“Đó là tiểu miêu của Tỉnh Thái Gia! ”Lâm Hổ cười nói :” Ta thấy đệ cũng đã nhớ lại mười năm trước cũng có một ngày tưng bừng, đệ chém chết một trong tứ miêu của Tỉnh Thái Gia, sau khi cả lũ đại tiểu miêu này quay về rất là thống hận, muốn đòi báo thù đệ!”
Lâm Phong cũng cảm thấy hài hước, nói:” Trước đây đã từng thấy rồi!”
Giờ này trước cửa tửu lâu đã đầy người bu lại xem hí kịch, Lâm Phong đưa tay ra một cái, đám người đứng phía trước lập tức bị một đạo vô hình khí kình cường hành xẻ ra một khoảng rộng ba xích, mà hoàn toàn không một ai bị nghiêng ngả, Lâm Hổ nhìn thấy là đã lặng đi vì kinh ngạc không thể che giấu nổi.
Khi hai người tiến ra phía trước, thì thấy một khuôn mặt tiểu miêu đang dùng chân đạp lên đầu của thanh niên ấy, tên thanh niên vốn sớm đã bị đánh đến xanh tím cả người, giờ hoàn toàn co rút người lại trên đất, không rên la tiếng nào, đúng là một tên cứng đầu.
Cái tên tiểu miêu ấy hiểm độc dẫm lên người thanh niên ấy, hướng về chúng nhân lớn giọng hô :” Tiện dân đúng là tiện dân, một điểm phong độ cũng không có, để cái lũ tiện dân này sống trên thế giới này đúng là bất hạnh của đế quốc, Lạc Nhật Đế Quốc địa đại vật bác, khoáng sản phong túc, tại sao lại có thể nuôi lớn cái lũ tiện dân vô tri này, tên tiện dân này đáng bị rơi xuống mười tám tầng địa ngục, dám tranh nữ nhân cùng bổn công tử!”
Những người đứng xem chung quanh đa phần đều là đại bang quý tộc, hiện nay quý tộc của đế quốc phân làm hai phe, một bên là Lâm Gia và Pháp Lạp Đế gia tộc đứng đầu một phái hệ quý tộc, bên còn lại là phái hệ Tỉnh Thái Gia tộc đứng đầu, chỉ là bất quá Lâm Gia và Pháp Lạp Đế gia tộc hiện thời rễ thì sâu mà lá thì ít, còn Tỉnh Thái Gia tộc thì thuận buồm xuôi gió tụ tập với nhau.
Quý tộc xung quanh phần lớn là chó theo đuôi của Tỉnh Thái Gia, lập tức tiếng chó sủa vang lên ầm ĩ.^.^
Tỉnh Thái tiểu miêu mặt đầy thỏa mãn, tiếp tục tàn phá trên cơ thể thanh niên ấy, càng lúc càng thấy đắc ý :” Tên tiện dân dơ bẩn, trớ chú của Ách Vận Nữ Thần chỉ có thể giáng lên cái loại nửa điểm hữu dụng cũng không có như ngươi, Quang Minh Thần không bao giờ có thể thương hại cái lũ hạ tiện không có tín ngưỡng như ngươi, người mẹ hạ tiện của ngươi sinh ra ngươi là bất hạnh của ngươi, muốn trách thì trách bà mẹ hạ tiện của ngươi đi!”
Thanh niên tay ôm lấy bảo vệ đầu, răng cắn ngập vào môi, Lâm Phong đã thấy rõ là hắn đang cật lực cố gắng đè nén nộ hỏa đang điên cuồng thiêu đốt trong tâm, nhất nhất điểm tình cảm sâu nhất trong tâm cũng nhận thấy, không nhịn được phải nhíu mày, chỉ tay xuất ra một đạo kiếm mang, Tỉnh Thái tiểu miêu lập tức ôm lấy chân phải lăn lộn dưới đất gào thét như heo bị lên lò mổ.
Đám đông cùng lúc bùng lên một tiếng “Oa”, cả đám quý tộc theo đuôi Tỉnh Thái Gia và Hoàng Đế lão nhân tức thi chuồn xa khỏi nơi này, tiểu tâm nhìn quanh bốn phía, cả đám hộ vệ của Tỉnh Thái tiểu miêu hoảng hốt dựng Tỉnh Thái tiểu miêu dậy, vài tên đã há miệng chửi lớn :”Là tên náo dám đánh lén công tử nhà ta, lăn ra đây cho lão tử!”
“Ai cho ngươi quyền làm lão tử thế?” Lâm Hổ bước dài tới, thuận tay “pát” một phát vào sau tai đánh tên hộ vệ vừa mở miệng phải méo mặt, thấy cái tên hộ vệ khi thiện phạt ác bị đánh lăn xa tới vài mét, tốt lên tiếng kêu thảm thét, rồi mới chậm chạp bò đứng dậy.
Các hộ vệ của Tỉnh Thái Tiểu Miêu giờ mới nhìn rõ là Lâm Hổ, âm thanh kinh hô vang lên liên tục, không tên nào dám hung hăng nữa.
Tử tôn Lâm Gia vốn không phải chỉ biết nhã nhặn, trước không cần nói đến thế lực Lâm Gia, chỉ cần Lâm Hổ tay nắm mười vạn cấm vệ quân, thủ ác binh quyền, bọn hộ vệ chỉ biết khi thiện phạt ác, làm sao mà có can đảm đắc tội với Lâm Hổ.
Cái tên hộ vệ bị đánh đang bò dậy cũng đã thấy Lâm Hổ rõ ràng, lập tức nuốt hết xuống bụng những câu chửi ác độc đang sắp bắn ra khỏi miệng, cúp đuôi chạy vòng về sau lưng người khác.
Lâm Hổ lướt ánh mắt ác độc qua làm cả đám hộ vệ lùi lại một bước, mở miệng ra chửi mắng :” Lũ hèn nhát không có đảm lược, đánh cái lũ cặn bã các ngươi còn làm dơ tay ta, sau này nói chuyện phải để ý một chút, không nói năng cái kiểu thất đức như thế, bằng không lần sau ta cắt lưỡi bọn cặn bã các ngươi đem cho chó ăn!”
Cái đám quý tộc theo đuôi Tỉnh Thái phái hệ thấy tình thế bất diệu, đã chia nhau tìm đường chuồn mất, chúng cũng không có ngu đến độ đưa cái đầu cá bé nhỏ ra tiếp lấy tai họa ở đây .
Tỉnh Thái Tiểu Miêu bị phế mất một chân, cái vẻ mặt la hét thảm thiết giống như oán phụ bị cưỡng gian, cả đám hộ vệ liếc mắt nhìn nhau, vốn dĩ chỉ biết theo chủ tử khi thiện phạ ác đã quên hết béng cái gọi là tinh thần kị sĩ, vinh nhục quan niệm cũng theo đó mà bay, không muốn phí sức đi tìm cái chết vô ích.
Lâm Phong tiến lại gần kéo một cái, kéo thanh niên ấy đứng lên, Lâm Phong tiếp cận Lâm Hổ nói :” Đi thôi, đừng mất công nói chuyện với lũ phế vật này!”
kết thúc chương 117
|