Phút giây đối diện với cái chết, đầu óc Văn Chương trở nên sáng suốt đến không ngờ. Ký ức ngày đã qua hiện về rõ mồn một trong tâm trí hắn. Chúng như hàng loạt thước phim và Văn Chương ở vị trí khán giả xem lại chính cuộc đời mình. Những thứ hắn chưa biết quý trọng, những gì vô tình để tuột mất, những yêu thương chưa kịp trao và bao nhiêu khát vọng tuổi trẻ. Tất cả để lại cho Văn Chương cảm giác lưu luyến cùng tiếc nuối, ước mong sao thời gian có thể quay trở lại.
Cuộc sống chẳng bao giờ là đủ. Đó có lẽ là thứ duy nhất con người có thể bám víu lấy để biết mình còn tồn tại. Không hiểu điều gì thực sự quan trọng, họ cứ thế mải miết theo đuổi những thứ xa xôi. Văn Chương cũng không phải ngoại lệ.
Văn Chương sáng tác truyện, vẽ ra một thế giới tưởng tượng chẳng phải để thỏa mãn chính mình sao? Vì lẽ gì hắn lại cảm thấy tuyệt vọng khi lạc vào nơi đó? "Đây là thế giới mình mong ước." Hắn đã nhiều lần tự nói với bản thân như thế. Nhưng nỗi buồn vẫn không chút nguôi ngoai.
Ở đây có vợ chồng đội trưởng Lưu, bé Kim, làng Gió Xoáy, thành Duyên Hà... Những nhân vật, địa danh trong bản thảo truyện vừa quen thuộc, vừa xa lạ. Văn Chương vẫn chưa thể hoàn toàn tiếp thu cuộc sống ấy, dù đã qua suốt tháng ngày dài. Khao khát được trở về nhà chưa bao giờ ngừng sôi sục trong tim. Thế nhưng, có lẽ mọi chuyện sắp kết thúc rồi.
Cái chết đang tới rất gần, những kỷ niệm xưa càng trở nên đáng trân trọng. Văn Chương không muốn suy nghĩ gì nữa, chỉ mong được đắm chìm mãi mãi trong dòng hồi ức. Thời gian cũng như ngưng đọng lại. Tĩnh lặng bao trùm.
Ngay lúc ấy, một luồng khí nóng chợt xuất hiện, xộc lên đỉnh đầu Văn Chương. Tâm trí Văn Chương bắt đầu nổi sóng, những mảnh ký ức như đám lá khô bị thổi bùng lên, bay tán loạn. Hắn cố gắng níu giữ lấy chúng nhưng vô vọng. Mọi thứ tuột đi và biến mất trong bóng tối đen ngòm.
Văn Chương cảm thấy cơ thể mình như căng ra, đồng thời co rút lại, không còn chút sức lực nào nữa. Cả người hắn mềm oặt rồi ngã xuống. Một vật thể nhọn đâm vào bề mặt cơ thể hắn rồi lướt sát trên đó. Cuối cùng, một tiếng "Phập" vang lên. Văn Chương nghe thấy một tiếng hét đầy kinh hoàng:
"A! Có qủy."
Tiếp theo đó là âm thanh lạo xạo hỗn loạn. Không cảm nhận được chút đau đớn nào, Văn Chương nghi ngờ mở mắt ra. Trước mắt hắn là một ngọn giáo cắm ngập trong tuyết. Không thấy máu. Phía xa, hai tên lính đang rối rít bỏ chạy, dường như gặp phải điều gì rất đáng sợ.
"Có qủy sao?"
Văn Chương nhìn quanh nhưng không thấy gì khác thường. Vẫn khung cảnh làng Gió Xoáy chìm trong tuyết dưới bầu trời trắng đục. Từ đoạn dốc gần đấy, vợ chồng đội trưởng Lưu đang bước vội xuống, vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt hai người. Tựa như không nhìn thấy Văn chương, họ vừa đi vừa dáo dác tìm kiếm. Văn Chương khó khăn lên tiếng:
"Đội trưởng Lưu, tôi ở đây."
Giọng nói nghe xa lạ như của ai khác chứ không phải hắn. Văn Chương cố nói to hơn nữa:
"Đội trưởng Lưu!"
Đội trưởng Lưu giật mình, ngơ ngác nhìn quanh nhưng không thấy gì cả. Ông gọi lớn:
"Văn Chương phải không? Cậu ở đâu thế? Tại sao tôi không thể nhìn thấy cậu?"
"Tôi không biết. Cả người tôi không còn chút sức lực nào cả, chỉ có thể nằm yên một chỗ thôi. Tôi đang ở ngay cạnh hai người đấy."
Vợ đội trưởng Lưu nghe theo tiếng nói, cẩn thận lần tìm. Đến khi chạm phải một khối vô hình trên mặt tuyết, bà bật thốt lên:
"Cậu phải không? Văn Chương."
"Vâng. Chính là tôi đây." Văn Chương nói.
"Con bé sao rồi?"
"Tôi không biết nữa. Tôi vẫn ôm bé trong tay. Hình như cô bé ngủ rồi."
Vừa dứt lời, Văn Chương bỗng nhận thấy một lực hút từ trước ngực truyền đến. Hắn cảm thấy hơi thở của mình bị rút đi từng chút một, sau đó không còn biết gì nữa.
Trên nền tuyết trắng, hai bóng hình dần dần hiện ra. Là một chàng trai đang ôm một đứa bé nằm ngủ say.
Những bông tuyết đầu tiên trong ngày bắt đầu rơi xuống.
oOo
Lúc Văn Chương tỉnh dậy thì trời đã tối mịt. Hắn đang nằm trên chiếc giường cạnh gian bếp. Gia đình ba người đội trưởng Lưu đều có mặt ở đây. Bếp lửa bập bùng hắt ánh sáng khắp phòng, những chiếc bóng cũng chập chờn theo. Chuyện xảy ra buổi sáng cứ ngỡ như một giấc mơ.
Vợ đội trưởng Lưu mang cháo đến bên hắn rồi mỉm cười, nói:
"Ăn một chút đi Văn Chương. Cả ngày nay, cậu chưa có gì vào người, lại còn hôn mê suốt. Tôi lo quá."
Nghe vậy, Văn Chương mới để ý bụng mình đang sôi lên. Hắn thử cử động, thấy sức lực đã trở lại liền tự mình ngồi dậy đón lấy bát cháo.
"Cảm ơn. Thực sự là làm phiền cô quá."
"Có gì đâu. Người phải cảm ơn là tôi mới đúng. Nếu không có cậu thì bé Kim đã bị bắt đi. Tôi sẽ không biết sống thế nào nữa." Vợ đội trưởng Lưu nói.
"Lúc đó là tôi xúc động nhất thời. Giờ nghĩ lại, cảm thấy mình thật thiếu suy nghĩ. May là bé Kim không bị ngọn giáo của tên lính kia đâm trúng." Văn Chương trầm ngâm "Mà thôi, không nói nữa. Cái mạng này của tôi chẳng phải do đội trưởng Lưu cứu về hay sao?"
Đội trưởng Lưu đang ôm con gái trong lòng, nói:
"Phải đấy, nói lời ơn nghĩa thực sự là quá khách sáo. Có chuyện gì để cậu ấy ăn xong hãy nói"
Vợ đội trưởng có chút ngại ngùng:
"Vậy, tôi đi làm nốt mấy món. Cậu cần thêm gì thì cứ gọi nhé."
Văn Chương gật đầu, lặng lẽ ăn. Không ai nói chuyện, mỗi người chìm vào suy nghĩ riêng. Chỉ có tiếng cười non nớt của bé Kim vang vọng trong căn nhà.
Hôm đó, già làng cùng với mấy người trong đội săn đã đến thăm hỏi. Vợ chồng đội trưởng chỉ ngồi tiếp chuyện cho có lệ. Sau một hồi, khách khứa đều cảm thấy không được tự nhiên và lần lượt ra về.
Đứng ngoài cửa, nhìn theo những bóng lưng khuất dần trong đêm tối, Văn Chương hỏi đội trưởng Lưu:
"Tại sao ông không nhân cơ hội này mang cả nhà trốn đi?"
"Nếu có thể, tôi đã đi từ trước, không phải đợi đến hôm nay. Cuộc sống của tôi gắn bó với nơi này. Tôi không thể vì ích kỷ mà liên lụy đến những người khác." Đội trưởng Lưu thở dài "Chuyện sáng nay... Cậu nên cẩn thận. Bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho chúng ta đâu."
Văn Chương nhìn người đàn ông bên cạnh, lòng đầy cảm kích. Đội trưởng Lưu không những không tìm hiểu sự việc mà còn có ý nhắc nhở hắn. Như vậy cũng tốt, Văn Chương đang không biết phải giải thích như thế nào. Hắn chỉ mơ hồ nghĩ đến một khả năng.
"Tôi nghĩ mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."
Văn Chương nói, bàn tay mân mê tấm thẻ gỗ đang đeo trước ngực.
oOo
Đây là thư phòng trong một tòa phủ viện ở thành Duyên Hà. Trong phòng hiện có ba người. Tham Tử ngồi sau chiếc bàn gỗ, cau có nhìn hai tên lính đang quỳ mọp dưới đất. Tiếng trẻ con khóc bên ngoài đã khiến lão hết sức phiền muộn, nay lại thêm lũ bất tài này nữa. Lão nói giọng bỡn cợt:
"Vậy là chúng mày để thằng ranh đó cướp được đứa bé rồi biến mất ngay trước mũi?"
Tên lính cao gầy run rẩy nói:
"Thuộc hạ cũng thấy chuyện này thật kỳ quái. Một người lớn mang theo một đứa trẻ cứ vậy mà biến mất. Thuộc hạ cho rằng gặp ma qủy, vì sợ hãi quá cho nên...cho nên..."
"Đúng như vậy không?" Tham Tử nhìn tên lính còn lại, hỏi xác nhận.
"Vâng. Đúng thế ạ." Tên lính to xác gật đầu như băm tỏi.
"Thôi được, chúng mày lui đi. Nhớ gọi đứa nào đến trông lũ trẻ."
Tham Tử chán nản phất phất tay, hỏi nữa chắc cũng không khai thác được gì. Hai tên lính như được đại xá, vội vã bước ra ngoài.
Qua một lúc, tiếng khóc của trẻ con thưa dần. Trong phòng, Tham Tử ngồi ngả người ra ghế trầm tư suy nghĩ. Nhìn đốm sáng nơi bấc đèn dầu, không hiểu sao lão lại nhớ đến những ngọn lửa ma mị ấy, những hỏa linh từng được một gã Dược Sư nuôi dưỡng để luyện thuốc ở Vân Tiên Phái. Tên dược đồng Tham Tử lúc bấy giờ mới tròn mười ba tuổi. Thời gian trôi thật nhanh, ngoảnh đi ngoảnh lại vậy mà đã gần bốn mươi năm.
Cái gọi là tiên tích đối với người bình thường chỉ là những thứ hoang đường, nhưng Tham Tử thì đã quá quen thuộc. Là đứa trẻ mồ côi lớn lên trong một môn phái tu tiên, có cái gì lão chưa được chứng kiến? Những năm tháng đó quả thật huy hoàng. Tiếc rằng tư chất lão có hạn nên chỉ có thể làm một tên dược đồng tầm thường, ngày ngày quanh quẩn hái thuốc với trông coi củi lửa.
Tham Tử từng nghĩ: "Cuộc đời ta như một thanh củi rồi sẽ kết thúc nơi xó bếp này thôi."
Cho đến một ngày tai họa ập xuống, chiến tranh đột ngột nổ ra. Những kẻ thân phận thấp kém như Tham Tử không thể biết được nguyên nhân của cuộc chiến đó. Tên dược đồng lần đầu tiên nhìn thấy cảnh chém giết quy mô lớn đến thế. Đâu đâu cũng có máu thịt vương vãi và tiếng la hét kinh hoàng khiến gã vô cùng hoảng sợ. Tham Tử chỉ kịp vơ vội vài thứ, sau đó điên cuồng tìm đường trốn chạy.
Đến tận bây giờ, Tham Tử vẫn không rõ tại sao mình vẫn còn sống. Lão chỉ nhớ là đã lên một con thuyền lớn, lênh đênh trên biển gần một năm mới đến được vùng đất này, một vùng đất lạc hậu không ai hiểu biết chút gì về tu tiên, tu đạo. Sau một thời gian hòa nhập với cuộc sống mới, lão gần như đã tạm quên đi quá khứ. Nhưng ở đâu đó trong tâm Tham Tử vẫn luôn có một khát khao. Cũng vì thế, lão trở thành Lễ Quan phụ trách việc tế thần.
"Mặc kệ lời khai của chúng là thật cũng tốt, giả cũng được. Ta phải đến làng Gió Xoáy một chuyến."
Tham Tử hít sâu một hơi, dứt mình ra khỏi dòng suy nghĩ. Lão đứng dậy thổi tắt đèn và rời khỏi phòng. Giữa đêm, tiếng khóc nghe não nề.