Chương: 3 Tình hình thế giới
Sáng hôm sau mọi người chôn cất người đã chết, tất nhiên là những xác chết bọn hải tạc phải để lại. Theo như Hoàng biết thì thời vua Tự Đức cấm và bắt giết người truyền đạo người ngoại quốc.
Đến sang ngày thứ hai thì mọi người lên thuyền quay trở lại đất liền. Chiếc thuyền của bọn hải tạc phải để lại đảo vì không thể chạy được. Hoàng quyết định lần sau trở lại sẽ tìm thợ sửa thuyền.
Khi trở lại làng Phò Trạch, Hoàng đã xin lỗi người thân cửa những người đã chết khi ở trên đảo và bồi thường cho những gia đình này 200 lượng bạc. Góp cho dân làng 100 lượng bạc.
Còn xác chết bọn hải tặc Hoàng giao cho Võ và Như Thanh( con trưởng Trương Như Hoằng) đem lên huyện nộp. Khi đi Hoàng kêu Thanh lại dặn thêm:
- Thanh này! chút nữa lên huyện cậu gặp riêng quan Tri Huyện thương lượng với ông ta là chúng ta nhận tiền thường, ông ta nhận công lao.
- Vâng!!! em biết rồi.
- Uk! các cậu đi sớm về sớm.
Sau khi Võ, Thanh lên huyện về thì Hoàng có thêm 50 quan nữa.
Hiện chừ là tháng 9 năm Ất Mùi(năm 1855), có nghĩa 3 năm nữa liên quân Pháp - Tây Ban Nha sẽ đánh vào bán đảo sơn trà. Hoàng còn 3 năm nữa để phát triển lực lượng vũ trang. Hiện chừ đã có súng, có tiền nên Hoàng quyết định mở rộng đội bảo vệ lên 100 người.
Do Hoàng trả công hậu hĩnh nên người đến rất nhiều. Hiện tại Hoàng có 44 khẩu súng trường, 3 khẩu súng ngắn, 3 khẩu súng ngắn thì Hoàng 1 khẩu, Võ 1 khẩu và giao cho Ông Hưng(Hương Chánh của làng) 1 khẩu vì ông thường hay đi lại. Còn Võ là đội trưởng đội bảo vệ nên có 1 khẩu.
Mấy ngày sau, Hoàng đang sắp xếp lại đội bảo vệ thì Hùng vào thông bào là bọn hải có mấy tên đã hồi phục. Hoàng ra lệnh đưa từng tên một vào phòng để thẩm vấn. Cũng may cho Hoàng là bọn này thường đi trên biển nên biết tiếng Anh dù không phải người anh.
Những kẻ nào ngần ngừ không chịu cung khai, Võ liền sai người đưa ra ngoài cửa đình, trước sự chứng kiến của dân làng, đánh cho một trận nên thân. Thậm chí, người dân nào ngứa tay, cũng có thể tham gia đánh bọn chúng một trận. Kết quả, số kẻ cứng đầu rất ít, bọn còn lại đều ngoan ngoãn cung khai.
Sau khi lấy khẩu cung từng tên một, đối chiếu với nhau, Hoàng mới biết được nguồn gốc sự viêc. Trên giấy tờ, bọn chúng không phải là hải tặc mà là thương nhân hợp pháp, có đăng ký và đóng thuế cho triều đình Tây Ban Nha. Nhưng thực tế, khi gặp “mồi” ngon, bọn chúng sẵn sàng hạ cờ Tây Ban Nha xuống, treo cờ hải tặc lên, thân phận từ thương nhân biến thành hải tặc, và đánh cướp. Vào thời đại này, những kẻ vừa là thương nhân vừa là hải tặc không hề hiếm. Thậm chí trong một số cuộc chiến tranh, triều đình các nước Âu châu còn cho phép thương nhân nước mình dùng danh nghĩa Hải quân bản quốc đánh cướp thương nhân nước đối địch. Khoảng 20 ngày trước, thuyền của bọn chúng thực hiện thành công một vụ đánh cướp, nhưng cũng bị thiệt hại nặng nề. Đối phương chống trả rất kịch liệt, nên sau khi tiêu diệt hết địch thủ thì thuyền của bọn chúng cũng trở nên tơi tả như Hoàng đã thấy. Thuyền của bọn chúng là thuyền buồm, mà buồm đã rách nát, bánh lái cũng hư hỏng, nên cũng kể như mất đi động lực, bị trôi dạt đến xứ này. Vừa đói vừa khát, gặp đảo có người, bọn chúng liền kéo lên cướp bóc. Ban đầu bọn chúng chỉ định cướp thực phẩm mà thôi, nhưng sau đó lại không nhịn được, cướp sắc, tiên dâm hậu sát, rồi mọi chuyện diễn ra như mọi người đã biết. Đương nhiên, chỉ có chủ thuyền, thuyền trưởng mới đáng kể là thương nhân, những kẻ khác cũng chỉ là người làm công mà thôi. Bọn chúng cũng chia làm hai loại : nhân viên kỹ thuật và nhân viên chiến đấu. Không giống với thời hiện đại, nơi mà nhân viên kỹ thuật được xem trọng hơn. Ở đây, nhân viên kỹ thuật là chỉ những thủy thủ không phụ trách chiến đấu mà chỉ lo việc kéo buồm, lái thuyền. Bọn họ có địa vị thấp nhất, do đó khi những người khác kéo lên bờ hưởng lạc thì bọn họ phải ở lại giữ thuyền, và nhờ đó đã thoát chết.
Xử lý bọn họ thế nào đây ? Sau một phen suy tính, Hoàng đã có chủ ý, liền quay sang nói với Hội Đồng Làng :
- Bọn chúng là hải tặc Tây Ban Nha, sau một chuyến cướp bóc, bị nạn nhân chống trả kịch liệt quá, nên thuyền bị hỏng, trôi dạt trên biển rồi gặp đảo ta. Sau một phen đói khát, lại là hải tặc, nên khi xông lên bờ đã gây ra thảm kịch trên đảo. Theo mọi người, chúng ta nên xử lý bọn này ra răng?
Ông Hưng nói:
- Giải bọn hắn lên nộp cho quan huyện là xong.
Ông Hoằng nói:
- Chúng ta mới nộp cho quan huyện một bọn, chừ nộp thêm bọn nữa e là không hay cho lắm. Nếu muốn nộp cho triều đình thì phải chờ thêm một thời gian nữa.
Ông Hưng noi:
- Chả lẽ để bọn hắn ở đây cho tốn cơm tốn gạo.
Ông Hoằng nói:
- Trông bọn hắn cũng lực lưỡng lắm, chắc có sức khỏe, chúng ta bắt bọn chúng làm việc, không tốn cơm vô ích mô.
Ông Hưng lo lắng nói:
- Bọn hắn không bải là hiền lành mô, để trong làng e là sinh chuyện.
Mọi người điều cười, Hoàng nói:
- Hải tặc tất nhiên là không hiền lành rồi.
Võ vỗ ngực đảm bảo.
- Có đội bảo vệ ở đây, bọn hắn chỉ có tay ko, không thể làm nên trò trống gì hết.
Hoàng nghe mọi người nói xong, mỉm cười nói.
- Được rồi, tạm thời để bọn chúng ở đây, dù răng bọn chúng chỉ ở trên thuyền nên cho bọn chúng một cơ hội. làm việc chuộc tội, hy vọng bọn chúng hối cải. Bằng không giải bọn chúng lên quan huyện.
Vận mện bọn hải tặc đã quyết định nên Hoàng lại nói:
- Sắp tới, khi thuyền sửa xong chúng ta đi Singapore một chuyến.
Mọi người nghe thế thì ngạc nhiên, Hùng hỏi:
- Đại nhân! Singapore là ở đâu
Hoàng lấy tấm bản đồ thu được trên thuyền của bọn hải tặc cho mọi người xem, rồi giải thích các địa danh trên đó. Bản đồ được in bằng tiếng Tây Ban Nha, những người khác nếu không được giải thích, có nhìn cũng không hiểu được. Tuấn Văn tuy không biết tiếng Tây Ban Nha, nhưng nhìn vị trí trên bản đồ, cũng đoán được nơi đó là nơi nào. Lần đầu mọi người biết được về thế giới bên ngoài nên đều thấy mới lạ, chú tâm lắng nghe. Tuy tấm bản đồ này không được chi tiết như các bản đồ thời hiện đại, nhưng vẫn biểu thị được hình dạng của thế giới, năm châu bốn biển. Lúc bấy giờ, trong thâm tâm của người Việt nói riêng, và người Á Đông nói chung, mọi người chỉ biết đến Trung Quốc là đất nước ở trung tâm thế giới, cùng với các nước xung quanh hợp thành “thiên hạ”. Khái niệm “thiên hạ” trong “Tề gia, trị quốc, bình thiên hạ” là để chỉ loại thiên hạ đó. Nay biết được “thiên hạ” rất rộng lớn, Trung Quốc không phải là trung quốc, mà chỉ là một đất nước bình thường nằm ở một góc của thế giới, và so với Đế quốc Nga rộng lớn ở ngay phía trên thì Đại Thanh quốc rất nhỏ, rất nhỏ.
Phương chỉ tay vào Đế quốc Nga trên bản đồ, nói :
- Đại nhân. Nước này lớn ghê. Lớn gấp ba, bốn lần nước Tàu ấy chứ.
Hoàng nói:
- Đó là Đế quốc Nga. Người Tàu gọi là nước La Sát, hoặc Nga La Tư. Đế quốc Nga là nhất đẳng cường quốc trên thế giới đó.
Nếu không tính thuộc địa, Đế quốc Nga là quốc gia có diện tích lớn nhất thời bấy giờ, và nó nằm liền một dải, ngay trên Đại Thanh quốc, nên rất nổi bật. Còn nếu tính cả thuộc địa, Đế quốc Anh mới lớn nhất, có thuộc địa rải rác khắp thế giới, nên mới có câu “mặt trời không bao giờ lặn trên Đế quốc Anh”. Chỉ có điều, đất đai của Đế quốc Anh nằm rải rác khắp thế giới, nên không nổi bật bằng Đế quốc Nga.
Quỳnh là người thân với Hoàng nhất, vẫn thường hỏi Hoàng đủ thứ, liền hỏi vấn đề ai nấy điều hiếu kỳ.
- Anh Hoàng. Thiên hạ còn bao nhiêu cường quốc nữa ạ ? Nước Tàu thuộc mấy đẳng ? Nước ta thuộc mấy đẳng ?
Đây là điều mà mọi người đều thắc mắc, bởi trong thâm tâm mọi người xưa nay, nước Tàu vẫn là lớn nhất, mạnh nhất. Nay nghe thấy có nhiều nước lớn hơn, mạnh hơn nước Tàu nữa, nên ai nấy đều rất hiếu kỳ muốn biết.
Hoàng Mỉm cười trả lời:
- Các nước trong thiên hạ được phân thành tứ đẳng. Nhất đẳng và nhị đẳng là cường quốc, theo thông lệ, khi bang giao sẽ đặt quan hệ ở cấp đại sứ. Tam đẳng và tứ đẳng là nhược quốc, khi bang giao chỉ đặt quan hệ ở cấp công sứ. Nhất đẳng cường quốc gồm có Anh, Pháp, Phổ, Nga. Nhị đẳng cường quốc gồm có Mỹ, Tây Ban Nha, Ý, Hà Lan, Bỉ, Đan Mạch, Thụy Điển, Áo – Hung, Ba Lan, Ottoman. Tam đẳng quốc gia là những nước độc lập còn lại, như Đại Thanh, Đại Nam, Nhật Bản, Xiêm La, ... Còn tứ đẳng quốc gia là những nước bị bảo hộ, kiểu như Triều Tiên, Tây Tạng.
Quỳnh ngạc nhiên hỏi:
- Nước Tàu lớn như thế mà chỉ là tam đẳng quốc gia hay sao ạ ?
Hoàng nói:
- Nước Tàu lớn nhưng không mạnh, mấy chục vạn quân mà không đánh lại mười mấy nghìn quân Anh, phải cắt đất nạp tiền để cầu hòa, làm sao có thể xem là cường quốc được. Bọn họ thậm chí còn không đánh lại nước ta nữa mà.