Từ thư phòng đi ra, Lucifer đi ngang qua phòng ăn, đã hơn hai giờ chiều rồi.
Chầm chầm bước ra hiên gỗ ngoài vườn hoa oải hương đủ màu sắc. Nó lặng lẽ ngấm nhìn đất trời tươi đẹp.
So với Trái Đất thì ở đây chính là thiên đường. So với bãi rác nơi nó từng trôi qua tuổi thơ dữ dội thì khu vườn này chính là địa đàng mà Adam và Eva bị quẳng ra.
Còn cha nó và Winter, dù là nghiêm khắc như lúc trước thì nó cũng yêu thương họ chết đi được, chứ đừng nói dễ thương như bây giờ. Vì theo nó cảm nhận, lúc trước họ dù vẫn đối xử tốt với nó và khắc nghiệt, già cỗi rất thích hợp với nó. Một sự hoàn cảnh hoàn hảo, nhưng đó cũng là thứ làm lạnh lòng người, cái chưa hoàn hảo của thứ cực kì hoàn hảo.
Bây giờ, họ thật khác biệt, khác biệt đến độ làm nó khó tiếp nhận. Nhưng thứ tình cảm mà nó nhận được lại không hề cứng nhắc. Nó cảm thấy trái tim tâm tối của nó – trái tim chung của mọi con người sống trên Trái Đất – đang tan chảy rất nhanh. Mềm mại trở lại như một miếng bọt biển khô lâu ngày được tiếp xúc với nước.
Nó nhìn lên bầu trời, rất cao và cũng rất xanh, những đám mây trắng nhẹ nhẹ bay. Nó nhìn lên bầu trời trong suốt đó, cao mãi cao mãi. Nó khác nó với bầu trời vàng vọt và đỏ quạch của Trái Đất. Nó thậm chí như nhìn thấy những thiên thần bé nhỏ đang ca hát trên bầu trời đó.
Trái tim nó đập rộn lên, phổi nó phập hồng hô hấp lấy luồng không khí mát lành và thơm ngát hương hoa cùng vỏ cây.
Hàng vạn lổ chân lông trên làn da mịn màng mở ra, nó thấy mình như đang bay trên bầu trời xanh thẳm ấy. Gió hiu hiu thổi qua làm nó thêm lâng lâng hứng khởi. Thậm chí nó còn có cảm giác các FR of water và air trong người cũng đang rung động.
Thế giới này thật quá tuyệt diệu, đúng là thiên đường như người ta vẫn suy đoán. Nhất là sau khi máy chủ gặp nguồn năng lượng lạ đó…
Đứng góc hàng hiên, Lucifer chợt thấy Raphael bước ra. Ông chưa thấy nó.
Nó nép vào sau một gốc cây thấp và rậm rạp gần đó quan sát ông. Raphael bây giờ rất lạ, ông không có vẻ bình tĩnh vốn có. Ông bấm mạnh các đốt ngón tay đến nổi gân xanh và chân thì không yên tại chổ, ông đang chờ ai đó.
Không đợi lâu, Lucifer chợt thấy hai gã kì lạ, trùm kín người bằng một áo choàng đen, phủ không thấy được mặt.
Hai người họ bước ra từ một ngõ tắt nào đó từ ngọn núi đá đen. Raphael mừng rỡ khi thấy họ. Chào nhau, họ nhanh chóng lại gần trò chuyện gì đó mà nó không thể nghe thấy vì quá xa. Nó khẽ nhích người tới gần hơn xem thế nào.
Nhưng nó chỉ vừa khẽ nhúc nhích, cả ba người đều đã phát hiện. Trước tiên là cha nó, ông quát lớn:
- Kẻ nào?
Nhưng không đợi nó kịp trả lời thì dị biến chợt phát sinh. Cũng từ ngọn núi đá đen, bảy bóng đen nhanh chóng bay về phía họ với tốc độ chóng mặt.
Chúng tạo thành một vòng trong bao vây lấy Raphael và hai vị khách lạ. Giờ Lucifer mới phát hiện, những bóng đen đó chính là những Warrior mặc giáp đen, trên lưng có khắc một kí hiệu màu bạch kim mà xa quá nó nhìn không rõ. Dù lo lắng nhưng Lucifer biết mình phải làm gì – nép sâu vào bụi cây mà quan sát cuộc đối đầu.
Lúc này Raphael cũng không bận tâm mà để ý nó nữa. Ông nói với giọng trầm trầm rõ to mà nó có thể nghe được đến.
- Hỡi các Knight of Zesun thần thánh, đây là cách các ngài ghé thăm nhà của một công dân đế quốc sao? Các ngài nên nhớ đây là nhà của tử tước Valhalla, người vừa hi sinh tính mạng mình vì mở rộng lãnh thổ cho Zesun đế quốc.
- Im ngay cái giọng điệu lỗi lạc ấy đi, kẻ thuộc gia tộc Valhalla mờ ám. Bảy người chúng ta đã theo dõi kĩ các ngươi rồi, các ngươi chính là gián điệp của đế quốc Cefl – một trong bảy gả black knight nói to.
- Vậy là chỉ có bảy người các ngươi biết chuyện gì sao? – giọng Raphael chợt êm tai đến quỷ dị.
- Động thủ! – chợt phát hiện sự bất thường trong lời của Raphael, kẻ nói to ban nãy có lẽ là thủ lĩnh của nhóm bảy người, bật thốt.
Cả bảy black knight chợt rút ra bảy thanh cự kiếm màu đen, chúng to như những tấm thép lớn vậy nhưng sắc bén cực kì.
Cùng lúc, hai vị khách lạ ban nãy cũng đồng thời vung tay ném đi những tấm áo choàng lộ ra bộ áo giáp hoàng kim, tay cầm những thanh trường kiếm trung cổ cũng màu vàng kim.
- Golden Knight – cả bảy black knight hoảng sợ hét lên.
- Ha ha ha – Raphael cười lớn, trên tay chợt xuất hiện một cây cung lớn. Phía sau lưng, Winter cũng xuất hiện với một thanh đũa phép trên tay.
Miệng chỉ khẽ lầm bầm vài tiếng, Winter vung đũa phép lên, nổ bung trắng xóa. Cả không gian chợt lạnh xuống cả chục độ. Xa như Lucifer cũng cảm thấy lạnh run người, còn ở trung tâm thì thậm chí đã xuất hiện sương trắng.
- Ra tay nhanh lên! – gã chỉ huy la lớn rồi cùng với sáu người còn lại cùng vung cự kiếm về phía Valhalla, nhưng sương lạnh làm họ chậm hẳn.
Bảy thanh cự kiếm cùng vung một lúc tạo thành bảy vòng cung tuyệt đẹp bổ xuống đầu hai Golden Knight và Raphael.
- Thundersword – họ cùng hét to. Bảy vòng cung đen tuyền chợt biến thành một cơn lũ sấm sét khổng lồ.
Nhưng không hề sợ sệt, các Golden Knight giương kiếm lên cao ngay tức khắc.
- Glory of Valhalla – từ giữa hai thanh trường kiếm chĩa song song lên trời. Một vòng tròn kim sắc rực rỡ lan ra che chở vừa vặn cho cả bốn người. Cơn lũ lôi điện va vào vòng tròn sáng tạo thành tiếng động ầm ầm như tiếng sấm, nhưng vòng tròn chỉ khẽ rung động và nhợt đi.
Bảy black knight bị đẩy ra nhưng hai golden knight chẳng hệ suy suyễn chút nào.
Nhân cơ hội đó, Raphael vuốt lên dây cung bảy lần trong chớp nhoáng.
- Lightly Arrows.
Bảy tia sáng chói mắt phóng nhanh từ cây cung lớn cắm thẳng vào người bảy black knight.
Lúc này họ còn choáng vì đòn ban nãy và chân chưa chạm đất nên không thể tránh kịp.
Bảy tia sáng cắm thẳng vào lòng ngực bảy người họ. Nhưng chưa hết, một magic đáng sợ được Winter ngâm nga từ nãy giờ cũng đã hình thành. Đũa phép giương lên chỉ về các con chim đáng thương:
- The Dew is on the turn, Ice!
Bảy pho tượng băng hình thành ngay trên không trung và làm đóng băng ngay lập tức cả vài ngụm máu đỏ sẫm.
- Ầm!
Bảy pho tượng băng rơi xuống nền đá vỡ tung thành từng mảnh.
- Khanh, khanh, khanh, khanh! – băng đá kết từ máu thịt giòn tan vỡ ra, bắn lên rồi lại rớt xuống, vỡ toang lần nữa. Âm thanh nghe như tiếng ma quỷ cười khanh khách, chói tai mà mĩ lệ….