| 
			
			Dị Huyết Hung Thần
 Tác Giả : Vẫn Lạc
Nguồn : 4vn.eu  
 
  
 
 Chương 24 : Nhị Tinh Khí Sĩ 
 Thời gian như thác nước chảy không ngừng , mới đó mà đã hơn 20 ngày kể từ khi Hoa Khiếu Thiên bế quan . Căn phòng vẫn đóng kín cửa , thời và không ở bên trong như ngừng lại , một cậu thiếu niên đang khoanh chân ngồi thiền , từng dòng khí lưu chuyển xung quanh hắn một cách nhịp nhàng và uyển chuyển . Đột nhiên hắn hít sâu một hơi rồi phả ra nặng nhọc .
 
 Trong cơ thể Hoa Khiếu Thiên xuất hiện một cảm giác mạnh mẽ lạ thường , hắn biết cuối cùng nó cũng đã tới , hắn đã chờ cái thời khắc này hơn hai mươi ngày rồi , đó chính là cảm giác đột phá . Hoa Khiếu Thiên vui mừng , hắn điều chỉnh lại tâm tình của mình sau đó đột phá . Cảm giác có lửa cồn cào trong bụng làm hắn khát khô cả cổ , hắn cố gắng chống chọi và cảm nhận sức nóng mãnh liệt này .
 
 " Ping "
 
 Một tiếng ping vang lên , Hoa Khiếu Thiên trừng mắt nhìn tới phía trước , con mắt trái hắn bùng sáng lên từng luồng khí quỷ dị ....
 
 -Phù ....
 -Đột phá rồi sao ?
 -Ừm .
 -Ngươi nên tiếp tục tham ngộ để cảnh giới trở nên vững chắc .
 -Không cần thiết lắm đâu .
 -Tên Ảo Nhiên kia tới gặp ngươi ba lần nhưng thấy ngươi không có chuyện gì bất thường nên liền đi .
 -Ảo Nhiên Đại Sư có nói gì không ?
 -Không có nói . Chỉ có một bức thư thôi .
 -Bức thư à ?
 -Hắn nhắn rằng khi nào bế quan xong liền tới gặp hắn .
 -Được .
 
 Hoa Khiếu Thiên vội vàng bước ra khỏi căn phòng của mình , hắn nhanh chóng tăng tốc đến phòng của Ảo Nhiên . Khi hắn đến thì cũng là lúc Ảo Nhiên bước ra khỏi căn phòng của mình . Ảo Nhiên nhìn hắn kinh ngạc rồi nói :
 
 -Ngươi đã chịu ra rồi sao ?
 -Không ra lỡ bị ai đó lo lắng ngủ không yên sao ?
 -Tiểu quỷ .
 
 Ảo Nhiên xoa rối đầu Hoa Khiếu Thiên , thấy Hoa Khiếu Thiên xụ mặt hắn liền buông tay rồi ho khan :
 
 -E hèm . Ngươi có biết tại sao ta bảo ngươi đến gặp ta không ?
 -Không ?
 
 Hoa Khiếu Thiên cứ tưởng rằng Ảo Nhiên gọi hắn tới vì nhớ hắn chứ , ai ngờ bên trong nó còn có một nguyên do sâu xa . Hoa Khiếu Thiên cảm thấy một sự phiền phức đang bao quanh mình .
 
 -Thật ra thì Trưởng Lão Hội định gặp ngươi .
 -Gặp ta ? Không được , ta còn phải tu luyện nữa , không có thời gian cùng họ uống trà đàm chuyện .
 -Ngươi tưởng mình có tư cách để quyết định mọi thứ sao . Với lại ngươi phải dứt khoát một lần chứ ? Ngươi nên biết rằng quan hệ thầy trò của chúng ta vẫn chưa được công bố , giờ là lúc để đưa nó ra ngoài cho mọi người biết rồi .
 -Chẳng lẽ....
 -Đúng vậy , Trưởng Lão Hội là nơi tốt nhất để công bố , nó là cái loa lớn nhất Thu Nguyên Môn đấy .
 -Khônggg....
 
 Hoa Khiếu Thiên từ chối , hắn biết nếu mà mình đến đó thì sẽ bị áp lực rất lớn từ nhiều phía , mình nên giữ vững lập trường chính mình , không nên đứng về phía nào , nếu mà nghiêng về một phía chắc chắn sẽ gây ra sự xung đột rất lớn , điều đó là không nên xảy ra .
 
 -Ngươi là cháu của Liệt Bá đúng không ?
 -Ừm .
 -Chỉ cần ngươi đi cùng ta , ta cam đoan sẽ đứng về phía hắn . Ta sẽ giúp hắn đàn áp phe đối địch , không cho bọn chúng có cơ hội ngóc đầu
 -Hử ?
 
 Hoa Khiếu Thiên cứ nghĩ mình nghe lầm , điều này đúng là chính xác rồi , nếu như vậy thì phe đối địch của Liệt Bá sẽ gặp xui xẻo , điều này rất tốt với Liệt Bá . Thôi cũng được ....
 
 -Đồng ý chứ ?
 -Ừm . Vậy giờ đi hay sao ?
 -Đi liền .
 
 Ảo Nhiên nắm lấy tay hắn bay đi , lúc trước vì vội vàng mà Hoa Khiếu Thiên quên mất việc cảm nhận khi bay , giờ hắn thấy bay trên trời rất sướng , có thể nhìn thấy mọi thứ trên mặt đất , hắn ước ao mình cũng có thể được bay .
 
 -Ảo Nhiên Đại Sư . Khi nào ta có thể bay lượn giống người ?
 -Có hai cách để bay : Một là phải chạm tới cảnh giới Khí Vương , hai là sở hữu một pháp bảo giúp ta có thể đứng vững trên không hoặc bay trên bầu trời .
 -Khí Vương sao ? Còn xa quá .
 -Chỉ là Khí Vương mà thôi , ta tin tưởng ngươi có thể đột phá trong một thời gian không xa . Ta rất bất ngờ khi ngươi có thể đột phá Nhất Tinh Khí Sĩ trong một tháng , nếu như là một người thì cần nửa năm để thích ứng với sức mạnh rồi mới có thể bắt đầu tu luyện được .
 -Chắc tại vì ta là thiên tài .
 -Đừng kêu căng tự mãn , núi cao còn có núi cao hơn , giờ ngươi chỉ là một Khí Sĩ nhỏ bé , chỉ cần một ngón tay cũng đủ đè bẹp ngươi rồi .
 -Hừ.
 -Đến rồi .
 
 Hoa Khiếu Thiên nhìn xuống , hắn nhìn thấy một ngôi đền cổ xưa , sự âm u và tĩnh mịch của nó làm cho Hoa Khiếu Thiên càng hồi hộp , tim hắn đập loạn , hơi thở dồn dập . Hắn biết chuẩn bị mình sẽ đối mặt với những gì nên hắn vô cùng lo lắng , Ảo Nhiên cũng không nói gì an ủi hắn .
 
 -Ảo Nhiên , đến rồi sao không vào ?
 
 Đột nhiên một luồng sáng xuyên không bay về hướng của Hoa Khiếu Thiên , đến khi hắn kịp hoàn hồn thì luồng sáng đó đang ở trước mặt hắn . Một trung niên ăn mặc bẩn thỉu , rách rưới làm rộ là từng thớ cơ to lớn , gân nổi lên như rắn cuộn làm nổi bật vóc người cường tráng của hắn , nếu đem so sánh với Ảo Nhiên thì là một trời một vực .
 
 -Đại Hùng . Ngươi không im lặng được một chút sao , mồm cứ oang oang vậy .
 -Ăn to nói lớn mới giống một nam tử hán , ai mà như ngươi cơ chứ .
 -Ngươi lúc nào cũng vậy . Canh cửa ở đây sướng chứ .
 -Hừ . Nếu không phải ta mắc nợ ngươi thì đừng hòng , ta mà bực lên thì Trưởng Lão Hội không còn đâu .
 -Ngươi đừng có làm điều quá đáng .
 -Biết rồi . À , mà đây là ai ?
 -Ta đã kể với ngươi rồi , nó chính là Hoa Khiếu Thiên .
 -Ồ , thằng nhóc xấc xược . Ta thích ngươi đấy . Lần đầu tiên ta thấy có người dám chống đối với tên ẻo lả này , gan dạ lắm nhóc .
 -Thằng nhóc xấc xược
 
 Hoa Khiếu Thiên cười khổ , nếu lúc trước hắn biết được Ảo Nhiên là ai thì hiện nay cũng không có phiền phức rồi . Ảo Nhiên cũng không buồn không giận , hắn chỉ tới Đại Hùng rồi giới thiệu :
 
 -Hắn là Đại Hùng , là một trợ thủ đắc lực của ta . Lúc trước được ta đi ngang qua cứu thoát khỏi bàn tay tử thần , hiện giờ đang làm Ôsin cho cái Thu Nguyên Đền .
 -Ôsin cái đầu ngươi . Dù sao ta cũng là bạn đồng hành với ngươi , phải ăn nói cho có chút tình cảm chứ ?
 -Ta không tình cảm được với ngươi .
 
 Hoa Khiếu Thiên cười cười , hắn không ngờ được hai người này thân thiết như vậy , tuy lời nói tràn ngập ác ý nhưng ánh mắt của họ rất chân thành , không giả dối , chắc hai người đã trải qua những sóng gió nên mới có thể thân thiết như thế này . Hoa Khiếu Thiên cũng có một chút hâm mộ Ảo Nhiên .
 
 -Được rồi . Cái đám thỏ con kia đang ở bên trong , ngươi vào nhanh đi .
 -Haiz . Cái lũ đó đúng là nhanh như thỏ .
 -Ha ha , Hoa Khiếu Thiên ! Cố lên , ngươi đừng sợ chúng , có gì ta sẽ giúp ngươi . Ngươi là học trò của Ảo Nhiên cho nên ta sẽ không để ngươi bị tổn thương đâu .
 -Cảm ơn Đại Hùng Đại Sư !
 -Đừng có xưng hô thế , ta không quan tâm lễ nghĩa nhiều giống cái thứ ẻo lả đó . Cứ gọi ta là Đại Bá Bá .
 -Lần đầu tiên ta thấy ngươi thân thiết với người ngoài như vậy đấy .
 -Ta không có giống ngươi .
 
 Hoa Khiếu Thiên cười , hắn đành phải ngăn cản họ thôi , nếu không thì chắc chắn có án mạng mất .
 
 -Đại Bá Bá , Ảo Nhiên Đại Sư . Hai người vào bên trong với con luôn đi .
 -Được .
 
 
 |