Chánh điện của chùa Thiên Linh Tự là một nơi vô cùng rộng lớn nằm ở vị trí chính giữa chùa, trước mặt điện đặt một cái lư hương to, nhưng do trời đang mưa nên mấy cây nhang đang cắm trên đó cũng đã tắt ngấm.
Phía trong là một cái bàn thờ ở phía trên có đặt ba cái tượng phật màu vàng sáng rực rỡ cao lớn. Tượng đặt chính giữa chân ngồi xếp bằng, hai cánh tay đan chéo với nhau, hai mắt nhắm lại. Ở giữa ngực một hình chữ “Vạn” đỏ chót, đây chính là tượng A Di Đà Phật, một trong Tây phương tam thánh. Còn hai bên chính là một tượng nữ tay trái cầm bình ngọc, tay phải cầm cành liễu đang vung cam lồ cứu vớt chúng sanh. Còn tượng nam còn lại thì ít đặc điểm nhất, tuy vậy từ nó toát ra một vẻ uy nghiêm, trầm tĩnh khó tả. Hai tượng này lần lượt là Quán Thế Âm Bồ Tát và Đại Thế Chí Bồ Tát, hai thánh cuối trong Tây phương tam thánh.
Nơi đây vốn dĩ tĩnh mịch và trang nghiêm, nhưng đột nhiên lại bị phá vỡ bởi tiếng mở cửa và tiếng trẻ con khóc. Một luồng gió bên ngoài men theo đó thổi vào phần phật làm mấy cái rèm treo trong chánh điện bị tung lên từng đợt rồi rớt xuống. Những ánh nến cũng theo đó mà phập phù mờ mịt, không rõ ràng, lúc thực lúc ảo.
Viên Không bế đứa bé hớt hải chạy vào đây. Khoảnh khắc khi hắn bước một chân vào chánh điện thì trên trời đột nhiên nổi một đợt sấm chớp ầm ầm, điếc tai nhức óc, từng đạo sấm sét trắng xoá chém ngang trời đất, tạo nên một khung cảnh vô cùng tráng lệ nhưng đáng sợ phía trên bầu trời Thiên Linh tự.
Cũng ngay trong lúc ấy, chữ vạn màu đỏ trên ngực A Di Đà Phật cũng ngày càng đậm. Phía dưới Viên Không đặt đứa nhỏ lên cái bồ đoàn, vội lấy thêm vải quấn cho đứa nhỏ để nó bớt lạnh. Cũng vì quá vội vàng nên hắn không hề nhận ra giữa trán đứa bé có một ấn kí ngọn lửa ba đỉnh màu đen tuy rất mờ nhạt, nhưng vẫn có thể thấy được rõ ràng. Màu đỏ trên chữ vạn giữa ngực A Di Đà Phật càng đậm thì ấn kí màu đen này cũng càng nhạt, cuối cùng mất hẳn. Sấm chớp, gió bão cũng theo đó dần im ắng.
‘Người phát sát cơ, đất trời tráo trở…….. Thiện tai, thiện tai !” Theo âm thanh trầm trầm vang lên từ ngoài cửa, một nhà sư trung niên mặc tăng y màu đỏ quấn ngang thân, diện mạo uy nghiêm, tay cầm sâu chuỗi bồ đệ đang liên tục lần .
Ông bước lại gần rồi cúi xuống đưa tay sờ lên trán đưa bé, chập lát sau thở ra một hơi, không biết là đang thở dài hay thở phào nhẹ nhõm.
“Sư phụ, nó có còn cứu được không !” Viên Không thấy thế thì sắc mặt trắng bệch, vội hỏi vị trụ trì mới tới.
“Thật kì lạ, bề ngoài tay chân mặt mũi đều tím tái vì lạnh nhưng thật ra bên trong vô cùng ấm áp, chẳng có vẻ gì là không ổn cả..” Vị trụ trì chau mày, rồi từ tốn đáp.
“Vậy là nó được cứu rồi, nhưng mà không biết về sau nên xử lý thế nào. Tệ nạn vứt con gần đây diễn ra rất thịnh hành. Nếu gửi chúng vào trại trẻ mồ côi thì có tới tám phần là về sau sẽ bị bán làm nô lệ. Sư phụ, đứa nhỏ này rất tội nghiệp. Ngài có hay không có thể giữ nó lại?” Thần sắc khẩn khoảng, Viên Không nài nỉ.
“VIên Không, thiện lương tuy là tốt nhưng phàm tính của ngươi quá nặng. Người tu hành chúng ta lấy đạo trung dung làm đầu. Một mạt vàng tuy đẹp nhưng rơi vào trong mắt thì cũng gây khó chịu. Mọi việc nếu đã xảy ra thì đều có tạo hoá của nó. Ngươi có hiểu không nào?” Trụ trì chậm rãi đáp, ý tứ có phần khuyên nhủ chứ không phải trách cứ. Nhưng câu nói này làm cho Viên Không càng buốn bã, đầu cúi hẳn xuống. Nhưng trụ trì vẫn chưa nói hết.
“Tuy nhiên, ta cũng cảm thấy đứa nhỏ này có duyên với bổn tự. Từ nay về sau sẽ do ngươi nuôi dưỡng nó. Đợi khi nó lớn, ta có thể dạy nó học ít chữ, để về sau nó có thể xuống dưới phàm tục thi cử, trở về với cuộc sống vốn có của nó. Hiện tại vất vả sẽ do Viên Không ngươi gánh, không có ý kiến gì chứ” Nói xong trụ trì nở một nụ cười.
“Không hề ý kiến thưa sư phụ !” Viên Không mừng rỡ đáp. Hắn nhìn vào đứa trẻ khuôn mặt mủm mỉm đang dần hồng hào lại, trong lòng chợt xuất hiện lên một niềm vui khó tả.
“Nhưng mà đứa nhỏ này cần có một cái tên, sư phụ người xem…..”
“Tên sao? Đứa nhỏ này tuy có duyên với bổn tự nhưng không có duyên với phật đạo, con đường đã định sẵn của nó sẽ là phàm. Đêm nay mưa to gió lớn, âm khí nặng nề, nhưng sấm sét trên trời cao thì càng mạnh mẽ, rạch nát, phá tan cả màn đêm. Vậy cứ đặt cho nó họ là Dương, mong nó luôn mang trong mình sự chính trực và mạnh mẽ như những đạo sấm sét kia vậy.” Trụ trì mỉm cười nói.
“Dương Phàm….Dương Phàm, haha, tiểu hài nhi ngươi từ nay sẽ có tên là Dương Phàm. Nhớ sống cho tốt, phải luôn trong màn đêm u ám mờ mịt mà tự mình phát sáng, rạch nát màn đêm mà tự tìm cho mình một lối đi.” Viên Không nghe trụ trì đặt tên cho tiểu hài nhi như thế thì cực kì vui vẻ, cười ha hả, Hắn bế tiểu Dương Phàm lên tay, nâng niu nó.
Trụ trì thấy cảnh tượng này thì cũng chỉ biết thở dài, chậm rãi quay người đi ra.
“Đây sẽ là một đoạn nhân duyên rất khó dứt đây, thôi cứ trông vào tạo hoá của tự nhiên vậy…….”Ông lắc đầu than nhẹ.
….o0o………………………..
Đông qua xuân tới, muôn hoa đua nở, hoa vàng sắc úa, nối tiếp là mùa hè. Đến khi lá rụng, theo gió cuốn mà cuộn thành từng vòng tròn, trở về cội, tức là mùa thu đã sang…….
Chớp mắt một cái đã mười năm.
“Tiểu Phàm, con lại làm biếng rồi.” Một âm thanh nhu hoà vang lên giữa cái bầu trời mùa thu này, như hoà quyện cùng gió làm cho người ta bất giác cảm thấy ấm áp.
Trong một cái sân rộng, nằm cạnh một cái tháp khá cao, một đứa bé chừng mười tuổi đang ngồi trên một cái bàn đá, cặm cụi viết chữ, nhưng khi thấy một con chim sẻ hay một chiếc lá từ cái cây cổ thụ bên cạnh rơi xuống thì liền thích thú ngẩng đầu, đưa đôi mắt lém lỉnh lên nhìn theo một lúc lâu, quên cả tập viết.
Nghe thầy trụ trì nói, tiểu Phàm vội vàng cúi đầu xuống viết tiếp. Thầy trụ trì đang đứng ngắm tháp quay sang thấy thế thì cũng khẽ mỉm cười. Mười năm qua đứa nhỏ này luôn làm cho ông rất hài lòng, hiền lành, chăm ngoan, lại rất thông minh, hoàn toàn không có một khuyết điểm gì cả.
“Trụ trì sư phụ ơi, Viên Không sư phụ ngài ấy đã gặp được đức Phật chưa ạ !” Đang viết bài nhưng đứa nhỏ chợt suy nghĩ gì đó rồi ngẩng đầu lên hỏi.
“Viên Không sao? Yên tâm đi, nó đã gặp được đức Phật rồi. Hiện giờ đang ở một nơi rất xa nhìn xuống chúng ta, dõi theo ngươi……” Trụ trì mỉm cười trả lời, cách đây hơn ba năm, Viên Không mắc bệnh nặng nên đã qua đời. Từ đó, đứa bé tiểu Phàm này cũng gọi ông là sư phụ, chẳng phân tôn ti trật tự gì cả. Bất quá cũng không sao, là người tu hành, ông không quá câu nệ mấy chuyện đó.
“Trụ trì sư phụ, sao ngài không cho con biết tên của người vậy? Cứ gọi trụ trì sư phụ như thế này nghe chán lắm, con cũng đã từng hỏi các sư huynh trong chùa nhưng mà họ cũng không biết.”
“Ta không có tên.....”
“Sao lại vậy, con người ta ai mà không có tên chứ” Tiểu Phàm giơ đôi mắt tròn xoe lên hỏi.
“Thân đã vốn là giả, tên cũng chẳng để làm gì, muốn gọi như thế nào mà chẳng được. Cuối cùng mọi thứ theo thời gian cũng sẽ trở thành cát bụi hư không mà thôi, thành trụ hoại diệt, đó là quy luật của trời đất. Rồi ba ngàn năm nữa trôi qua………thế gian….. ai sẽ còn nhớ tới tiểu Phàm ngươi……..” Thầy trụ trì vẫn không xoay người lại, cứ hướng về phía tháp, để cho ánh nắng rọi xuống khuôn mặt, chiếu ánh sáng vàng phủ khắp toàn thân, làm nên một bức tranh đẹp đẽ, vô cùng hoàn mĩ.
“Tên khuyết thiếu, nhưng tâm không khuyết thiếu, đó mới là chân đạo. Tiểu Phàm ngươi nhớ kĩ, về sau cho dù ngươi có tới đỉnh cao của sự tuyệt vọng, nhưng chỉ cần tâm ngươi luôn đầy đủ, thì tất cả những sự tuyệt vọng đó cũng sẽ hoá thành hư ảo thôi. Nhắm mắt chính là thật, mở mắt ra chính là giả. Muốn biết rõ thật giả hãy tự hỏi tâm ngươi !”
Giọng nói của thầy trụ trì như gió mùa thu nhẹ nhàng thổi vào tai tiểu Phàm, khiến nó kinh ngạc mà tròn xoe hai mắt.
Cũng chính khoảnh khắc đó, phía sâu trong đôi mắt tiểu hài đồng Dương Phàm, trong sâu thẳm tâm hồn nó có một người thiếu niên, toàn thân héo rũ, sinh cơ mất hết, chỉ còn mỗi một tia ý niệm duy nhất còn xót lại trong đầu.
Chợt thiếu niên đó mở mắt ra, đôi mắt sáng rực rỡ, ẩn chứa đầy hy vọng tràn trề.
“Nhắm mắt chính là thật, mở mắt ra chính là giả, muốn biết rõ thật giả hãy tự hỏi với lòng. Ta đã hiểu rồi ! Thật ra tất cả những cảnh tượng này đều là giả, hoang mạc là giả, đói khát cũng là giả, chỉ là do tâm của ta tự tạo ra mà thôi ! Tâm động vật động, tâm tĩnh vật tĩnh. “ Dương Phàm như chợt đại ngộ, hắn đứng bật dậy, sinh cơ tràn trề tự phục lại trong cơ thể, làm cho cơ thể hắn khôi phục lại sức sống bình thường , lúc trước không phải nó mất, mà thật ra chỉ bị che dấu.
Đưa mắt nhìn lên bầu trời đỏ rực kia, Dương Phàm khẽ nhắm mắt. Lập tức một cảnh tượng kinh dị xảy ra, bầu trời tan nát thành những mảnh nhỏ, cả mặt đất cũng thế. Nát vụn ra biến thành khói bụi rồi tan biến vào trong hư không.
“Đệ tử Tàng Long tông, vượt qua cửa đầu tiên Vấn Tâm, thưởng ba bình Chính Dương đan, năm viên Hạ Phẩm “Nguyên tinh”Mộc thuộc tính. Tiếp tục tới cửa thứ hai tiếp nhận khảo thí”
Theo đó một giọng nói ồ ồ tràn đầy uy nghiêm cũng vang lên trên bầu trời, khiến cho khung cảnh chợt thay đổi.
Là một bầu quang cảnh như thuở hồng hoang , bầu trời sắc vàng cực thịnh, đất đai rộng mênh mông bát ngát, lâu lâu điểm xuyến vài ngọn cự sơn cùng những cột đá to cao chọc trời.
Dương Phàm đang kinh ngạc thì lại phát hiện trên tay từ đâu xuất hiện ba bình đan dược hương thơm ngát, cùng một cái túi trữ vật cũ kĩ đã mục nát. Đưa ý niệm vào bên trong dò xét thì hắn thấy có năm viên đá tròn tròn, nhìn rất giống linh thạch nhưng lại toả ra một khí tức khác lạ, vô cùng hoang sơ, và đem lại một sự hấp dẫn kì lạ. Dương Phàm cảm giác như nếu hấp thu được thứ này thì sẽ đem lại lợi ích cực lớn cho bản thân hắn.
Nhưng chưa vội lấy ra tu luyện, hắn quay người nhìn xung quanh một vòng, cũng chẳng phát hiện ra bất cứ ai trong đám người Tần Quân, Vũ Nham, Tây Tử Phượng, Kiếm Trần và Diệp Linh. Rất có thể là họ vẫn đang kẹt vào cửa đầu tiên “Vấn tâm”.
Suy nghĩ lại những gì vừa xảy ra cũng khiến Dương Phàm rợn tóc gáy, nếu hắn không hồi tưởng lại kí ức ngày xưa, không nhớ lại câu nói của thầy trụ trì, rất có thể hiện giờ hắn đã chết thực sự, chết trong chính tâm niệm của mình.
“Cửa thứ nhất Vấn Tâm, vậy cửa thứ hai sẽ là gì nhỉ. Ta cảm giác mọi thứ càng lúc sẽ càng trở nên nguy hiểm. Nhưng thôi mặc kệ, có những thứ này cũng xem như gặt hái được thành quả rồi. Bây giờ trước mắt gia tăng thực lực. Những chuyện khác để sau hay tính.”
Ngồi xuống xếp bằng, đầu tiên hắn thử ăn vào một viên Chính Dương trong ba cái lọ kia, nuốt vào, sau đó nhắm mắt luyện hoá. Một cỗ ấm áp, mãnh liệt lập tức xuất hiện khiến cho bụng hắn nóng rực lên. Dần dần hơi nóng lan toả khắp toàn thân làm cho mồ hôi Dương Phàm tuôn ra cuồn cuộn, lẫn với từng đợt mồ hôi chính là một chất nhầy đen, cực kì hôi hám cũng theo đó chảy ra.
“Dược lực thật bá đạo” Dương Phàm nghiến răng ken két, cố gắng chịu đựng cơn nóng bức như muốn thiêu đốt đang diễn ra trên khắp cơ thể hắn. Khẽ theo Trường Xuân công tiến hành điều tiết cân bằng nhiệt lượng.
Cũng phải mất một khoảng thời gian vô cùng lâu, ước chừng một ngày trời, tia dược lực cuối cùng mới tán ra, trả lại một cơ thể bình thường cho Dương Phàm. Hắn thở ra một hơi, quan sát lại tình trạng cơ thể hiện giờ. “Khí” cuồn cuộn vận chuyển trong cơ thể, theo một vòng đại chu thiên, nhưng mỗi lần đi qua đỉnh đầu thì chậm lại như mắc phải chướng ngại vật khiến “Khí” ứ đọng lại vị trí đó rất nhiều. Đây chính là dấu hiệu sắp sửa đột phá. Khi nào số lượng khí đạt đến mức độ ứ đọng lớn nhất, không thể chứa thêm nổi nửa thì sẽ tiến hành bùng nổ, khai thông huyệt đạo nơi đỉnh đầu, giúp tu sĩ tiến vào Ngưng Khí tầng bốn, lục quan hiện. Nhưng ở bước này chính là một tử địa với tu sĩ Ngưng Khí, vì nếu không khéo khống chế thì “khí” sẽ bạo tạc làm nổ tung một số kinh mạch gần đó, nặng thì tử vong, nhẹ thì biến thành ngu si, đần độn. Tình huống này trong tu đạo giới gọi là tẩu hoả nhập ma.
Ở các tông môn hiện giờ, mỗi lần đệ tử tới bước này, đều phải cấp tốc đi làm nhiệm vụ sư môn để xin được ban thưởng một loại Định Tâm đan, có công hiệu thanh tỉnh đầu óc, khống chế khí một cách tốt nhất.
Dương Phàm khi vừa nghĩ tới bản thân mình sắp đạt tới tầng bốn thì cực kì hưng phấn nhưng cũng xen kẻ lo âu. Hiện giờ hắn không có Định tâm đan, không thể tiến hành an toàn đột phá. Nhưng cũng chắc phải thêm ba bốn ngày nữa thì mới đạt đến đỉnh tầng ba. Mà trong ba bình đan dược kia lúc này còn đúng năm viên Chính Dương đan, cực kì dư thừa để tu luyện.
Nhưng năm viên Nguyên tinh kia rốt cuộc là thứ gì thì Dương Phàm cũng đang vô cùng hiếu kì. Lấy cái túi trữ vật đã cũ kĩ mục nát ra thu lấy năm viên nguyên tinh màu xanh đặt trước mặt, sau đó hắn vứt luôn cái túi trữ vật cũ kĩ này. Tàng Long tông theo giọng nói thần bí trên trời phát ra có lẽ chính là một tông môn thời thượng cổ. Nhưng với tình hình hiện nay thì Dương Phàm suy đoán có lẽ tất cả trong tông môn đã chết hết, chỉ còn vài cơ quan trận pháp giữ cửa thu nhận đồ đệ xót lại. Cũng tức là giọng nói vừa rồi có thể chỉ do một người nào đó phân ra một lũ thần thức, lưu lại trên cơ quan, để chúng hoạt động giống như máy móc.
“Năm viên nguyên tinh mộc thuộc tính, thật đáng tiếc, nếu là kim thuộc tính thì có thể cho kim hồn thử hấp thu rồi.” Dương Phàm cũng than thở số phận mình quá xui rủi, song kim mộc linh căn mà Tàng Long tông lại đưa ra đúng thứ hắn không cần thiết.
Ổn định lại tâm trí, lấy một viên nguyên tinh để riêng ra trước mặt. Hắn khẽ hít vào từng đợt hấp thu khí trong nó.
Một luồng khói xanh từ viên Nguyên tinh cũng theo đó nhè nhẹ bốc lên, tiến vào hai lỗ mũi của hắn.
Luồng khói xanh đi vào bụng, theo một vòng chu thiên đi khắp kinh mạch lục phủ ngủ tạng. Đem lại một cảm giác vô cùng kì lạ cho Dương Phàm. Nếu khí từ linh thạch khiến hắn cảm thấy dễ chịu thì “khí” từ viên Nguyên tinh này lại làm cho hắn cảm giác thiếu hụt. Cụ thể là hắn cảm giác những tầng một, tầng hai, tầng ba Ngưng Khí của mình như còn khuyết thiếu gì đó, mà luồng khí từ viên Nguyên tinh này đang tiến hành lấp đầy nó, giống như đang tu sửa lại vậy.
“Chẳng lẽ công pháp Ngưng khí có điều không hoàn mĩ. Không, có thể là vấn đề nằm ở linh khí trong viên linh thạch. Nguyên khí kia dường như là có tác dụng bổ khuyết cho linh khí thì phải.” Vì cho thuận tiện nên Dương Phàm đã đặt tên cho khí từ trong viên nguyên tinh là “Nguyên khí”.
Việc tu bổ này dường như cũng không đem lại cái gì xấu nên Dương Phàm vẫn cứ tiếp tục hấp thu tu luyện.
Trải qua nửa thời gian, hắn đã hấp thu hết năm viên nguyên tinh. Tiến hành bổ khuyết xong tầng một và tầng hai, và một nửa tầng ba Ngưng Khí. Điều này đem lại một trạng thái rất vi diệu, Dương Phàm đứng dậy vươn vai, một cảm giác vô cùng hoàn mĩ xuất hiện trong thân thể hắn. Thậm chí Dương Phàm cảm giác hắn mạnh hơn lúc trước cũng phải gấp hai lần.
Vung tay tung một chưởng về phía trước mặt, một con hoả mãng bay ra từ chưởng tâm, lơ lửng trên khung trung, bộ giáng cực kì yêu dị. Đây chính là pháp thuật của tu sĩ tầng bốn, nhưng qua lần bổ khuyết này thì Dương Phàm lại có thể miễn cưỡng thi triển được, có điều con hoả mãng lại không có linh tính giống như của tu sĩ tầng bốn . Đây là sự khác biệt giữa sự khai thông lục quan, một cơ quan cảm nhận và linh cảm rất huyền diệu mà tu sĩ tuy khai mở rồi nhưng vẫn chưa nghiên cứu hết được.
Thu lại con hoả mãng vào lòng bàn tay. Dương Phàm mỉm cười đầy mãn nguyện, mới bước đầu mà đã gặt hái được thành quả tốt như thế này, những bước tiếp theo hắn đang vô cùng mong chờ.
Chỉnh đốn lại bản thân xong, Dương Phàm lại tiếp tục cất bước hướng tới mấy ngọn cự sơn trước mặt.
Nhưng hắn không hề biết rằng, ở xa xa trên một ngọn cự sơn gần đó. Một cô gái áo đỏ, khuôn mặt lấm lem máu đang bỏ chạy trong một khu rừng rậm, sau lưng nàng ta là một đám yêu nhân, thân người mặt dã thú, có tên trên đầu mọc sừng trâu, có tên là mặt hổ, răng nanh dài lộ ra khỏi miệng, tất cả đều có bộ dáng vô cùng hung tợn đuổi theo cô gái áo đỏ kia, cũng chính là đuổi theo Tây Tử Phượng.