng ta luôn ủng hộ. Cha mẹ mong con cả đời này được bình an hạnh phúc. Con có hiểu được không?"
Trịnh Vũ khi ấy vẫn rất hồn nhiên mơ mộng. Nghe cha nói, hắn gật đầu vâng dạ.
Một buổi sớm mai, chàng thiếu niên hăm hở lên đường. Hôm đó, mẹ Trịnh Vũ đã mắt rưng rưng cầm tay hắn dặn dò rất lâu, còn cha hắn im lặng đứng bên. Mặt trời tỏa sáng ấm áp, Trịnh Vũ cũng tràn đầy cuồng nhiệt. Bóng hắn đổ trên đất, rất nhẹ.
Tuổi trẻ nhiệt huyết như lửa cháy đồng hoang, gặp gió càng mạnh. Trịnh Vũ trên đường lên kinh đô ứng thí bị lừa hết bạc. Thủ phạm là một lão già cổ quái, nói năng điên loạn. Trịnh Vũ cùng lão dây dưa mãi, sau một hồi không biết thế nào phải gọi lão là sư phụ. Thế giới tu tiên kỳ thú mở ra trước mắt, mời gọi chàng thiếu niên tò mò tiến vào khám phá.
Và Trịnh Vũ đã hối hận. Hối hận tại sao hắn lại bồng bột nôn nóng đến mức vô tri như thế. Vẫn nghĩ tu tiên để cầu trường sinh, là tự do tự tại, là sống trong sung sướng, nhưng sự thật nào có như mộng tưởng. Trịnh Vũ đã thấy sự điên cuồng, đã biết được lòng người rét lạnh. Chính hắn cũng đã phải trải qua gió tanh, mưa máu đi tranh giành cơ hội sống sót. Ân oán tình cừu dai dẳng mãi không thôi. Từng bước, từng bước, Trịnh Vũ cuối cùng cũng bước đến đỉnh cao, được người người kính ngưỡng. Hắn được gì? Là tịch mịch. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn cha mẹ, người yêu, bằng hữu từng người một ra đi. Quay đầu không kịp nữa rồi.
Trịnh Vũ hận trời đất, hận chính mình. Những bi thương năm tháng cũ giày vò mãi trong tim. Níu kéo nhân sinh cũ, hắn lựa chọn theo luân hồi lặng lẽ thủ hộ thân nhân. Trong vòng xoay đó, có người trong kiếp sống mới của mình còn mơ hồ nhận ra Trịnh Vũ. Nhưng rồi theo thời gian, mọi thứ đều mờ nhạt. Chỉ còn một mình Trịnh Vũ nhìn duyên bay đi trong gió. Tâm hắn mệt mỏi.
Khoảng cách xa nhất không phải không gian cách trở cũng không phải tháng năm, mà là quên lãng. Cô đơn, những người vốn là thân nhân không còn nhận ra hắn. Mỗi người đã hòa mình vào cuộc sống khác, quên mình đã từng biết một người. Bể dâu, cảnh không còn, người cũng mất. Nhà ở đâu? Trong đêm, nghe có tiếng thở dài.
Trịnh Vũ nhớ lại từng màn, trên mặt lúc thì điểm nụ cười, lúc lại co rúm đầy gân xanh. Sau đó hắn cười, cười càng ngày càng lớn, cười như điên như dại, trong khi nước mắt chảy dài trên khóe mắt, phảng phất như đem uất ức vạn vạn năm phát tiết ra. Rốt cuộc, Trịnh Vũ còn có ý nghĩa để tồn tại sao?
Màn hình máy tính sau lưng Trịnh Vũ vẫn còn nhập nhòe sáng, đường hầm điện quang tựa một vòi rồng nối thông tới hư vô. Nó như muốn khẳng định lại với Trịnh Vũ, điều hắn khám phá ra "là thật".
Nhìn Văn Chương ý thức gần như sắp tan rã, mắt Trịnh Vũ lóe lên hàn quang.
"Ngươi đã muốn mộng, ta liền cho ngươi thỏa nguyện."
Nói rồi, bàn tay Trịnh Vũ đang đặt trên đầu Văn Chương khẽ lôi. Linh hồn Văn Chương trong suốt bị kéo ra từ đầu rồi đến chân. Văn Chương từ trong mê man bừng tỉnh lại, linh hồn phát ra tiếng thét vô thanh. Trịnh Vũ càng thêm dứt khoát, bàn tay ném thẳng linh hồn Văn Chương đang giãy dụa vào vòng xoáy sau lưng.
Hồi lâu sau, ánh sáng trên màn hình máy tính tắt ngấm. Phòng trọ còn lại một mình Trịnh Vũ lúc này đã nhập vào thân xác Văn Chương. Trịnh Vũ khoanh chân ngồi trên giường, đem nội tâm đang dậy sóng đè xuống.
"Nếu đã như vậy, ta chỉ có thể tiếp nhận sự thật. Mặc dù ..."
Về khuya, những ồn ã lui dần, chỉ còn tiếng rao của người bán hàng rong nghe xa xôi trên phố. Những cơn sóng ngầm đang âm ỉ.