Trong nhiều ngày, dân làng Gió Xoáy không còn trông thấy mụ Xoa nữa. Mọi công việc diễn ra bình thường, chẳng ai chú ý tới sự thiếu vắng đó ngoài Văn Chương. Hành động của mụ Xoa mang đầy vẻ kỳ bí, nếu không phải mụ cố tỏ ra như thế; và sự biến mất của mụ hẳn phải mang ý nghĩa nào đó. Có thể sẽ diễn ra một chuỗi chuyện chẳng lành.
Mùa đông năm nay đến sớm, thổi vào đất trời làn hơi giá lạnh. Gió mạnh lên một cách bất thường, băng qua các khe núi, quyện lại với nhau thành những cơn xoáy hung hăng phá hoại khắp nơi. Vụ mùa thu chẳng được bao nhiêu, lương còn chưa kịp chín, lương tích trữ từ năm trước cũng không còn nhiều. Vượt qua rét mướt, những người đàn ông vào rừng săn thú, cố gắng săn thật nhiều mong cứu gia đình khỏi nguy cơ chết đói. Nhưng khi thời tiết ngày càng gay gắt, tuyết tràn về trắng núi rừng thì những con chim, con thú lì lợm nhất cũng phải tránh đi, họ chẳng còn gì để săn.
Những ngày này quả thật khó khăn, bầu không khí nặng nề phủ xuống thôn làng. Trải qua khắc nghiệt ấy, Văn Chương mới thấy thấm thía nỗi khó khăn vất vả của những người nghèo khổ. Vừa đồng cảm vừa khâm phục họ, nhưng hắn chẳng thể giúp được gì nhiều. Bên đống lửa, hắn cứ nhìn mãi đôi bàn tay của mình. Bàn tay hắn có chút chai sần nhưng còn mềm mại lắm, nếu so với bàn tay của đội trưởng Lưu.
Những ngày này.
Vốn người hiền dịu, ít nói, vợ đội trưởng dù rất lo lắng nhưng vẫn cố gắng tươi cười. Văn Chương để ý thấy, đến bữa, bà lại ăn ít đi, lặng lẽ nhường phần cơm cho người khác.
Đội trưởng Lưu thường xuyên đăm chiêu. Thân hình cao lớn và đôi vai rộng xem ra chẳng đủ để gánh vác tất cả. Mỗi lúc nhìn vợ con, đôi mắt ông lại lộ ra nhu hòa cùng day dứt.
Chỉ có trẻ con còn có thể vô tư. Bé Kim ăn cháo mẹ nấu xong lại sà vào lòng Văn Chương mà nũng nịu. Bé có đôi mắt nâu sáng và đôi má hồng hồng, miệng cười chúm chím, trông thật thương. Văn Chương cầm lòng không đặng, giấu diếm lau đi nước mắt.
Cuộc sống thiếu tiếng nói cười, mọi người không thể làm gì khác hơn ngoài chờ đợi. Mong sao mùa đông này đi nhanh và mọi chuyện rồi sẽ ổn.
Nhưng tai họa này chưa qua, tai họa khác đã ập đến.
Cách thành Duyên Hà trăm dặm có hồ Bích Ngọc. Hồ rộng gấp ba tòa thành, nước xanh ngắt, đầy ắp cá tôm. Trước kia, quanh hồ có một làng chài, người dân sống đông đúc. Đứng trong một thủy tạ nhỏ bên này hồ phóng tầm mắt ra xa sẽ thấy mặt nước phẳng lặng soi bầu trời xanh xanh, vây quanh là đình đài lầu các san sát, mái ngói mới tinh. Xa hơn nữa là núi Đọ vắt ngang như nét mực tàu. Một mảnh non nước đẹp tươi thành nơi thu hút nhiều du khách lui tới. Tên hồ Bích Ngọc nổi tiếng khắp gần xa.
Cách hai trăm năm, Bích Ngọc lụi tàn. Có một con quái thú bỗng nhiên xuất hiện chiếm lấy hồ. Nó đuổi hết tất cả người dân, phá nát nhà cửa. Tàu thuyền đi lại trên hồ đều bị nó dùng sóng nước nhấn chìm. Quan quân thành Duyên Hà cùng trai tráng các thôn làng tập trung tới đánh nhưng không làm gì được con quái, ngược lại nó còn làm nhiều người bị thương, may là không có người chết. Vùng hồ nước từ đó ngày càng hiu quạnh, ít người dám lui tới.
Quan chủ quản thành Duyên Hà mong trừ hại cho dân bèn treo thưởng hậu hĩnh cho người tiêu diệt được con quái. Thông cáo đưa ra, cách một đoạn thời gian lại có tráng sĩ các nơi tìm đến nhận nhiệm vụ. Khi lên đường, gươm đao sáng loáng. Lúc trở về, đao gãy, người bị thương. Họ phát hiện, con quái thú dường như không muốn giết người. Suốt hai mươi năm, hồ Bích Ngọc trở thành nơi cho những kẻ liều lĩnh đến tìm cảm giác mạnh, chẳng mấy ai quan tâm đến nhiệm vụ nữa.
Quái thú bị làm phiền sinh nổi giận, bắt đầu quấy phá khắp nơi. Đó là những ngày mưa gió tơi bời, ruộng đồng ngập chìm trong nước, đường xá bị vùi dưới bùn lậy lội. Mỗi sớm tỉnh dậy, người ta lại thấy tường thành vỡ thêm một mảng, thêm vài ngôi nhà bị phá. Đâu đâu cũng có tiếng khóc than.
Một vị pháp sư đi ngang qua thành Duyên Hà, thấy cảnh dân chúng khổ sở liền ra tay giúp đỡ. Không rõ chuyện xảy ra thế nào, sau hai ngày, mưa gió ngừng hẳn. Pháp sư quay về trong bộ dạng nhếch nhác, miệng phán rằng:
"Con quái thú quá mạnh, ta chỉ có thể làm nó nguôi giận. Các người muốn sống yên ổn thì phải lập đền thờ, phong nó làm thần, cách mười năm phải tế lễ mười đứa trẻ."
Từ đó, cứ cách mười năm, thành Duyên Hà phải chọn trong thành ba đứa trẻ, mỗi thôn làng xung quanh một đứa trẻ để làm vật tế thần. Tục lệ kéo dài đã được một trăm bảy mươi năm. Như một điều cấm kỵ, chẳng ai muốn nhắc đến nó.
Năm nay, vòng quay mười năm ấy lặp lại. Ở làng Gió Xoáy, đứa trẻ được chọn là bé Kim.
Chuyện được kể qua miệng một thành viên trong đội săn thú. Anh ta có lối nói chuyện dài dòng và rối rắm khiến Văn Chương phải nhăn mũi, bóp trán.
"Thật tội nghiệp."
Anh ta nói, cặp mắt đỏ ké hướng về phía một hình hài bé bỏng ở trong sân.
Văn Chương lúc này mới vỡ lẽ tại sao dân làng bỗng dưng tập trung về đây giữa thời tiết rét mướt thế này. Một cuộc chọn lựa tàn khốc.
Bé Kim ngồi trong vòng tròn nhỏ vẽ bằng than trên nền tuyết ở giữa sân. Đôi mắt thơ dại ngơ ngác nhìn những đầu người lố nhố, miệng gọi "Mẹ", "Mẹ". Những em bé khác hoặc bò, hoặc ngồi xung quanh cũng ngơ ngác không kém. "Tội tình gì các bé ơi? Rắc rối của người lớn sao có thể để con trẻ gánh thay được?" Văn Chương nghĩ.
Hắn nghe thấy tiếng vợ đội trưởng Lưu nức nở. Người mẹ đáng thương muốn lao ra với con nhưng bị chồng mình ngăn lại. Mái đầu tóc dài gục xuống bờ vai đôi trưởng Lưu, tấm lưng mềm yếu rung lên từng chặp. Mọi người trầm mặc. Dưới ánh trăng lạnh, tiếng khóc nghe nao lòng.
Mãi đến lúc già làng lên tuyên bố buổi tuyển lựa kết thúc, các ông bố, bà mẹ mới chạy vào đón con mình. Buồn vui lẫn lộn. Vợ chồng đội trưởng Lưu ôm con vào lòng, lặng lẽ bước đi. Dân làng chẳng biết nói gì hơn, chỉ nhìn ba người với vẻ ái ngại. Có lời lẽ nào giúp vơi được nỗi đau này? Văn Chương chứng kiến tất cả, khoé mắt bất giác cay cay.
Tuyết lại rơi nữa. Hy vọng như hơi ấm, ngày càng mong manh.
oOo
Cả miền đất bị phủ một màu trắng, khắp nơi gặp khó khăn. Những đoàn lái buôn cũng không thể hoạt động. Thành Duyên Hà tích trữ nhiều lương thực hơn đôi chút cũng phải san sẻ cho mỗi thôn làng hai xe lương thực. Những xe lương chất đầy nhanh chóng rời cổng thành để đến những nơi xa.
Sớm hôm đó, tuyết chưa kịp rơi. Có hai tên lính đưa hai chiếc xe lớn vào giữa sân làng Gió Xoáy. Sau khi nói chuyện với già làng, chúng xách giáo bước đi, khuất dần trong tầm mắt của đông đảo dân làng. Ai cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng xe lương trước mặt đã chiếm hết mọi sự chú ý. Bốn vạch trượt ván xe hằn sâu trên tuyết bị phủ mờ dưới những bàn chân người.
Chúng xuất hiện như hai hung thần khiến trái tim Văn Chương buốt lạnh. Một tên cao gầy ria mép vểnh lên, tên khác to lớn với những bắp cơ gồ lên dưới lớp áo bông. Hai tên lính đứng giữa cửa, nhe răng cười.
"Giao đứa bé ra đây." Tên to lớn nói.
Đôi môi Văn Chương mím chặt lại.
Bé Kim bị đôi bàn tay thô lỗ lôi ra từ trong lòng mẹ. Cô bé hoảng sợ khóc ré lên.
Vợ đội trưởng Lưu hét lên uất nghẹn:
"Không. Các người không được cướp con tôi. Trả con cho tôi."
Bà lao vào vật lộn với bọn lính mong cứu lấy con gái mình. Chẳng hiểu người phụ nữ này lấy đâu ra sức mạnh. Văn Chương ngỡ như đôi tay mảnh dẻ ấy có thể lay động cả những tường thành vững chắc nhất. Tình thương của người mẹ đây chăng?
Hai tên lính dường như không chống đỡ được, hoặc có thể chúng không muốn ra tay với phụ nữ. Một tên hét lên:
"Con mẹ này có buông ra không? Thằng chồng kia, mày đứng đực ra đấy làm gì? Giữ vợ mày lại. Có muốn cả làng mày chịu phạt không? Không bắt con chúng mày, thì chúng ông đây cũng bắt con đứa khác, như nhau cả thôi. Mày nghĩ thế nào?"
Mắt đội trưởng Lưu vằn lên tơ máu, đôi bàn tay nắm chặt lại nổi đầy gân xanh. Sau cùng, người đàn ông cũng không thể bảo vệ được gia đình. Bất lực và nhục nhã.
Đội trưởng Lưu tiến tới ôm lấy vợ, mặc cho vợ mình đánh đấm. Hai mắt ông nhắm nghiền, hàm răng nghiến chặt lại cố ngăn nước mắt chảy ra. Sau cùng, không chịu được nữa, ông khóc òa lên như một đứa trẻ. Ai bảo đàn ông không được khóc chứ?
Nhìn đôi vợ chồng ôm nhau trong nghẹn ngào, nghe tiếng trẻ con kêu khóc, Văn Chương cảm thấy xót xa. Số phận thực éo le lắm thay. Hắn bắt đầu nghĩ, chính hắn mới là kẻ mang đến điềm xấu chứ chẳng phải mụ Xoa. Vì cái gì mà mọi tai họa đều đổ hết xuống ngôi nhà này?
"Không. Không thể như thế được." Hắn bật dậy, lao về phía tên lính cao gầy. Tên lính không đề phòng nên Văn Chương dễ dàng cứu được bé Kim. Tên lính còn lại cũng không kịp phản ứng.
Văn Chương ôm cô bé chạy thật nhanh, miệng dỗ dành: "Ổn rồi, đã có chú Chương ở đây. Không sao rồi." Sau lưng hắn có tiếng bước chân dồn dập. Hai tên lính đang đuổi theo sát gót, hắn cố gắng chạy thật nhanh, chạy càng xa càng tốt. Chẳng cần biết đó có phải là ngu ngốc hay không. Gió thổi qua vai, buốt giá.
Đội trưởng Lưu hét lên:
"Đừng. Văn Chương! Cẩn thận."
Văn Chương nghe thấy tiếng không khí xé rách sau lưng, cả người chợt ớn lạnh. Hắn quay đầu lại, thế giới trong mắt bị một ngọn giáo dần thay thế. Ngạnh thép ánh lên thứ ánh sáng xinh đẹp, sắc bén đến mức có thể xuyên qua mọi thứ.
"Thế là hết. Con không về được nữa rồi, cha mẹ ơi." Tim Văn Chương nhói đau, trong đầu hiện lên từng khuôn mặt của những người thân nơi Trái Đất. "Có lẽ Trịnh Vũ sẽ không làm hại mọi người chỉ vì thù hận. Có lẽ mọi người đang sống rất vui vẻ bên một Văn Chương mới. Có lẽ vậy."
Một làn hơi ấm từ trước ngực truyền vào cơ thể Văn Chương. Hai mắt hắn khép lại.
"Đừng khóc nữa cô bé ơi."