Sáng sớm , mặt trời vẫn nhô lên từ phía Đông , tỏa ánh hào quang chiếu rọi vạn vật , trong thành người dân dần dần đi lại sinh hoạt tấp nập , bất chấp bóng tối đang che phủ Trần gia thì 1 ngày mới vẫn bắt đầu .
Lúc này ở ngoài thành có 1 đoàn người ngựa đang tiến vào , từng hàng kỵ sĩ giáp thân phủ đầy bụi sau 1 hành trình vất vả nhưng vẫn giữ được khí thế huyết tinh , người thẳng lưng , ngựa thẳng hàng, chứng tỏ là 1 chi quân đội được huấn luyện nghiêm chỉnh , đi đầu là 1 trung niên nhân khoảng 40 tuổi , mày ngài hàm én đầy khí độ nam nhân , bất quá trên khuôn mặt góc cạnh ấy cũng mang mác tia âu lo , đoàn người ngựa như gió cuốn xuyên qua hàng vệ binh đi thẳng về hướng phủ đệ Trần Gia ,
- Thiếu gia , thiếu gia , gia chủ đã trở về rồi , người mau mau ra tiếp kiến a .
- Gì thế Xuân Mai , hôm qua ta canh tư mới ngủ đó , di , cha ta trở về rồi ư , mau mau phục thị ta thay đồ a .
Nguyên Quân giật mình tỉnh giấc , cha hắn trở về rồi , không biết bên phía ngoại công có tranh thủ được gì không,hắn tất bật vệ sinh cá nhân , khi ra đến cổng lớn thì vừa hay bắt gặp đoàn người ngựa ở cổng thành ban nãy tiến vào , Mẫu thân Trịnh Ngân Nguyệt của hắn đang đứng 1 bên , hắn lại gần kéo áo mẫu thân .
- Mẹ , hôm qua mẹ ngủ có ngon giấc không , đừng lo lắng nữa , cha đã trở về an toàn rồi , có chuyện gì đều có con và cha đây đỡ cho mẹ mà , hihi
Mỹ phụ bật cười , đét vào mông hắn mắng
- Tiểu tử , chính là ta lo cho cha con ngươi phải gồng gánh mọi việc đấy biết chưa , không phải hí lộng mẫu thân ngươi, nào chỉnh sửa lại quần áo đón cha ngươi đi
- Tuân lệnh mẫu thân đại nhân , Nguyên Quân cười cười chỉnh lại mái tóc rồi ngay ngắn đứng sau mẫu thân.
Lát sau đội nhân mã cũng tiến vào hết sau cửa đại môn Trần gia , Huyết vệ đội được dẫn ra sân tập luyện phía sau để nghỉ ngơi hồi phục , chỉ còn lại đám thân vệ của cha hắn đang vây quanh vị trung niên nhân bất phàm kia, Trần Khiếu Thiên.
Cất tiếng cười lớn như để xua tan mọi mệt mỏi , Khiếu Thiên xuống ngựa bước nhanh về phía Ngân Nguyệt , một tay đưa ra ôm nàng vào lòng , 1 tay nhấc bổng Nguyên Quân lên ,
- Tốt rồi , ta đã trở về , nàng khóc lóc cái gì , không phải trượng phu nàng đang khỏe mạnh thế này sao , cẩn thận không con trai bảo bối của ta lai nhiễm thói mau nước mắt của nàng mất , nào vừa đi vừa nói .
Khẽ vuốt ve khuôn mặt phong trần của trượng phu , Ngân Nguyệt nở nụ cười chua xót , không biết từ khi nào , khóe mắt của trượng phu nàng đã thêm vài nét chân chim , mái tóc trở thành sương muối , sợi đen sợi bạc , bất giác nước mắt lại chảy dài trên mặt , không nói thêm được lời nào.
Lát sau , tại đại sảnh Trần gia , chỉ có 3 người đang ở đây là Nguyên Quân , phụ mẫu hắn , Khiếu Thiên lúc này đã thay bộ giáp hành quân bằng trường bào thêu Kim Long 4 vuốt , đại biểu cho thân phận vương công của đế quốc , khẽ vuốt chòm dâu dê , Khiếu Thiên hỏi
- Cửu đệ đâu , sao ta trở về mà nó lại không ra đón , tình hình hiện giờ của gia tộc ra sao rồi ,
Ngân Nguyệt bất đắc dĩ quay ánh mắt sang nhìn nhi tử đang định lên tiếng giải thích thì Nguyên Quân lên tiếng
- Cha , người vẫn biết Cửu thúc trước giờ đấy, không quen cáng đáng sự vụ , nửa tháng trước vì lao lực quá cửu thúc đã ngã bệnh rồi , công việc gia tộc đang do hội đồng quản sự điều hành.
- Hừ hừ , đừng tưởng lão tử không biết là ngươi giở trò tác quái , bất quá tên tiểu yêu nhà ngươi không tệ , khi trước để cửu thúc ngươi ở nhà cũng là chủ trương của ta cho ngươi dễ nắm bắt mà thôi , có rắm gì thì mau phóng đi tiểu tử.
Ngân Nguyệt nghe vậy cũng đành bật cười , cha con nhà này là như vậy , tứ bé nhi tử Nguyên Quân của nàng đã ham học hỏi , tinh thần như người lớn , lúc 5 tuổi thì rốt cục Khiếu Thiên cũng đối xử với hắn như người trưởng thành , ngôn ngữ cũng luôn đốp chát chứ không yêu chiều nâng niu như đối với tiểu hài tử nhà khác.
- Ha ha , không dám, không dám, là phận nhi tử đương nhiên con phải phân ưu dùm cha rồi , trước hết cha nói tình hình qua ngoại công lần này đi ,
Nói đến chuyến đi vừa rồi Khiếu Thiên cũng nhíu mày lại thành hình chữ xuyến ,
- Ngoại công ngươi và nãi nãi vẫn khỏe , hiện tại cữu cữu ngươi đã lên giữ chức gia chủ Trịnh gia , điều hành thương hội Đằng Long rồi , bất quá , ngươi cũng rõ tình hình hiện tại , nhà ngoại công có ý mà không có lực , cũng không thể giúp gì nhiều đâu , ta cũng tranh thủ được vài con đường mà thôi . Aiz , ta thật hối hận vì sao lại đi đào cái kho báu quỷ quái đó lên nữa , mà có thì cũng vài quyển địa cấp công pháp là được rồi , không ngờ lại là tàn thiên 1 quyển linh cấp công pháp , đúng là phúc họa tương liên mà ...
Nguyên Quân đưa tay gõ gõ chán rồi trịnh trọng nói
- Cũng không thể trách cha được , con người ai mà không có lòng tham đây , bất quá như cha nói đấy ,phúc họa tương liên, hiện tại tuy nhà ta có lâm vào nguy khốn nhưng tương lai ai biết được thế nào , đúng không , còn sống là tốt rồi , hừ hừ , đất mất người còn , người mất , đất mất , giọng Nguyên Quân bé hẳn lại , khẽ lầm bầm : có lẽ phải triển khai kế hoạch Noah rồi
Cặp mày đang cau lại của Khiếu Thiên thoáng chốc dãn gia , hắn vẫn biết là nhi tử mình yêu nghiệt nhưng không ngờ ánh mắt nhìn nhân sinh của nhi tử lại đến mức này , tâm cảnh rất cao a , mà hắn nói cũng đúng , chính mình lúc này lại có vẻ cầm lên nhưng không buông được làm mọi việc phức tạp lên , di , Noah , Noah là cái khỉ gì
- Kế hoạch Noah là cái quái gì , tiểu tử , không phải ngươi sau lưng lão tử lại lại máy mó tay chân chứ
- 1 chút 1 chút thôi a , con mới kịp tẩu tán 2/3 sinh ý ở kinh thành thôi , còn hôm nay không biết kịp bán bao nhiêu đây , Nguyên Quân buồn rầu trả lời.
Thoáng chốc cặp mắt của Khiếu Thiên dựng ngược lên , tròng mắt suýt thì rớt ra ngoài , hắn há to miệng đang định nói gì đó thì tinh quang trong mắt khẽ hiện , lại bình tĩnh hớp chung trà , khuôn mặt nghiêm nghị hẳn lên
- Nhi tử , nói cái nhìn và phương pháp của con đi
- Trước hết , con hỏi cha 1 câu , tình hình hiện tại của gia tộc thế nào rồi , Nguyên Quân hỏi lại
- Nguy cấp lắm rồi , hiện tại vì cân bằng thế lực nên cũng chưa có bên nào dám ra tay trước làm chim đầu đàn , bất quá cũng không quá 2 tuần nữa các thế lực ở Thiên Tinh quốc , Mãnh Huyết quốc nhập bọn thì sự cân bằng ấy tất bị phá vỡ , trước khoảng thời gian này ắt hẳn các thế lực quốc nội và ở gần đây nhất sẽ tiến hành , người nhiều thì bánh ít , con cũng biết đạo lý đấy , cha đoán nhiều nhất là hơn 1 tuần nữa , thật sự Trần gia sẽ đi tong .
Nguyên Quân hít 1 hơi khí lạnh , hắn cũng nghĩ rằng rất gấp rồi , nhưng không ngờ chỉ còn lại hơn 1 tuần , thời gian quá ngắn a , không biết các sắp xếp của hắn êm xuôi được bao nhiêu
- Vậy theo cha , giờ chúng ta vận dụng hết lực lượng gia tộc , 1 trận sinh tử ngọc đá cùng tan rồi tiêu hủy công pháp hay làm rùa rút đầu , rút lui ẩn lại cho gia tộc 1 đường sinh cơ
Khiếu Thiên bất giác cười lớn ,
- Tiểu tử , ngươi không phải thử lão tử nữa , tôn chỉ của Trần gia chúng ta trước giờ thế nào , hại mình hại người , trời chu đất diệt , lợi mình hại người , thiên kinh địa nghĩa , hừ , gì mà ngọc đá cùng tan , chỉ là hành động của kẻ thất phu mà thôi , đương nhiên là tạm thời lui binh rồi , nói tiếp đi
- Con cũng đồng ý với cha , núi xanh còn đó , lo gì không có củi đốt , Nguyên Quân nhếch mép cười tà , con nghĩ việc chia binh cha đã an bài các thúc rồi phải không , dù gì Trần gia trước giờ cả vạn người , việc ở tổng bộ cũng đâu thể đến phần cửu thúc và đứa trẻ ranh như con định đoạt ,cha có đồng ý thì tộc hội cũng không sẽ không thông qua, còn phía bên viện binh , con đã cho người liên hệ với phân bộ gần đây nhất của Nhật Nguyệt Giáo ,tông môn đứng sau Đông Phương thần quốc trước giờ vẫn đối địch với Thiên Nam quốc rồi , có lẽ người bên đấy cũng sẽ phá giới dùng truyền tống trận sang sớm thôi , còn về phần bản danh sách này , là những người con cần mang theo,
Cứ thế , 1 trung niên , 1 tiểu tử ngồi bàn luận đến tận giữa trưa , công việc mới tạm xuôi , sau khi cả nhà ăn cơm xong , Khiếu Thiên gọi Nguyên Quân vào riêng thư phòng.