Bước vào chánh điện, điều Dương Phàm thấy đầu tiên là một sự trống trải vô cùng.
Nơi đây tuy rộng nhưng chẳng có đồ dùng gì cả, có độc nhất một chiếc ghế dài phủ lông thú ở cuối phòng, mà trên đó có một người đàn ông trung niên đang nằm ngủ say, khuôn mặt cũng rất trẻ, hai hàng ria mép theo những tiếng ngáy cũng từ từ đung đưa.
“Sư phụ, đồ nhi Cố Minh bái kiến !” Cố Minh chỉnh đốn trang phục, sau đó tới trước mặt trung niên nhân kia, chắp tay kính cẩn hành lễ.
“Khò, khò….” Nhưng Xuất Trần đạo trưởng vẫn nằm ngủ như thường, chẳng có phản ứng gì.
“Sư phụ, sư phụ !” Cố Minh lớn tiếng dần.
Nhưng vẫn một bầu không khí tĩnh lặng xen lẫn những tiếng khò khè vang lên.
“Sư phụ, đồ nhi theo lời sư tổ tới phương Nam tìm kiếm bảo vật, nhưng không thành công, tuy vậy lại phát hiện ra một sư đệ có tư chất rất tốt, mười bảy tuổi mà đã là Ngưng khí tầng hai. Trong mình mang trung phẩm kim mộc song linh căn…...”
Đến đây tiếng ngáy chợt dứt. Nhưng cũng phải mất một lúc lâu sau trung niên nhân kia mới chậm rãi mở mắt ra, ngồi dậy nhìn về phía Dương Phàm rồi thấp giọng nói.
“Lại đây !”
Dương Phàm cũng không dám chậm trễ tức thì lại gần. Hồ Kính nhìn Dương Phàm một lượt từ đầu tới chân rồi cũng gật gù ra vẻ hài lòng.
“Tuy chỉ là trung phẩm song linh căn, nhưng mà mười bảy tuổi đã có thể đạt tới tầng hai thì lại vô cùng hiếm gặp. Được rồi, ngươi muốn bái ta làm sư phụ đúng không?”
“Đúng vậy ạ !” Dương Phàm cuối thấp đầu kính cẩn trả lời.
“Chà Cố Minh, lần đầu tiên ta thấy ngươi đem một tiểu Ngưng Khí kì lên đây tiến cử, hắn có phải là họ hàng gì với ngươi không” Hồ Kính thấy Dương Phàm lễ độ như vậy thì cũng mỉm cười gật đầu ra vẻ hài lòng. Tuy nhiên bản thân cũng có chút tò mò về mối quan hệ giữa Cố Minh và Dương Phàm.
Cố Minh nghe Hồ Kính nói vậy thì liền đáp.
“Vốn là họ hàng xa ở chốn phàm trần, lần này đệ tử về đến Bắc Phong thành tình cờ gặp được Dương đệ, lại thấy trong mình y có linh khí của người tu tiên, vội tra hỏi, thì ra là lúc hắn năm tuổi vô tình gặp được tiên duyên, cho nên đệ tử cũng muốn chiếu cố cho Dương đệ một chút, thay sư phụ đem hắn thu nạp vào Tinh Đạo tông chúng ta.”
Cố Minh trả lời rất bình tĩnh, dõng dạc, dường như không vấp phải một khuyết điểm nào khiến Dương Phàm cũng thầm thán phục. Nếu như chỉ nhìn bộ dáng bề ngoài, chắc hẳn không ai dám tin bạch y thư sinh nho nhã này lại là một người tu tiên, hơn nữa tu vi còn rất cao.
“Được, xem ra phúc duyên của Dương tiểu tử này cũng rất thâm hậu. Vậy ta sẽ thu nhận nó làm đệ tử của mình, tuy nhiên ban đầu vẫn phải đối đãi như những đệ tử cấp thấp khác, đề phòng có người không vừa mắt mà dị nghị, đến lúc đó chỉ sợ Dương đệ của ngươi phải hứng chịu nhiều rắc rối” Hồ Kính trầm tư một lát rồi gật đầu đồng ý, ông phất cổ tay áo lên, một luồng gió nhẹ thổi ra, mang theo một cái túi trữ vật nhỏ bay tới trước mặt Dương Phàm.
“. Bây giờ sư phụ thưởng cho ngươi một túi trữ vật đại, một thanh trung phẩm phi kiếm, ba lọ Thanh Nguyên đan, hai bộ y phục tông môn, ba viên hạ phẩm linh thạch kim thuộc tính, hai viên mộc thuộc tính, cộng thêm một khu đất mở động phủ thuộc hạng trung."
Dương Phàm nét mặt mừng như điên, tay đón lấy túi trữ vật rồi vội vàng dập đầu bái một cái thật sâu. Trong lòng hắn bây giờ có một cỗ khí nóng rạo rực xông lên toàn thân, khiến mặt hắn đỏ bừng bừng, nhịp tim có chút gấp gáp.
Kể từ nay hắn chính thức trở thành người tu tiên. Thân phận đối với tên chăn ngựa lúc trước chính là hoàn toàn bất đồng.
Một người tu tiên địa vị thậm chí còn hơn hẳn hoàng đế của một quốc gia, vì phàm nhân cho dù mạnh mẽ đến đâu cũng không thể lên trời xuống biển, dời non lấp bể được. Nhưng người tu tiên thì có thể.
Một tu sĩ Ngưng Khí kì có thể nói là quét khắp võ lâm phàm nhân không địch thủ. Vậy Trúc Cơ kì sẽ như thế nào, lại còn Kết Đan kì, Nguyên Anh kì.
Nghĩ tới những việc này nội tâm Dương Phàm không khỏi hưng phấn.
“Thôi được rồi, không cần phải vui tới mức như vậy, càng về sau thì ngươi sẽ càng chán ghét con đường này thôi.” Hồ Kính thấy trạng thái hưng phấn của Dương Phàm thì cũng chỉ nhàn nhạt nói.
“Cố Minh ngươi đi xuống núi trợ giúp Dương Phàm lập động phủ. Sau đó đi tìm Mộng Điệp về đây cho ta. Được rồi, hai người các ngươi mau đi đi !” Rồi ông ta cũng chẳng nói gì thêm nữa mà tiếp tục nằm xuống ngủ, tiếng ngáy lại vang lên đều đều.
Dương Phàm sửng sờ không thốt nên lời…. vị sư phụ này mới đó mà đã ngủ say mất……
Quay sang bên cạnh chỉ thấy Cố Minh cười khổ, không giải thích gì thêm.
Cố Minh và Dương Phàm chắp tay cuối đầu hành lễ, rồi quay người rời khỏi chánh điện.
Trên đường đi xuống, Dương Phàm trong lòng cực kì vui sướng, cái cảm giác mĩ diệu lúc này khó nói thành lời.
Từ nay hắn đã chính thức trở thành đệ tử của một tông môn tu tiên. Tương lai vô cùng rộng mở. Quan trọng nhất là có cơ hội biến mạnh để đoạt lại Hoan Hoan. Nghĩ tới đây hai tay hắn nắm chặt, nét mặt tràn đầy quyết tâm.
“Lại nghĩ tới cô bé kia à?” Cố Minh quay sang thấy thế thì mỉm cười.
“Đệ không nuốt trôi cục tức này ! Một năm sau nhất định phải đánh lên Kiếm Khí tông cướp lại muội ấy !”
“Nếu đệ muốn mau chóng đuổi kịp họ Âu Dương kia thì rất khó, trừ khi gặp được cơ duyên kì ngộ gì đó. Vì vậy hãy cố gắng đi ra bên ngoài lịch lãm thật nhiều. Trong sinh tử mà kích thích bản thân đột phá !” Cố Minh vỗ vai Dương Phàm an ủi, nhưng hắn cũng không tin tưởng Dương Đệ này của hắn có thể trong vòng một năm ngắn ngủi đuổi kịp Âu Dương Khiếu Thiên. Phải biết chính bản thân hắn mang trong mình cực phẩm song linh căn, lại gặp được vô số kì ngộ kinh người mới có thể trong ba năm hoàn thành Ngưng Khí mười lăm tầng. Nhưng dù sao tiểu đệ này cũng chỉ vừa chân ướt chân ráo gia nhập tu tiên giới, Cố Minh cũng không muốn ngay lập tức dập tắt hùng tâm tráng chí của hắn
Dương Phàm nhìn sang Cố Minh khẽ gật đầu, trong lòng đầy cảm kích. Từ lúc nhập môn đến giờ các huynh đệ như Vương Trác, Mộc Thanh, Cố Minh luôn luôn đối với mình rất tốt.
Bát phong này, xem ra có lẽ cũng không tệ lắm !
….o0o……………………………..
“Chúc mừng Dương đệ ! Vừa vào tông môn mà đã được động phủ bậc trung thế này ! Về sau có gì mong Dương đệ chiếu cố nha !”
“Dương huynh đúng là có phúc khí, được sư phụ quan tâm, đệ là hàng xóm bên cạnh. Có gì nhớ chiếu cố, nhớ chiếu cố !”
“Dương huynh đây là ít quà mọn mong huynh nhận, cũng xem như tấm lòng của đệ, nhớ tên đệ là Phùng Khải nhé !”
“….”
Dương Phàm nhận lấy cái hộp nhỏ của thanh niên trước mắt đưa cho, cười khổ gật đầu. Cố Minh sư huynh đã giúp Dương Phàm khai mở một cái động phủ ở dưới chân Bát phong. Thường thì dưới chân núi là dành cho kí danh đệ tử Ngưng khí tầng năm trở xuống, lên thêm chút nữa là khu vực Ngoại môn đệ tử Ngưng khí tầng mười trở xuống, nội môn đệ tử cũng sắp xếp như vậy. Riêng những chân truyền đệ tử đã Trúc cơ thì được phép xây dựng động phủ gần phía dưới chân chánh điện.
Bởi vì kí danh đệ tử đông nhất, ở Bát phong có gần hai ngàn người. Cho nên vấn đề về đất đai rất eo hẹp, mỗi người chỉ được phép mở loại hạ cấp động phủ có diện tích nhỏ. Mà Dương Phàm lại được đặc cách mở động phủ diện tích tầm trung, hơn nữa lại là Cố sư huynh đại danh đỉnh đỉnh ra tay khai phủ nên dẫn tới sự nhòm ngó của rất nhiều người. Ngưỡng mộ có, ganh ghét có. Những người ngưỡng mộ thì như thanh niên trước mắt này đem lễ vật tới tặng, những người ganh ghét thì đứng từ xa lầm bầm chửi rủa, bộ dáng không có thiện ý tý nào.
Nhưng mà Dương Phàm mặc kệ, hắn không quan tâm.
Tiễn thanh niên kia về xong, hắn cầm một lá lệnh kì màu xanh lên vẫy vẫy, lập tức có một quang đoàn xanh nhạt phóng ra, bao bọc cửa động lại.
Đây là trận pháp bảo vệ động phủ mà mỗi đệ tử đều có. Tuy chỉ là loại trận pháp dỏm không cản nổi cả tu sĩ Ngưng Khí kì tầng một, nhưng lại có tác dụng báo động rất tốt.
Dương Phàm đi vào trong tham quan thử. Nói chung khá rộng rãi thoải mái. Một phòng tu luyện, một phòng nuôi dưỡng linh thú, một phòng dùng để luyện đan luyện khí, một phòng ngủ.
Nhưng điểm chung là chưa có đồ đạc gì hết, chỉ có mỗi cái giường đá ở trong phòng ngủ và một bộ bàn ghế đá ở chính giữa trung tâm động phủ để tiếp khách. Nhưng trước khi rời đi Cố Minh cũng đã dặn dò Dương Phàm nếu cần có thể cầm linh thạch đi tới Tứ phong mua hoả lò, đỉnh luyện đan…….