Dương Phàm thừa lúc hỗn loạn chạy ra khỏi Bắc Phong thành, tới khu rừng phía Đông ở tạm.
Khu rừng này là một nơi khá vắng vẻ, tĩnh mịch, ít người qua lại. Nhưng phong cảnh phải gọi là không hề tồi chút nào.
Dương Phàm hiện đang ngồi xếp bằng trên một mỏm đá cạnh một con suối nhỏ. Hắn nhắm nghiền hai mắt, tĩnh tâm thổ nạp theo Trường Xuân công.
Nước chảy róc rách, từng làn gió nhẹ lâu lâu khẽ thổi qua làm một vài cọng trước mái tóc Dương Phàm cũng phất phơ theo…….
“Ngưng khí nhập vào cơ thể, dung tán toàn thân, kinh mạch nhất thông, thiên địa cộng minh…….”
“………..”
Từng câu khẩu quyết vang lên trong đầu Dương Phàm, tâm ý hắn theo đó vận chuyển, từng đoàn thiên địa linh khí dung hợp vào cơ thể một cách chậm chạp.
Ban đầu khi ngồi cảm nhận thiên địa linh khí Dương Phàm đã phải mất tới ba ngày ba đêm mới phát hiện ra một tia linh khí cực kì yếu ớt. Sau đó dẫn nó về cơ thể thì bị bào mòn hao hụt chỉ còn một phần năm, như là đá ném xuống biển, chẳng có tác dụng gì rõ rệt cả.
Đến bốn ngày sau, tình trạng đã khá lên một chút, cảm nhận thiên địa linh khí không còn quá khó khăn, nhưng vấn đề hấp thu nó vào trong cơ thể vẫn khó khăn như cũ, chẳng có tiến triển gì.
Bất quá Dương Phàm vẫn không nản lòng, cứ kiên trì cố gắng. Tới bây giờ cũng đã tròn mười ngày.
“Hây” Dương Phàm mở mắt ra thở dài một tiếng, tiên lộ quả rất khó khăn không dễ dàng như hắn tưởng. Nếu hắn tính toán không lầm thì với tốc độ này bản thân sẽ mất khoảng mười năm để tới đỉnh phong tầng một. Đó là chưa kể tới tầng hai, tầng ba………
Lấy trong ngực ra cái gương đồng cũ kĩ ngồi ngắm. Dương Phàm chợt thấy ấm áp trong lòng.
Cái gương nhỏ này cũng không có gì đặc biệt, viền ngoài màu đồng đỏ cũ kĩ, mặt gương thì cũng mờ khó có thể soi rõ mặt.
“Hoan Hoan, bây giờ muội như thế nào, đang làm gì, có nhớ đang đến ca chăng?” Dương Phàm cứ ngồi tương tư một mình, trong tâm nghĩ đến hình ảnh khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Lý Hoan Hoan, còn nhớ lúc cả hai trong phòng của Mộ Thanh Loan ……
…o0o……………
Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đây đã gần một tháng trôi qua.
Vẫn chưa thấy hai người Mộ Thanh Loan và Lý Hoan Hoan đi ra. Lòng Dương Phàm càng lúc càng nóng. Hắn tìm mọi cách để đi vào Bắc Phong thành nhưng vô vọng.
Bắc Phong thành giờ như một ngôi thành chết, nội bất xuất, ngoại bất nhập.
Không còn cách nào khác Dương Phàm đành cắm đầu tu luyện để quên đi nỗi lo lắng trong lòng.
Đêm nay là một đêm trăng tròn không sao, vẫn một mình ngồi trên mỏm đá cạnh suối tu luyện. Cứ hết cảm nhận rồi hấp thu, hết hấp thu rồi cảm nhận, đó là một chuỗi quá trình buồn tẻ vô vị.
Khi tia khí cuối cùng dung nhập vào thân thì Dương Phàm cũng thở ra một hơi, chậm rãi mở mắt ra.
“Đúng là mịch tiên lộ”
Dương Phàm khẽ than, rồi lại rút cái gương đồng của Lý Hoan Hoan ra ngắm nghía, với hắn đây là cách tốt nhất để quên đi sự cô độc.
Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, cái mặt gương cũ kì, mờ mờ kia chợt trở nên kì ảo, từng tia sáng phản chiếu ra lúc sáng lúc tối toả khắp bốn phương tám hướng. Nhưng Dương Phàm hoàn toàn không chú ý đến điều này mà đang chìm trong tương tư.
Ở trong Bắc Phong thành, Lý Hoan Hoan cũng đang đứng trên lan can ngắm trăng, nàng nhớ đến Dương Phàm. Nhớ đến đôi mắt sáng như sao của hắn.
“Đỉnh Thiên ca ca, cho muội xin lỗi nhé, mấy ngày nay ở Bắc Phong thành quản lí chặt quá, không ai có thể ra ngoài được, nhưng mà Đỉnh Thiên ca ca yên tâm, chỉ cần có cơ hội, muội nhất định sẽ chạy tới chỗ huynh.” Nghĩ đến đây Lý Hoan Hoan không kìm nổi hạnh phúc mà tự mỉm cười, khuôn mặt đáng yêu của nàng đúng là khiến người ta không thể nào có cảm giác ghét bỏ được.
“Nhưng trăng đêm nay sao lại kì lạ thế nhỉ, vừa nãy rõ ràng đang tròn giờ sao lại khuyết mất một mảng lớn??” Lý Hoan Hoan nhìn lên trời nét mặt chứa đầy sự nghi hoặc.
Không chỉ nàng mà tất cả những người đang ngắm trăng ở Việt quốc cũng cảm thấy vô cùng lạ.
Phía Bắc Việt quốc, trong một dãy núi cao chọc trời, từng đoàn sương mù giăng kín làm không ai thấy rõ được hết hình dạng ngọn núi.
Ở trên đỉnh núi cao nhất, một lão đạo sĩ râu tóc bạc phơ tướng mại uy nghiêm đang ngồi xếp bằng. Toàn thân khí tức như dung hợp với trời đất. Chợt lão mở mắt ra, đôi mắt sáng quắc nhìn lên mặt trăng.
“Kì lạ, hôm nay là ngày rằm, trăng đang tròn sao lại từ từ khuyết đi thế này ?? Mà còn khuyết với tốc độ rất mau chóng nữa chứ.”
Lão đang lẩm bẩm thì đột nhiên có một đạo lam quang bay vụt lên hạ xuống trước mặt. Một nam tử chừng hai mươi tuổi hơi gầy gò chân đạp một thanh kiếm màu xanh hiện ra. Y quỳ xuống trước lão đạo sĩ nọ, thần sắc đầy cung kính nói.
“Thưa sư thúc tổ, ở phía Nam Việt quốc phát sinh ra dị tượng, theo sư điệt thấy thì rất có thể là chí bảo xuất hiện, Tinh Đạo tông chúng ta có nên tới đó hay không, lỡ như để Hoá Linh môn hay Kiếm Khí tông lấy được bảo vật trước, thì……..”
Lão đạo sĩ im lặng trong phút chốc rồi gật đầu.
“Nơi đó là Lạc quận, quê hương của Cố Minh, bảo hắn dẫn theo năm mươi nội môn đệ tử Ngưng khí tầng mười trở lên đi tới đó.”
Nói rồi lão đạo sĩ ánh mắt xa xăm nhìn lên mặt trăng đang càng ngày càng bị bóng đêm cắn nuốt kia, thần sắc càng ngày càng phức tạp.
“Động tĩnh lớn thế này, chỉ sợ mấy đại phái ở Đại Tấn quốc cũng không ngồi yên được a!!”
….o0o……………………
Ánh trăng trên cao dần dần trở nên mờ nhạt, nhưng mặt gương đồng càng lúc lại sáng hơn, trong hơn, bây giờ nhìn rõ cả hình ảnh khuôn mặt Dương Phàm hiện lên trong đó.
“Quái, sao càng lúc càng tối thế này nhỉ” Dương Phàm giờ mới sựt tỉnh lại. Rõ ràng mới nãy xung quanh còn sáng trưng, sao bây giờ…..
Dương Phàm cau mày nhìn lên bầu trời.
“Cái gì vậy, rõ ràng vừa nãy trăng tròn mà??” Hắn đứng phắt dậy, sợ hãi nói.
Mặt trăng bây giờ chỉ còn lại đúng một phần bốn, và tiếp tục dần biến mất.
Đúng lúc này cái gương đồng lại chợt rung động mạnh, vụt khỏi bàn tay Dương Phàm rồi tự bay lên giữa không trung, phát ra ánh sáng chói chang chiếu sáng cả một vùng rừng. Gió cũng theo đó mà nổi lên phần phật, khiến cây cối lung lay như muốn đổ rạp xuống.
Dương Phàm há hốc mồm. Tắt tiếng.
Hắn nhìn thấy hình ảnh bản thân mặc áo màu vàng đang ngồi xếp bằng trong mặt gương, rồi ánh sáng chợt loé lên, hình ảnh hắn cũng thay đổi, vẫn ngồi xếp bằng nhưng mặc thanh y, cứ như vậy, “Dương Phàm” áo xanh, áo đỏ, áo nâu liên tục thay nhau xuất hiện. Khi “Dương Phàm áo nâu” vừa biến mất thì từ chiếc gương một luồng sáng cực lớn cũng chiếu tới chỗ “Dương Phàm thật” đang đứng đứng dưới đất.
Oành !! Trong đầu Dương Phàm vang lên một tiếng nổ mạnh, một cảm giác cực kì đau đớn như thể bị xé đôi xuất hiện làm hắn không nhịn nổi mà hét lớn.
“Aaaaaa…..” Dương Phàm ôm đầu gào rống.
Trong lúc đó ánh sáng phát ra từ gương đồng càng mãnh liệt, gió cũng gào thét mạnh hơn. Đột nhiên phía sau lưng Dương Phàm xuất hiện một đạo hư ảnh mờ nhạt giống y chang hắn, cũng đang ôm đầu, gào thét.
Đạo hư ảnh mờ nhạt kia càng lúc càng bị kéo ngược về phía mặt tấm gương, chỉ ít lát sau đã mất hút trong đó.
Chợt gió dừng. Chiếc gương như mất linh rơi xuống. Trên trời mặt trăng cũng dần khôi phục lại hình tròn. Khung cảnh yên bình như chưa từng có gì xảy ra.
Cơn đau đầu chấm dứt, Dương Phàm mặt mày choáng váng, thần trí bắt đầu mơ hồ rồi ngã gục xuống, bất tỉnh.