“Sao Âu Dương huynh lại nói như vậy, hình như huynh còn tới sớm hơn nữa nha. Không biết đã có thu hoạch gì chưa ?” Đông Phong nhìn Âu Dương Khiếu Thiên đầy ẩn ý. Vốn dĩ y đã tưởng người của Hoá Linh môn mình đến sớm nhất. Nhưng ai dè khi dò xét một vòng quanh đây xong, rồi đi tới Bắc Phong thành thì lại thấy Kiếm Khí tông đã xuất hiện từ lâu.
“Cũng chẳng có gì hay ho, ngoài một muội muội có Thiên Linh căn. Mà Đông Phong huynh đừng có để ý đến muội ấy đấy nhá, nếu không tình bằng hữu giữa huynh đệ ta e rằng không xong rồi !” Âu Dương Khiếu Thiên cũng mỉm cười đáp trả, nhưng trong giọng nói chứa đầy lạnh lẽo băng hàn. Hiển nhiên hàm ý nói Đông Phong đừng nên xen vào chuyện không phải của mình.
“Huynh yên tâm, đồ dùng của huynh đệ mình, Đông phong ta sao lại nỡ tranh giành chứ. Còn cái bảo vật gây ra dị tượng kia chắc chắn đã có người nhanh tay đoạt mất rồi, chuyến đi này của chúng ta rõ ràng là đã lãng phí không ít công sức.” Đông Phong thần sắc vẫn như thường, nhưng cũng đáp lại một câu, sau đó dò xem sắc mặt Âu Dương Khiếu Thiên có gì thay đổi không. Nhưng Đông Phong cũng đành lắc đầu thở dài ngao ngán vì chẳng dò xét thêm được gì.
Tới đây, Đông Phong cười cười, nhìn sang Dương Phàm đang giận dữ dưới đất rồi vung tay một cái, một lọ đan dược có mùi thơm phức bay tới chỗ Dương Phàm.
“Đây xem như ta thay Âu Dương huynh đền bù thiệt hại cho ngươi. Ráng mà tu luyện tốt. Nhớ, lần sau có thực lực thì mới bảo vệ được những thứ thuộc về mình."
Chụp lây bình đan dược, Dương Phàm tức đến không thể nói nên lời. Những người này là tiên nhân, đáng lẽ tính cách phải thoát ly thế tục, nhưng tại sao hắn lại cảm thấy chúng giống như cướp bóc ngoài đường đến như vậy? Thậm chí còn ngang nhiên vô sỉ hơn nữa ! Chẳng lẽ như vậy gọi là tu tiên sao !
“Các ngươi…. Sau này sẽ hối hận !!!” Chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Âu Dương Khiếu Thiên, đôi mắt Dương Phàm loé lên hận ý mãnh liệt. Nhìn Hoan Hoan bị cưỡng ép nằm trong vòng tay kẻ khác, nước mắt trên bờ mi chảy ràn rụa, lòng Dương Phàm đau nhói. Hắn ghét cái cảm giác này, ghét cái cảm giác người thân bên cạnh bị tổn thương mà bản thân chỉ đành trơ mắt ngó này.
Nhưng hiện tại, hắn bất lực.
Âu Dương Khiếu Thiên nghe vậy Dương Phàm nói vây thì nét mặt cũng thản nhiên, không biểu tình gì, chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu.
“Tiểu huynh đệ à. Âu Dương ta năm nay ba mươi bảy tuổi, đã là Ngưng Khí tầng mười lăm rồi, ngươi nên cố gắng một chút !” Tuy là ngữ ý khinh bỉ, chế giễu nhưng cách ăn nói của Âu Dương Khiếu Thiên lại làm cho người ta có cảm giác người này rất khiêm tốn, ôn hoà.
“Lần này chúng ta đến đây xem như cũng có thu hoạch lớn, Hoan Hoan, ta đưa muội về tông môn, chờ khi ta Trúc Cơ thành công thì hai chúng ta sẽ thành hôn.” Âu Dương ôm Lý Hoan Hoan rời đi, đám người cưỡi phi kiếm cũng hoá thành từng đạo cầu vồng bay theo sau.
Đông Phong lắc đầu than nhẹ, cũng bắt ấn quyết, lập tức con rết khổng lồ bay đi, để lại một mình Dương Phàm đứng cạnh Mộng Nguyệt hồ trầm mặc. Đám người Cố Mã, Địch Dương, Tây Chính An, Trần Văn Luyện thì cũng đơ người ra, đứng nhìn vị “Thanh Đồng lão nhân” kia, trong lòng có nổi lên chút chua xót thay cho hắn. Dù sao chính mắt thấy người yêu bị kẻ khác dùng một cách bá đạo cướp đi như vậy thì quả thật vô cùng đáng thương.
“Vẫn … Vẫn còn….. tiên nhân bay tới !” Chợt một tên tráng đinh đưa tay trên chỉ lên trời, dáng vẻ sợ hãi, lắp bắp nói.
Tất cả các ánh mắt lúc này lại một lần nữa dáng lên bầy trời. Không phải cưỡi kiếm hay rắn rết mà là là một con thuyền độc mộc to lớn bằng diện tích cỡ năm sáu ngôi nhà bình thường gộp lại. Và trên đó cũng chỉ toàn nam nhân, không hề có lấy một mống phụ nữ như hai tốp tiên nhân kia.
“Cố Minh ?! Là Cố Minh sao? Không, ta đang hoa mắt, đó là tiên nhân, Cố Minh nhà ta đang đi du lịch chưa về !” Cố Mã khi vừa nhìn thấy nam tử bạch y dẫn đầu này thì trong đầu vang lên một tiếng nổ mạnh. Bởi vì nam tử kia cực kì giống con trai cả của lão, Cố Minh. Vẫn là dáng vẻ thư sinh đó, vẫn là một đôi mắt thông minh chứa đựng đầy sự hiền lành, lương thiện đó. Nhưng mà từ khí chất nam tử đó toả ra lúc này, lại là một cảm giác cao xa lão không bao giờ với tới được.
Nam tử kia như cảm thấy được ánh mắt của Cố Mã, hắn mỉm cười. Một nụ cười khiến nước mắt Cố Mã chảy ràn rụa.
“Minh nhi !”
Chiếc thuyền nhẹ nhàng đáp xuống Mộng Nguyệt hồ, làm mặt nước xao động, từng làn sóng nhỏ khẽ gợn lăn tăn.
Nam tử thư sinh kia chậm rãi bước chân lên bờ phố Vĩnh Tương, đi về phía Cố Mã.
“Đại ca !” Cố Vân Phi không dám tin vào mắt mình.
“Cố Minh có phải là con không ?” Khuôn mặt đầy mỡ của Cố Mã run run, lão bước tới vịn lấy hai vai của nam tử trước mặt, biểu tình cực kì xúc động.
“Ta là Cố Minh !” Nam tử thư sinh mỉm cười. Câu nói này đã trả lời tất cả.
Đứng bên kia, đám người Địch Dương, Tây Chính An khi nghe câu nói này thì cũng hít vào một ngụm lương khí. Trong lòng cực kì hoảng sợ, con trai của kẻ địch là tiên nhân, không cần hỏi cũng biết kết quả nếu như hắn muốn báo thù. Nghĩ đến đây trong lòng Tây Chính An đã tính tới kế sách rút lui.
Hắn im lặng không nói năng gì lui dần vào đám đông tráng đinh của mình. Ý đồ muốn tẩu thoát.
“Minh nhi, bắt hắn lại, chính hắn giết chết Điền nhi, còn làm Vân Phi cụt đi một cánh tay nữa.” Cố Mã ai ngờ vô cùng linh mẫn, lập tức chỉ tay về phía Tây Chính An làm mặt mày hắn trắng bệch.
Trái lại Cố Minh vẫn không có biểu tình gì, chỉ thầm thở dài.
“Cha à ! Người có biết cả đời này người đã hại biết bao gia đình phải ly tán, làm biết bao nhiêu người mất mạng trong cuộc chiến tranh đoạt tiền tài quyền lực của mình không ? Những chuyện xảy ra hôm nay, âu cũng là một phần nhân quả người phải gánh chịu !”
“Con….” Nghe vậy thì Cố Mã cũng không nói nên lời. Lão chợt cảm thấy đứa con này của mình đã thay đổi khá nhiều, trong mắt đôi mắt lương thiện của nó có thấp thoáng một tia vô tình, lãnh khốc.
“Con thay đổi thật rồi !”
“Con người ta ai mà không phải thay đổi. Cha, người cũng nên thay đổi đi…..” Nói xong cả hai người lại trầm mặc.
“Lần này ta về đây là để làm nhiệm vụ sư môn, cũng là nhân cơ hội thăm cha. Người…. bảo trọng !” Chập lát sau Cố Minh than nhẹ, lại bước đi quay về phía thuyền. Vừa nãy Tinh Đạo tông tìm kiếm cũng thất bại, khẳng định bảo vật đã được người khác lấy đi từ sớm, nên Cố Minh cũng chẳng buồn đi tìm kiếm làm gì nữa. Hắn vốn dĩ cũng định sau đó ngay lập tức quay về tông môn nhưng sực nhớ lại, trong thành này mình vẫn còn một người cha, vẫn còn một gia đình. Tuy họ tệ hại nhưng dù sao cũng là người thân của mình, vì vậy y mới cố tình đi vào Bắc Phong thành.
Tất cả những chuyện xảy ra nảy giờ Dương Phàm đều thấy, nhưng hắn không để tâm, điều duy nhất trong đầu hắn bây giờ là sự thù hận xen lẫn thống khổ.
“Này tiểu huynh đệ, theo ta về Tinh Đạo tông đi !” Chợt Cố Minh quay đầu lại hướng Dương Phàm nói.
“Tinh Đạo Tông ? Ta có thể sao ?” Hắn ngơ ngẩn hỏi lại.
Cố Minh mỉm cười, không trả lời. Y bước xuống thuyền, sau đó lại lên tiếng.
“Nếu ngươi muốn sau này đoạt lại Hoan Hoan muội muội kia thì hãy mau lên đây, Cố Minh ta trước giờ rất ghét phải chờ đợi.”
Dương Phàm nghe vậy vội vàng chạy tới nhảy lên chiếc thuyền.
Chiếc thuyền dần bay lên cao, rồi vụt biến mất trong những tầng mây dưới ánh mắt ngẩn ngơ của người dân Bắc Phong thành, Cố Mã thở dài, rồi ra hiệu tráng đinh của mình lui về, tuyên bố ngừng chiến muốn làm lành với Tây Chính An, điều này làm Tây Chính An mừng rỡ vội đáp ứng. Chả ai lại dại gì đắc tội với ca của tiên nhân.
Rồi câu chuyện tiên nhân hạ phàm ở Bắc Phong thành dần lan xa khắp Việt quốc. Đương kim hoàng đế cho người đến sắc phong Cố Mã làm chức Quốc sư, nhưng điều mọi người không ngờ là Cố Mã này lại từ chối. Chừng vài ba năm sau, Cố Mã cũng đem hết tài sản ra làm từ thiện, rồi lặng lẽ lên núi quy ẩn.
Từ đó, cho tới mãi cả ngàn năm sau. Trong Bắc Phong thành vẫn lưu truyền một truyền thuyết về tiên nhân, trong truyền thuyết đó, có nhắc tới đệ nhất cao thủ giang hồ Thanh Đồng hiệp khách, sau lưng có một con chim đa đa bay lượn, hai tay tung hoả cầu đánh nhau với ba tốp tiên nhân để bảo vệ người yêu của mình, vốn là công chúa nơi thiên đình. Cuối cùng Thanh Đồng hiệp khách thất bại, hình câu thần diệt. Người yêu cũng bị bắt đi. Kết thúc một câu chuyện tình lãng mạn giữa tiên và phàm.
…o0o……………..
Lúc này Dương Phàm đang ngồi trên con thuyền độc mộc.
Bên cạnh, hắn thấy những nam nhân khác đều mỉm cười thân thiện với mình, không hề có vẻ gì khinh thường cả.
“Xin chào ta tên là Mộc Thanh.”
“Còn ta là Vương Trác, cứ gọi một tiếng Trác ca được rồi !” Nam tử mặc áo xanh, có dáng vẻ phóng khoáng nói.
“Đệ là Dương Phàm “
Dương Phàm cũng mỉm cười đáp. Tâm trạng cũng vui vẻ dần.
“Cố gắng mà tu luyện, mai mốt tu vi lên cao rồi thì cái thằng chó Khiếu Rắm Khiếu Phân gì đấy có ngày cũng bị ngươi đá chết mà thôi ! Đừng buồn nhé !” Vương Trác cười hề hề, vỗ vai hắn mấy cái bốp thật mạnh. Nói một câu làm cả bọn ngồi sau cũng cười ồ lên.
“Vào Tinh Đạo tông chúng ta ngươi sẽ không thất vọng đâu, tuy là không có mĩ nữ, nhưng mà bù lại…… hắc hắc, mĩ nam thì rất nhiều a !”
“Hơn nữa Tinh Đạo tông chúng ta quy tắc hành xử rất là phóng khoáng… À không, chỉ các sư huynh đệ ở Thất phong, Bát phong mới vậy thôi. Còn lại, ôi dào thật quá tệ !”
“Nhớ nhé, gặp người Nhất phong thì phải bỏ chạy liền nhé, bọn chúng rất đông và hung hãn !”
"....."
Cả đám nam nhân thi nhau nói chuyện với Dương Phàm, hoàn toàn không hề để ý đến mọi thứ xung quanh.
Cố Minh ngồi một mình ở đầu thuyền, gió mát thổi cuồn cuộn, vẻ mặt rất thư thái, y lẩm bẩm.
“Lần này dứt được duyên phàm, có lẽ một năm nửa là ta có thể tiến hành thử Trúc Cơ rồi. Huyết Sắc thí luyện giữa tam đại môn phái sắp tới, nếu không thể Trúc Cơ trước họ Âu Dương kia với Đông Phong, thật sự là sẽ rất nguy hiểm. Nếu không thể Trúc cơ thì đành vào yêu thú sơn mạch kiếm cơ duyên một lần vậy”