Đi Tìm Bài Thơ Cổ
Tác giả: Hữu Phong
Hồi 2: Tử tù mười hai tuổi.(p2)
Nơi đây là một ngôi chùa nhỏ bị bỏ hoang đã lâu, bụi thời gian phủ đầy khắp nơi. Chỗ che thân hoang tàn này là mái ấm của bọn trẻ không nơi nương tựa, chúng tụ tập lại với nhau, tự đùm bọc nhau.
“Cậu ấy đã khỏe lại rồi … thật may quá!” Giọng nói là của cô bé có thân người nhỏ nhắn chừng mười tuổi, khuôn mặt lấm lem, quần áo vá chằng vá chịt nhưng so với hai đứa con trai để tóc “ba chỏm” bên cạnh thì sạch sẽ hơn rất nhiều.
Đinh Long tỏ ra e ngại cứ “ậm ự”. Giờ đây dáng vẻ của cậu còn tệ hơn cả những người bạn mới trước mắt, quần áo cậu rách nát, bẩn thiểu và lôi thôi.
“Hi hi … Tôi là Phương Đông U Ám, còn cậu tên gì vậy!” Cậu bé vừa kể chuyện, vui vẻ lại gần Long và mở lời, cậu ta có nước da đen cháy nắng, và cặp mắt sáng đến kỳ lạ.
Đinh Long lấy làm lạ, lẩm bẩm: “U Ám … U Ám … cái tên gì thật kỳ cục …”
“Kỳ cục lắm sao? Ai cũng nói vậy …” Cậu nhóc mặt đen cười nói, Long không ngờ mình nói nhỏ nhưng lại bị nghe thấy, cậu cảm thấy bối rối, ngập ngừng cậu nói như gỡ gạt: “Tôi không có ý đó … chỉ là nghe thấy cái tên cậu lạ quá … ai lại đặt tên …” U Ám cướp lời: “Tên xấu lắm sao? Đó là cha tôi đã đặt cho đấy… dù sao cũng có cái để gọi… vả lại mẹ tôi bảo, tên xấu mới dễ nuôi, không sợ ma quỷ bắt mất… hì hì… Thế cậu tên gì?”
“Tôi … tôi là Long!” Cậu bé họ Đinh ngập ngừng nói, bé gái nhanh nhẩu cười hớn hở nói: “Tôi là Phượng, hi hi, còn cậu ta là Tí.” Cô bé chỉ tay vào đứa nhóc còn lại, cậu bé này lùn nhất, mặt trông hiền lành chất phát. “Ha ha… Phượng ròm… Phượng ròm …” Hai đứa đầu ba chỏm thi nhau làm mặt hề ghẹo cô bé, Phượng đỏ mặt xấu hổ nắm lấy cây chổi cùn dưới đất đuổi đánh khiến hai cậu bé chạy tán loạn, vừa chạy vừa không quên chọc thêm “Phượng ròm”, “Phượng beo”. Chúng chọc cô bé mà không nghĩ đến bản thân mình cũng gầy tong gầy teo không kém.
“Các cậu đã đưa tôi về đây à!” Câu nói của Long làm ba đứa trẻ dừng cuộc đuổi bắt lại. Cậu bé tên Ám nói: “Ừ… người cậu cũng ốm nhom nhưng sao nặng quá … làm chúng tôi cõng không nổi, đành phải dùng cán khiên về. Hai đứa kia đồng thanh “Đúng đấy! Nặng muốn chết à!”
Long không nói gì, lẳng lặng suy tư. Cậu ta không nói cảm ơn, ba đứa còn lại cũng không để ý gì, chúng vẫn vô tư như thế.
Thấy Long có vẻ buồn Ám nói: “Này! Làm gì vậy? Nhớ nhà hả… Đúng rồi chắc là đói bụng chứ gì.” Bỗng nghe tiếng “ọc ọc”, âm thanh không phát từ phía Long mà là bên cạnh Ám, Phượng lại một phen đỏ mặt, Ám cười liếc mắt láo luyến nhìn Phượng làm cô bé xấu hổ quay mặt đi.”
“Chúng ta lên chùa ăn cơm nhé! Vừa đi tớ sẽ kể chuyện tiếp cho các cậu nghe, có chịu không?” Ám nói, Tí cười, Long ậm ự, Phượng im lặng, nhưng rồi cả bọn cũng kéo nhau đi.
Đinh Long cảm thấy một cảm giác kỳ lạ, vừa mới mẽ vừa thân thương. Bởi lẽ trong mắt cậu từ trước đến gì chỉ toàn là những cảnh đua tranh, mưu đoạt, đấu đá, đả kích nhau. Sự hồn nhiên đáng lẽ phải có ở cái tuổi của cậu đã bị cướp đoạt không tiếc thương. Giờ đây hòa nhập với bọn nhóc ngây ngô, cậu cảm tưởng như mình là sinh vật từ dưới địa ngục chui lên vậy.
“Kể toàn chuyện đánh nhau với ác bá cũng chán, tôi sẽ kể cho các cậu nghe những chiến công hiển hách của cha tôi… cha tôi đã từng đánh bại rất nhiều quái vật hung ác ở biển cả rộng lớn… hà hà…” Phương Đông U Ám nói giọng tự hào, bọn hai đứa reo lên “hay quá kể nhanh đi”. Đinh Long cũng cố reo lên theo, nhưng tiếng nói cậu nho nhỏ và bối rối, chả có được cảm giác hân hoan nào.
Ám quay sang Long và nói: “Cậu làm cái gì vậy, đàn ông con trai ăn nói gì lí nhí như sợ bị nghe thấy vậy, phải mạnh mẽ lên chứ… xem tôi này … Tuyệt với quá Ám đẹp trai ơi! Mau kể nhanh đi!... Thế đấy phải nói như vậy.” Cậu bé họ Phương la lên hết sức có thể, cậu còn sửa lại câu nói hoành tráng hơn chính bản rất nhiều. Hai đứa kia đưa tay lên bịt tai nhăn mặt, riêng Long vẫn bối rối chẳng biết tính sao, cậu ta quen được mọi người nề trọng vì thân phận khác thường, tự nhiên bị chê bai thế này liền có cảm giác tự ái.
Long quay đầu định bỏ đi, nhưng rồi cậu cảm thấy như vậy là quá hèn nhát. Long nắm chặt hai bàn tay mình lại và hít một hơi: “Hay quá Ám ơi! Mau kể cho Long đẹp trai nghe đi.” Tiếng quát chứa đầy khí thế sung mãn thanh âm lớn đến mức màn nhĩ ba đứa trẻ đứng gần như muốn tung ra ngoài tai. Một lúc sau chúng vẫn còn nghe thấy lùng bùng.
“Không ngờ ngoài tôi ra cũng có người la lớn đến vậy! Ha ha khá lắm, cố gắn lên!” Ám nói rồi vỗ vai Long tỏ vẻ mình là cao thủ nổi trội hơn, bọn trẻ cùng nhau cười khanh khách.
“Tổ cha chúng mày, trưa nắng là lối om sòm, mau cút cho người khác nghỉ!” Có tiếng quát của một lão bà từ ngôi nhà cạnh đó, bọn trẻ kéo nhau vừa chạy vừa cười ha hả.
Bọn nhóc kéo nhau đi qua rất nhiều con đường đất ngắn đoạn, chúng vừa đi vừa nhảy nhót, nói đủ chuyện trên trời dưới đất. Long không nhớ mình đã đi qua những đâu, bởi vì tất cả sự chú ý của cậu đều đã dồn hết vào Ám, càng lúc Long càng thấy người bạn mới này thật thú vị, cậu ta tùy ba hoa nhưng lại mang đến cho Long cảm giác gần gủi, đôi khi còn chê bai coi thường Long đủ điều nhưng thà thẳng thừng như thế còn hơn hàng trăm người cung kính, nể trọng ngoài mặt, còn trong lòng họ tính toán điều gì đều không thể qua mặt được đầu óc nhạy cảm của cậu. Long cảm thấy cái tên U Ám của cậu ta chẳng xứng với người, nên gọi là Phương Đông cho dễ nghe, nhưng dường như Ám chẳng bận tâm điều đó.
Một lúc lâu, khi đi qua hết những con phố nhà san sát, trước mặt bọn trẻ hiện ra những cánh đồng lúa thênh thang, xa xa thấp thoáng bóng dáng một ngôi chùa cổ nằm giữa những mẫu ruộng. Nhà Lý xem đạo Phật là quốc giáo, nhà chùa được vua ban cho ruộng đất để tu sĩ tự canh tác, đất chùa không thuộc sử hữu tư cũng chẳng thuộc sơ hữu công, nó được xem như đất cúng vườn tam bảo.
“Đó là nơi sư thầy cụt tay tu hành, ông ấy đối xử với bọn tôi rất tốt, lúc nào cũng để nhiều cơm, ăn không hết lại mang về, từ nay có thêm cậu nhập bọn chắc ông ấy vui lắm. Chúng ta đến ăn cơm, giúp thầy dọn dẹp rồi phơi nhang. Cậu đừng có lười đấy!” Giọng nói của U Ám có vẻ nghiêm túc, không cười cợt như trước, Long thấy tò mò, cậu thử tưởng tượng xem thầy tu là người như thế nào, vì đây là lần đầu tiên cậu đi ra thế giới bên ngoài.
Cả bọn không đi cổng chính, mà vào từ cửa sau, điều đầu tiên đập vào mắt Long là sự cổ kính của ngôi chùa này, khắp nơi sạch sẽ thoáng mát, chim chóc cây trái hiền hòa vui tươi đầy sức sống. Quanh chùa nào là lư hương nào là tượng Phật độc đáo và đẹp mắt, Long cảm thấy thích thú, mới mẽ vô cùng.
Ngắm chưa đã mắt Ám đã dẫn cả bọn đi vào khu nhà bếp. Khác hẳn những khu nấu nướng trước đây Long từng biết, ở đây chẳng ngửi được mùi hôi tanh, chẳng thấy có máu me và chẳng nghe được tiếng kêu của gia súc. Nơi đây bề thế chừng năm trượng vuông, ngoài khu ăn uống rộng rãi của các tu sĩ, còn có ba gian phòng, cả bọn đi vào căn phòng hướng đông, bất thần một cảm giác kỳ lạ liền đến với Long. Là con cháu nhà nội gia võ thuật cậu cảm nhận chắc chắn đang có một cao thủ ở trong phòng, người đó đang thi triển tâm pháp nội công thượng thặng mà đời cậu chưa gặp qua, không nhìn thấy bóng dáng hay tư thế người đó nhưng với sự nhạy cảm đặc biệt của mình, Long nhận ra đây có thể là một cuộc tạo ngộ không hề dễ dàng đủ duyên để có được.
“Chúng con đã đến rồi sư ông ơi!” Ám đã thốt lời ra khỏi miệng, Long định ngăn lại nhưng không kịp. Nghe tiếng gió và tiếng cửa mở cả bọn tiếng vào bếp phòng, Long xông vào trước nhưng chỉ thấy một ông lão cụt tay phải mặt áo xám, đầu không có tóc, râu trắng dài nửa gang. Mắt cậu nhìn về phía cửa sổ thì thấy cánh cửa vẫn còn lây động, chắc chắn theo suy đoán của mình, có ai đó vừa phi thân ra ngoài.
“Mộ Phật! Tốt lắm! Tốt lắm!” Vị sư cất trọng thâm trầm già nua. Long không cảm nhận được gì khác lạ từ ông.
“Đây là Long, người bạn mới mà con đã nhắc với sư ông hôm qua. Nhờ thuốc của sư ông mà cậu ta đã khỏe lại rồi!” Ám cười nói, rồi quay sang, chỉ thấy Long mặt đầy tâm sự, chẳng để ý gì, Ám lấy tay mặt đánh vào sau lưng Long và nói: “Cái cậu này, đầu óc để trên mây à, sao không mau cám ơn sư ông đi!”
Long như người trên trời rơi xuống, cậu chẳng được dạy là phải cám ơn người đã giúp đỡ mình, nên không có một phản xạ nào cả.
Luống cuống một hồi Long mới nói “cám… cám ơn”, Ám cau mày tỏ ra khó chịu, vị sư mĩm cười hiền hòa nói :”Mô Phật! Khỏe rồi thì tốt lắm! Tốt Lắm!”
************
Sau tiếng chuông báo giờ dùng bữa không lâu, thực phòng đã đông đủ các vị sự già trẻ lớn bé. Long cảm thấy kỳ lạ khi đông người như vậy nhưng chẳng hề có không khí ồn ào, náo nhiệt. Ai nấy đều tự túc lấy phần cơm của mình, rồi ngồi vào bàn ngay ngắn, yên lặng dùng bữa. Xong xuôi mọi người tự dọn dẹp và rời khỏi không gây nên một tiếng động to tác.
Bọn ba đứa Ám, Phượng và Tí cũng vậy, thấy họ không nói lời nào nên Long cũng yên lặng dùng bữa, trong lòng hiện diện bao nhiêu lạ thắc mắt không thể nào hiểu nổi.
“Mô Phật! Các con đi theo thầy!” Vị sư già cất tiếng nói, cả bọn đáp “dạ” rồi xếp hàng theo sau sư ông.”
Họ đi qua rất nhiều gian phòng lớn nhỏ, Long không quên nhìn ngắm khắp nơi, cái gì nhìn thấy cũng mới mẽ đối với cậu. Một lúc sau họ đi đến toa nhà lớn nhất, Long nhìn lên tấm bảng có ba chữ “Đại Bảo Điện”.
Vừa vào trong, một pho tương Phật hoành tráng, cao đến hơn hai trượng hiện ra, kim quang sáng loáng khiến bọn trẻ ngơ ngác, Long thì không nói làm gì, bọn ba đứa kia cũng lần đầu tiên đến đây. Phượng giật mình thoảng thốt: “Ôi bức tượng đẹp quá, đẹp và to gấp trăm lần bức tượng ở chùa chúng ta!”
Long nghe thấy kỳ lạ: “Chùa chúng ta! Chúng ta cũng có chùa sao?” Ngầm nghĩ giây lát cậu mới thông suốt: “Hóa ra cái chỗ lúc sáng mình ở cũng là chùa, đúng là cũng có một số vật dụng và pho tượng giống nơi đây.”
Vị sư mĩm cười nói: “Mô Phật! Đẹp hay xấu cũng là một bức tượng mà thôi!”
Phượng nói: “Nhưng nhìn tượng đẹp vẫn thích hơn, thưa sư ông!” Vị sư lại nói: “Mô Phật! Vì yêu thì thích nên khổ tâm gìn giữ, đến khi mất rồi thì lại tiếc nuối. Đừng bận lòng chi cho khổ não.”
Đinh Long nghe xong chấn động tâm thần. Cậu nghĩ đến một việc trong quá khứ, lúc đó cậu chỉ mười tuổi, cha về mang cho cậu một con ngựa gỗ, cậu đã thích nó lắm, tuy là đồ vật vô tri nhưng bên cạnh nó, chơi đùa với nó, cậu cảm nhận được sự hiện diện của cha mình. Nó không nói gì nhưng không khiến cấu khó chịu như những lời nói diệu dàng của bọn người giả dối, vì thế cậu cố gắn gìn giữ kỷ vật của cha, một bước không xa rời. Rồi một hôm con ngựa gỗ trở thành đống gỗ nát, cậu nghe tin dữ báo về, cha cậu đã bị bọn hắc giáo đánh bại, chúng đã bắt ông rồi, họ nói ông sẽ không về nữa.
“Mô Phật! Long! Con họ gì?” Vị sư cất giọng thâm trầm, lại gọi đúng tên mình khiến Long ngơ ngát, ấp úng nói: “Họ… họ Đinh thưa…” Hai tiếng “sư ông” cậu bé không đưa ra ngoài miệng được.
Vị sư xoa đầu Long, hiền hòa nói: “Mô Phật! Con thật là một đứa trẻ đặt biệt, chúng ta cùng thắp nhang, lạy Phật rồi nói chuyện nhé!”
Vị sư đi đến nắm bó hương đưa lên ngọn đèn rồi chia cho mỗi đứa trẻ. Đây là lần đầu tiên bọn trẻ dâng hương, nhưng ngoài Long ra bọn ba đứa kia lanh lợi, chúng nhanh chóng làm đúng theo động tác của lão sư.
Khi cúi người sát đất, Đinh Long giật mình kinh hãi khi thấy những luống hơi nóng trong người mình dao động, cậu chỉ luyện khí công được hai năm nay thôi. Chẳng thấy được tí tiến triển nào, chẳng cảm nhận được luống khí huống hồ dẫn nó di tản theo các đường kinh mạch.
Nhưng giờ đây luống khí mạnh mẽ đang di chuyển khắp người cậu, chẳng có chút kinh nghiệm nào, cậu không còn cách nào khác, ngoài để mặc cho chúng tán loạn trong mình. Trán Long đồ mồ hôi hột, mắt lộ vẻ kinh dị, hoảng hồn.
Vị sư nói: “Mô Phật! Người dạy cho con không nói tâm pháp điều khí hay sao? Đã luyện đến bốn thành hỏa hầu rồi, chẳng lẽ lại không biết cách dẫn dắt vào khí hải (1)”
Hỏa khí bốc lên đầu, khuôn mặt Long biến sắt, ánh mắt trợn trắng lên trông rất hụng tợn, cả người co giật từng cơn, rồi cậu bé ngã bật ra.
Vị sư già vội đến bắt mạch, hai mắt ông thoáng biến sắc, bọn trẻ giật mình sợ hãi không biết chuyện gì đang xẩy ra.
Thần thức dần mê mờ, Long tự nhiên cảm nhận luồng khí ấm từ lưng đi vào người, bàn tay ai đó đang xoa dọc sống lưng mình, tiếp theo sáu điểm từ trán lên đỉnh đầu ra sau gáy rồi xuống dọc sống lưng nóng ran lên. Cậu cảm thấy những luống hơi nóng khắp cơ thể đang tề tựu về sáu nơi đó, càng lúc càng nóng, càng lúc càng lũ lược kéo về.
Sau thời gian dùng một bữa cơm, Long dần lấy lại tự chủ, nhưng không dám nhúc nhích, những luống khí càng ngày càng giảm, nhưng sáu chỗ từ trán đến sống lưng thì càng nóng thêm lên. Vị sư xoay chuyển thân người, bàn tay ông bắt đầu xoa bóp trán, đỉnh đầu, sau gáy và ba điểm trên sống lưng cậu.
Cảm giác nóng ran dần tan biến, Long cảm thấy trong người thư thái, tinh thần sáng khoái vô cùng, cậu cảm thấy tràn trề sức lực, như biến thành một con người khác.
“Phù… Mô Phật! Thật may quá…” Vị sư thở phào, mặt ông giờ trắng bệch không chút huyệt sắc. Long nhìn vị sư già với ánh mắt đầy cảm kích nói: “Cám… cháu cám ơn ông!”
“Mô Phật! Gần đến giờ thiền, chúng ta nên ra ngoài nói chuyện.” Vị sư nói rồi chầm chậm đi ra, bọn trẻ thi nhau đi sau, Long thì cũng phần nào hình dung được chuyện gì đã đến với mình, còn ba đứa kia thì ngơ ngác chẳng hiểu gì, bụng chúng chứa đầy những thắt mắt.
Ra hoa viên vị sư cất tiếng niệm Phật: “Mô Phật! Từ nay con đừng luyện công nữa, đã quá muộn rồi, hỏa hầu đã khai mở đến bốn thành, nhưng con không hề có một chút hiểu biết về vận khí cả! Phải hiểu rằng luyện khí và dẫn khí là hai việc cùng lúc, tiến bộ từ từ, có trình tự, thứ lớp. Ta không biết vì sao con lại bỏ qua việc vận khí, giờ đây nội khí đã quá mạnh, không thể tự sức con dẫn đi được nữa, con hiểu không? Ta chỉ tạm thời đưa chúng vào vòng xoay của sáu luân xa(2), sáu điểm nóng trong người con lúc nãy. Khí hải của con không thể dung chứa nổi những dòng khí tà môn đó. Nếu tiếp tục con có thể làm hại chính mình, làm hại người khác. Nên dừng lại ở đây, con có hiểu không?”
“Có nghĩa là tự nay con trở thành phế nhân, không thể luyện võ nữa!” Đinh Long hụt hẫn nói như van nài.
Vị sư diệu giọng: “Con vẫn có thể luyện quyền cước, thậm chí có thể giỏi hơn rất nhiều người nếu con cố gắn, ta tin tư chất con không tệ, sắp tới vào những buổi sáng sau khóa thiền, các con cứ đến đây học với các chú tiểu khác, nên nhớ luyện võ để nâng cao sức khỏe, để phòng thân, không phải để thi thố hay dung dưỡng “cái tôi” của mình. Thôi đã đến giờ thầy phải tọa thiền, các con về đi nhé.”
Bọn ba đứa hớn hở đáp “dạ”, chúng chào vị sư rồi kéo nhau ra về, Ám kéo tay Long, cậu bé họ Đinh buồn bã nối gót đi theo.
Nhìn theo bóng dáng những đứa trẻ dần khuất, vị sư cất tiếng niệm Phật và nói: “Mô Phật! Hai vị cư sĩ, xin mời xuống đây tương kiến.”
“Không cần lão gọi, bọn này đang muốn tính sổ với lão đây!” Nghe thanh âm của phụ nữ, tiếp theo hai bóng người một nam một nữ, một già một trẻ từ trên nóc điện phi thân xuống thủ thế.
“Mô Phật! Một đứa trẻ, tâm hồn như tờ giấy trắng, nó không có tội tình gì cớ sao phải bị vấy đục bởi những toan tính của người lớn!”
“Lão thì biết cái gì, chuyện của bổn hội chúng tôi không cần lão can dự vào. Công lực cậu chủ đã đến bốn thành, không bao lâu nữa có thể trả thù cho hội chủ và những người anh em đã khuất trong hội.” Lão già bên kia nói lớn, cô gái trợ ngôn: “Đúng vậy! Tìm ra một người để luyện công phu này không hề dễ dàng, tương lai giáo hội chúng tôi đều trông cậy vào cậu ấy, lão không có quyền phá hỏng!”
Hai người này không phải là ai khác, chính là bọn đã cướp pháp trường, giải cứu cho Đinh Long tháng trước. Họ vẫn âm thầm đi theo và giúp đỡ cậu bé miêng cơm, cốc nước. Có điều hành động của họ quá kín kẽ, một cậu bé không có kinh nghiệm giang hồ, chẳng thể nào phát giác được.
“Mô Phật! Một đứa trẻ hiền lành sẽ đánh mất tâm tính, trở nên vô cảm, độc ác, nó càng thành tựu sẽ càng nguy hại cho võ lâm. Lão chỉ còn nửa mạng nhưng sẽ không để cho các vị đạt mục đích đâu!” Lão sư già đanh thép nói, mắt ông ánh lên vẻ cương nghi, khiến hai người kia liền có cảm giác e dè.”
“Vậy là lão đã tự tìm lấy đường chết, chớ oán trách nhau! Xem gươm” Lão già bên kia quát lên, nhanh như cắt sấn tới chém liền ba chiêu tấn công và cánh tay khuyết, cổ và bụng vị sư.
Vị sư già nghiên người né tránh, quanh người ông gió lộng lên, cánh áo trái xoay động, quấn lấy thanh gươm của đối phương, đúng lúc đó cô gái bên kia sấn tới, thanh gươm cô đâm thẳng vào hông phải lão sư, nơi cánh tay bị khuyết không thể đỡ gạt.
Chú Thích: Nguồn : wiki
(1): Huyệt Khí Hải (chữ Hán: 氣海穴, biển của khí) là một trong 36 đại huyệt trên cơ thể con người. Khí Hải nằm trên mạch Nhâm. Đôi khi người ta thường lấy tên là Đan Điền vì nó là một phần của vùng hạ Đan điền.
Vị trí
Đo từ rốn xuồng phía dưới 1,5 thốn đồng thân, điểm đó chính là huyệt Khí Hải.
Công dụng
Trong y học, nó là huyệt vị tốt chữa các chứng về đường tiểu, bệnh về thần kinh suy nhược, bệnh về đường sinh dục.
Trong khí công, nó là vùng tụ khí quan trọng bên dưới cơ thể, là cái bể chứa nguyên khí của cơ thể.
Trong võ thuật phương Đông, đây là một trong ba mươi sáu tử huyệt.
(2)Luân xa: Trong Ấn Độ giáo và một số nền văn hóa châu Á, một chakra (Devanagari: चक्र, Tiếng Việt: Luân xa) được cho là một nexus của năng lượng tâm linh và sinh lý ẩn trong cơ thể con người.
|