Lúc này, Liễu Duy lúc này lão đão bước chân đi về phía học viện, hắn không thèm để ý đến những ánh mắt khinh bỉ nhìn vào mình, những háo hức về lễ hội thì hắn đã không còn một chút nào hứng thú, những dòng máu tươi cứ từ miệng hắn chảy xuống, ánh mắt hắn vô định nhìn vào khoảng không.
Liễu Duy bước đi đến đâu thì mọi người xung quanh đều tránh xa hắn như thể hắn là một bệnh dịch vậy, Liễu Duy cứ bước, cứ bước rồi cũng đến phòng ký túc xá của bản thân, lúc hắn vừa định bước vào thì một bàn tay rắn chắc đè lên vai hắn, khiến cho Liễu Duy giật mình một lát. Rồi sau lưng xuất hiện một âm thanh quen thuộc:
"Duy, ta tin ngươi" Hạo Bằng nói một giọng pha một chút gấp gáp nặng nề.
Liễu Duy run rẩy một chút rồi quay lại đối mặt với Hạo Bằng.
"Cảm ơn, ngươi"
"Ngươi biết người nào làm không?" Hạo Bằng thấy Liễu Duy như vậy càng khiến trong lòng hắn buồn bực và tức giận, bỗng âm thanh của Hạo Bằng trở nên lạnh lùng, sắc bén.
Liễu Duy nhìn thẳng vào mắt hắn, thì thấy trong đó có một tia sát khí lượn lờ, Liễu Duy hắn biết Hạo Bằng định làm gì, nhưng suy nghĩ một hồi thì Liễu Duy đáp: "Ta biết, nhưng chuyện này hãy để ta giải quyết" giọng Liễu Duy kiên định, chắc chắn.
Hạo Bằng không phục định nói lại nhưng nhìn vào ánh mắt của Liễu Duy, thì lời nói định thoát lên thì lập tức nuốt vào vì bây giờ hắn thấy trong đó là sự kiên định đến cố chấp không có gì lay chuyển được.
Liễu Duy nhìn Hạo Bằng nói tiếp: "Nếu ngươi coi ta là bạn thì hãy đứng ngoài chuyện này, vì cái ta lấy không chỉ là mạng của những tên đó mà còn là danh dự của một nam nhân, ngươi hiểu chứ".
Hạo Bằng sao không hiểu được, hắn cũng biết đối với nữ nhân cái gì là quan trọng nhất? Đó là danh tiết của họ, còn với nam nhân thì sao? Đó là danh dự của một người nam nhân, nó đôi khi còn quan trọng hơn cả tính mạng của họ nữa và danh dự của bản thân mình thì phải tự mình lấy chứ không phải để người khác bố thí.
"Được" Hạo Bằng gật đầu.
Liễu Duy mỉm cười với Hạo Bằng: "Hảo bằng hữu".
***
Sau một lúc, sơ cứu cho Liễu Duy thì tình hình của hắn hiện giờ đã đỡ hơn rất nhiều, vì ngoại trừ kiệt sức ra thì những vết thương do chiến đấu với anh em nhà Nguyên Đông-Mặc cũng không nguy hiểm gì, còn một chiêu kinh khủng của Nguyệt Ảnh nhìn bên ngoài thì uy lực cực mạnh nhưng người trong cuộc như Liễu Duy hắn biết, nếu thật sự Nguyệt Ảnh ra tay thật sự thì hắn ngay cả xương cốt cũng đã thành tro rồi chứ đâu mà còn ngồi đây.
Hạo Bằng nhìn vào Liễu Duy dò hỏi: "Ngươi định lúc nào ra tay"
"Càng sớm càng tốt, nhưng sau khi làm xong chắc ta sẽ ra ngoài xông sáo một thời gian" Liễu Duy nhìn lên màn đêm ngoài cửa sổ, hắn nói như thể chuyện đó chẳng là gì cả.
"Vậy ngươi cầm lấy cái này mà dùng" Hạo Bằng không biết lúc nào từ sau lưng rút ra một thanh kiếm đưa cho Liễu Duy, Liễu Duy nhìn hình dáng của cây kiếm này thì trong con mắt hắn liền nhìn chằm chằm vào nó, vì hắn đến bây giờ mới được nhìn thấy một thanh kiếm của thế giới này ở khoảng gần như thế, hắn cầm lấy thanh kiếm vào tay thì hắn mới cảm nhận rõ hơn về nó. Liễu thầm so sánh nó với những vũ khí ở kiếp trước của mình, kiếp trước của hắn những vũ khí về kiếm đa phần là chú trọng vào sự "linh hoạt và nhẹ nhàng", nhưng với thanh kiếm này thì Liễu Duy có thể nói ra là "sắc bén và cứng rắn", chiều dài thanh kiếm này khoảng gần 4 thước(~1m5), bề ngang 1 tấc (~4cm),trên thân kiếm có một đường lõm xuống dài gần tới mũi kiếm, phía sau tay cầm thì có một đường vòng cung nhỏ như cánh quạt, và cuối cùng là sức nặng của nó hầu như nặng hơn gấp 3 lần, ngoài ra ở chỗ giao nhau giữa tay cầm và thân kiếm thì trên đó có gắng một viên ngọc màu trắng bạch thỉnh thoảng lại ánh lên một màu trắng tinh khiết.
Liễu Duy khi còn đang so sánh thì trong cơ thể hắn bỗng nhiên có một luồng ấm áp phát ra từ bàn tay đang cầm thanh kiếm, hắn cảm nhận được luồng ấm áp này len lõi đến từng ngõ ngách trong cơ thể hắn, khiến hắn thoải mái mà dựa lưng vào tường mà cảm nhận từng luồng ấm áp mang lại, một lúc sau khi quen với tình huống thì Liễu Duy nhìn xuống viên ngọc đó thì hắn chắc chắn luồng ấm áp đó là từ viên ngọc này phát ra. Liễu Duy nghi hoặc rồi nhìn sang Hạo Bằng
Hạo Bằng nhìn những biểu hiện của Liễu Duy cười nói: "Đây là Quang Tuyền Kiếm tuy chỉ thuộc Nhị Giai nhưng ngươi đừng khinh thường nó, ngươi thấy trên kiếm có gắng một viên ngọc không, đó là Bạch Quang Ngọc công dụng là tâng phúc cho kỹ nâng thuộc tính Quang Minh, nhưng đặc biệt hơn là nó còn công dụng khác là chữa thương và hồi phục thể lực cho người sử dụng, ta thấy tuy ngươi không phải thuộc tính quang minh nhưng hai công dụng kia lại đặc biệt hiệu quả với ngươi hiện giờ với lại một tháng nay ngươi không có vũ khí trên tay, nên thôi đành dùng tạm của ta đi, khi nào có thanh khác thì trả cho ta".
Liễu Duy nghe Hạo Bằng nói vậy, trong lòng liền nổi sóng, hắn kinh ngạc nhìn vào thanh kiếm, tuy cầm không được thuận tay nhưng đúng như Hạo Bằng đã nói, bản thân hắn không có một thanh vũ khí nào với lại trong đó có hai tác dụng rất thực tế đó là "chữa thương và hồi phục thể lực", có hai công dụng này thì đối với việc nâng cao cường độ thân thể có thể tiến triển hơn và khi chiến đấu thì sẽ giảm thiểu tình trạng xuống sức nữa. Liễu Duy cầm thanh kiếm rồi ánh mắt nhìn Hạo Bằng không nói lời nào xong cất nó đi, đôi khi những lời nói khách khí lại làm giảm đi giá trị của sự việc nên những lời "Cảm ơn" thì Liễu Duy sẽ để trong lòng của mình.
Hạo Bằng thấy Liễu Duy nhận thanh kiếm của mình liền cười toe toét nói tiếp: "Ta còn biết ngươi có thiên phú về Phong Nguyên Tố nữa cơ, nhưng ngươi lại chọn lớp Kiếm Sĩ, vậy theo ta đoán ngươi song tu cả hai hệ đúng không?"
Liễu Duy đối với người bạn này cũng không giấu diếm liền gật đầu.
"Vậy ngươi chọn nhánh nào của hệ Kiếm Sĩ" Hạo Bằng liền hỏi
"..."
"Con đường tu luyện thì có cả trăm, cả ngàn, thậm chí là vô số, mỗi người tự chọn cho bản thân họ, mà nếu không được thì hãy tự tạo ra cho bản thân mình một con đường thích hợp" ánh mắt Hạo Bằng lúc nãy đã trở nên thâm thúy khó tả lên tiếng nhấc nhở.
"Bùm" một tiếng nổ vang trong đầu Liễu Duy, hắn liền nhìn sang Hạo Bằng ánh mắt trở nên đầy nhiệt huyết
"Đúng rồi, tại sao ta phải đi theo họ, bản thân ta cũng không phải người ở thế giới này thì cơ bản đã khác mọi người ở đây rồi, tại sao ta phải cố gắng mà đi theo họ chứ." Liễu Duy lên tiếng trong lòng.
Hạo Bằng thấy ánh mắt đầy nhiệt huyết của Liễu Duy, liền hỏi lại: "Vậy ngươi chọn ra con đường nào chưa?"
"Cận Chiến Phong Kiếm Pháp Sư"
Vừa nghe câu trả lời của Liễu Duy, Hạo Bằng liền mắt chữ O mồm chữ A, nghẹn họng nhìn Liễu Duy, vì hắn không nghĩ tới Liễu Duy lại có một ý nghĩ như vậy, tuy là biết song tu nhưng cái ý nghĩ của Liễu Duy khá lạ lùng vì cơ thể của Pháp Sư cực kỳ kém rồi khi càng lên cao thì điều đó càng thể hiện rõ ra ngoài nên khi chiến đấu thì lúc nào trước mặt pháp sư luôn có hai hoặc ba người đứng trước tiên phong đỡ đòn còn Liễu Duy thì chọn hoàn toàn là ngược lại nên lúc này khi Hạo bằng nghe câu nói chắc chắn của Liễu Duy không có một chút tia đùa nghịch thì lúc này ánh mắt của Hạo Bằng cũng hiện ra một ngọn lửa nhiệt huyết: "Hảo, đây là lần đầu tiên ta thấy có người chọn một con đường như vậy, ta sẽ mở to mắt xem ngươi đi như thế nào."