Đám người Tần Quân càng lúc càng đi sâu vào trong Tử Trúc Lâm, trong cái màn sương mù màu tím này, mọi thứ đều nhuốm màu kì dị., khiến người ta khó lòng bình tĩnh.
Những con ong màu tím nãy giờ xuất hiện đã gần chục con, nhưng tất cả đều bị Kiếm Trần diệt sát một cánh gọn gẽ, rất điêu luyện.
Dương Phàm hiện giờ bị bắt phải đi đầu, túi trữ vật hắn vẫn được giữ. Nói chung là hắn có quyền tự bảo vệ lấy bản thân mình, mấy tên Tần Quân và Vũ Nham cũng không muốn mất đi một tảng đá dò đường tốt như hắn.
“Đi nhanh lên, ngươi mà giở trò thì đừng trách ta không khách khí. Cố gắng mà an phận, nếu như xong chuyện này rồi ta cũng có thể cho ngươi ít pháp bảo đan dược, để cho ngươi tiến giai Ngưng Khí tầng bốn, thậm chí tầng năm cũng không phải không có khả năng.” Dọc đường đi Vũ Nham luôn mồm tìm cách dỗ ngọt Dương Phàm, nhưng hắn cũng chỉ mỉm cười, chẳng phàn nàn hay kêu ca gì, làm cho Vũ Nham cũng hơi ngạc nhiên.
Đi được chừng hơn nữa canh giờ. Dọc đường gặp được thêm rất nhiều tu sĩ, đa phần là đơn độc hành tẩu, còn số người tạo nhóm như đám Tần Quân rất ít. Bởi vì tạo nhóm cũng là đang biểu thị thực lực bản thân yếu ớt hơn người khác.
Những tu sĩ đơn thân độc mã kia sắc mặt ai cũng vô cùng lạnh lùng, không nói không rằng, thậm chí cũng không thèm đưa mắt liếc đám người Dương Phàm một chút, cứ làm công việc của mình, săn bắt yêu thú.
“Cẩn thận, nơi đây đều là cường giả, đừng nên bất cẩn khinh xuất.” Tần Quân quay lại sau lưng nói với hai người Tây Tử Phượng và Diệp Linh. Hai nàng cũng nhẹ nhàng gật đầu đáp ứng.
Đi qua hết đám người này, tới một nơi khá vắng vẻ ở sâu bên trong. Nơi đây sương mù màu tím dày đặc, che khuất mọi thứ, khiến ai cũng không nhìn rõ đường. Chỉ thấy mơ hồ rất nhiều gốc cây khô và thân cây bị gãy nằm rạp dưới đất, mà dưới chân khi Dương Phàm bước tới thì tồn tại rất nhiều hố sâu, tuy không to nhưng cũng đủ làm người ta hụt một chân xuống, có nơi này có lẽ là đã từng trải qua đấu pháp kịch liệt. Dương Phàm đang dòm tới dòm lui thì liền bị một bàn tay thô ráp, da dẻ nhăn nheo chụp xuống trên vai. Bên tai lại vang đến âm thanh trầm trầm của Kiếm Trần.
“Đừng giở trò, ngươi không qua mắt nổi ta đâu. Khôn hồn ngoan ngoãn thì còn có đường sống”
Dương Phàm nghe vậy thì cười khổ gật đầu. Vốn dĩ hắn là không muốn trốn a. Có đuổi cũng không đi, đó là ý nghĩ hiện giờ của hắn.
“Được rồi, nhanh lên nào Tần Quân huynh đệ, kẻo có người chú ý” Vũ Nham sau một hồi thăm dò, tìm kiếm dưới mặt đất thì dừng lại ở một gốc cây nọ. Đưa một đầu ngón tay lên miệng cắn một cái, sau đó nhỏ một giọt máu vào chính giữa cái mặt tròn trên gốc cây. Lập tực dị tượng xảy ra, một luồng khói trắng mờ mờ, nhẹ nhẹ thoát ra, lượn quanh trên không trung chừng hai thước, tuy vậy cũng không gây ra nhiều sự chú ý, vì có màn sương mù màu tím dày đặc che khuất tất cả.
Tần Quân cũng vội vã bước tới, cắn đứt một đầu ngón tay, nhỏ vào mặt gỗ tròn trên thân gốc cây khô, khoảnh khắc giọt máu chạm vào mặt gỗ thì một luồng khói đen cũng bay lên, hoà quyện cùng với luồng khói trắng, xoay vần với nhau cuối cùng tạo thành một hình thái cực, âm dương trắng đen nhỏ bằng nắm tay lơ lửng giữa không trung.
Hình thái cực to dần, to dần ra cỡ bằng một cái cửa, sau đó thì ngừng hẳn lại, nhưng càng lúc lại càng mờ nhạt, như sắp biến mất.
“Nhanh, thời gian có hạn, sau thời gian nửa nén nhang mà không bước vào thì cánh cửa sẽ biến mất.” Vũ Nham vội vàng hối thúc.
Nhưng đám người Tần Quân vẫn chần chừ, im lặng không ai lên tiếng. Cũng mất một lúc sau, khi cánh cửa đã nhạt đi phân nữa, Tần Quân mới nhìn sang Dương Phàm, chậm rãi nói.
“Ngươi ! Đi vào trong !”
Dương Phàm im lặng không đáp, hắn tiến lên tới trước cánh cửa hình thái cực, trong lòng đầy nghĩ ngợi, phân vân. Khoảnh khắc này hắn mới cảm thấy thật sự đáng sợ, sau cánh cửa hoàn toàn không ai có thể biết trước là có cái gì đang chờ đón. Nếu lỡ may dính phải cấm chế thời thượng cổ còn xót lại thì coi như chết chắc, tất cả hy vọng cứu Lý Hoan Hoan cũng tan thành mây khói. Nghĩ đến đây mồ hôi hột hắn bắt đầu túa ra.
“Thôi liều một lần vậy ! Tư chất ta có thể không bằng người khác chứ nhất định là người khác không ai có thể liều bằng ta !” Dương Phàm cắn chặt răng, bước vào Thái Cực môn.
Nhìn thân ảnh Dương Phàm dần dần biến mất trong đó, chừng một phút sau mà cũng không thấy xảy ra chuyện gì lạ thường. Tần Quân và Vũ Nham mới thở dài một hơi rồi vội vã bước theo sau.
Nhưng chẳng ai biết rằng ở sau lưng bọn họ cỡ chừng mấy chục gốc cây, có một lão già áo đen đang ngồi vắt vẻo ở đó, tay cầm một cái bình hồ lô đưa lên miệng dốc xuống, nước rượu chảy ra toả một hương thơm ngào ngạt.
“Thật đáng chết, ta vốn là Nguyên Anh sơ kì tu sĩ cũng không phá nổi cái cấm chế quái đản kia, suốt một trăm năm trời rồi. Không ngờ chỉ có hai tiểu tử Ngưng Khí cơ sở mà lại dễ dàng phá được. Chuyện này mà đồn ra ngoài thì Hắc Sát ma tôn ta chẳng phải chui đầu xuống đất trốn sao? Nực cười !”
Nói đoạn lão già áo đen lại đưa hồ lô lên uống thêm một ngụm rượu. Sau đó lão đứng lên hoá thành một luồng khói đen bay với tốc độ cực nhanh tới Thái Cực môn đang mờ ảo sắp biến mất kia.
….o0o…………………………………… ��..
Dương Phàm lúc này đang lết từng bước nặng trĩu đi trên một hoang mạc vô cùng rộng lớn, nhìn xa xa chỉ thấy chân trời hư vô mù mịt.
Không trung màu đỏ, không thấy mây, không thấy mặt trời. Nơi đây như là một thế giới hoang vu trống trải bị người ta bỏ rơi.
Ban nãy khoảnh khắc hắn tiến vào trong Thái Cực môn thì trời đất như quay cuồng, vô số khung cảnh biến ảo xung quanh hắn, biển cả mênh mông, núi lửa phun trào, màn đêm tối tăm, rồi thế giới đầy lửa, đầy băng tuyết………… Tất cả xoay vòng vòng cho đến khi cảnh tượng hoang mạc này xuất hiện thì mới dừng lại. Kết cục là giờ Dương Phàm phải ở trong đây, xung quanh không một bóng người, chỉ có sự trống trải cô độc ngập tràn.
“Chết tiệt, đã đi hơn năm canh giờ rồi mà sao vẫn chưa thấy bất cứ thứ gì. AAAAA ! Ta nổi điên mất !” Cái bầu không khí tịch mịch, yên lặng này làm Dương Phàm như muốn nổi điên, hắn tức giận đấm xuống mặt đất làm cát vàng bị tung lên, rồi rớt xuống.
“Rốt cuộc đây là thật hay giả.” Hắn thì thào, trong tâm ẩn chứa đầy sự thất vọng.
Nghỉ ngơi một chút xốc lại tinh thần, Dương Phàm tiếp tục lên đường hướng thẳng phía mặt mà đi, hướng về cái nơi chân trời xa xôi mà mờ mịt, không thấy lối thoát kia.
Một ngày.
Hai ngày.
Ba ngày.
“…….”
Bảy ngày.
“…….”
Nửa tháng.
“………..”
Một tháng.
Dương Phàm vẫn tiếp tục cuốc bộ về phía trước, đôi mắt đỏ ngầu, tay chân gân xanh đều nổi lên. Hắn đang tức giận, vô cùng tức giận. Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn cảm thấy tuyệt vọng như thế. Suốt một tháng trời không ngừng di chuyển, nhưng phía trước mặt vẫn là cát vàng, vẫn là hoang mạc, chẳng thấy bất cứ cái gì khác.
Sự kiên nhẫn của hắn sắp bị đánh sụp hoàn toàn.
Không khí theo thời gian thì dường như càng nóng bức khiến cho mồ hôi trên người hắn tuôn ra ròng ròng, da dẻ dần khô lại, nứt nẻ khắp nơi. Nhưng hắn vẫn không ngừng lại, cứ tiếp tục đi, đi mãi……
Ba tháng, thời gian rốt cuộc đã trôi qua ba tháng. Dương Phàm không chịu đựng nổi nữa, hắn gục xuống đất, đôi môi trắng bệch khô khan nứt toát ra, cả người khô đét như bộ xương, nhìn vào trông rất ghê rợn.
“Thật sự là hết hi vọng rồi sao?” Mặt áp vào cát vàng nóng hổi dưới đất, hắn thì thào.
Thời gian và sự tịch mịch luôn làm cho con người ta tuyệt vọng.
Thêm một tháng nữa, sinh cơ của Dương Phàm đang ngày càng hao kiệt dần. Hắn cũng chẳng buồn liên kết với kim hồn trong gương. Có mạnh mẽ thêm được ít phút cũng chẳng có lợi gì. Thời gian trôi qua…..kết cục vẫn là phải gục ngã xuống.
Dương Phàm vẫn nằm yên ở đó, lặng lẽ cảm nhận sinh cơ bản thân mất dần.
Đó là cả một khoảng thời gian buồn chán. Không có gì làm, Dương Phàm muốn hồi tưởng lại quá khứ ngày xưa một lần nữa, hồi tưởng lại những gì đã trôi qua trong mười bảy năm của cuộc đời hắn, vì vậy…. hắn nhắm mắt……..mơ một giấc mơ……..
Trong giấc mơ đó có một ngôi chùa tên là Thiên Linh tự, có một cơn mưa rào tầm tã, có tiếng khóc oa oa của một đứa bé không nhà…….
Chợt xuất hiện tiếng bước chân dồn dập, một tốp tăng nhân hớt hải chạy ra, vội vàng mở cổng chùa. Một nhà sư dung mạo hiền từ mặc áo trắng bế đứa bé lên ôm nó trong lòng ngực, dùng tấm lưng của mình mà hứng lấy những giọt mưa tầm tã kia, che chở cho nó.
“Là ai thất đức thế này, đêm hôm khuya khoắt trời mưa thế này lại đem con đặt ở đây. Viên Không sư đệ, mau đem đứa bé vào nhà, mặt nó đã bắt đầu tím tái rồi kìa !”
“Được rồi, ta đem nó vào chánh điện, các huynh mau chóng báo cho sư phụ biết” Vị tăng nhân dung mạo hiền lành kia ôm đứa bé chạy thật nhanh vào phía chánh điện.