Dương Phàm không hề biết rằng, trong khoảng thời gian bảy ngày hắn ở cùng Hắc Giáp thì ở Tàng Long tông đã xảy ra vô số chuyện.
Bốn ngày trước, bảy thế lực liên thủ phá giải thượng cổ cấm chế thành công, hàng ngàn tu sĩ theo đó cũng điên cuồng ùa vào trong Thái Cực môn, xông thẳng vào Tàng Long tông.
Lần này không có ảo cảnh, không có cửa Vấn Tâm, mà tất cả đều bị truyền tống đến một khu vực lạ.
Một hoang mạc vô cùng mênh mông, cho dù đứng từ trên không trung nhìn xuống cũng không thấy giới hạn, nhưng trên đó tồn tại hàng ngàn bức tường thành kiên cố trải dài, đan xen, chồng chéo nhau tạo thành một mê cung rộng lớn. Mà ở chính giữa mê cung là một ngọn tháp lớn màu đen cao chọc trời, toả ra khí tức tang thương nồng đậm.
Hơn ngàn người được truyền tống tới đây, mỗi người vừa vặn đều được phân bố đứng riêng ở một ô xuất phát ở viền ngoài mê cung. Tất cả đều đang ngơ ngác nhìn xung quanh chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra, thì ở ngọn tháp đen phát ra một âm thanh ồm ồm, lan toả khắp toàn mê cung, thập nhập vào trong đầu óc mỗi người.
“Pháp bảo Toả Yêu Tháp, luyện ra từ mấy vạn cân Canh Tinh, lại thêm vô vàn bảo tàng kim thuộc tính trộn lẫn vào mà tạo thành. Kiên cố không gì tưởng tượng được, chính là khắc tinh của yêu thú, cũng là trấn phái chi bảo của Tàng Long tông. Ai nhanh chân thì đoạt được !”
Âm thanh kia quanh quẩn trong không trung hồi lâu, để lại cho mọi người một sự kinh ngạc cùng mù mịt đến cực độ.
Phải biết rằng Canh Tinh chính là một loại nguyên liệu kim thuộc tính vào loại cực phẩm, vô cùng hiếm gặp, chỉ một cục canh tinh chừng đầu ngón tay đã có giá mắc trên trời, nếu như cả mấy vạn cân canh tinh thì giá trị sẽ lên đến thế nào, chẳng phải sẽ là một đại tài phú ở chốn tu chân giới sao. Nghĩ tới đây ai nấy hơi thở đều dồn dập, đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía ngọn tháp kia.
Liều mạng ! Bây giờ chỉ có liều mạng !
Tất cả bắt đầu điên cuồng lao đến ngọn tháp, một số tên tu vi cao cường đi phi thân bay lên nhưng lại phát hiện ra bản thân đang bị một áp lực kiềm chế lại, không cho phi hành. Bọn họ tâm ý khẽ động định sử dụng phi kiếm cùng pháp bảo nhưng tất cả đều vô dụng. Đến lúc này tất cả mới phát hiện ra quy tắc của cuộc chơi là như thế nào.
Không dùng ngoại lực, chỉ dùng sức mạnh của bản thân.
Nhưng cũng không ai kịp dừng lại để thắc mắc nữa, vội vã men theo từng cái hành lang mê cung mà lao tới ngọn tháp. Dọc đường gặp được tên nào thì tức tốc dùng hết sức giết tên đó.
Vì chém giết cũng chính là một loại tranh đoạt ! Giết đi một người là giảm đi một đối thủ cạnh tranh, vì vậy hiện giờ tất cả đều điên cuồng xông vào chém giết lẫn nhau…..
Không dùng pháp bảo, chỉ có thể dùng phi kiếm và thuật pháp, nhưng như thế cũng không làm giảm đi sự khốc liệt cũng những cuộc chiến.
Có một số hành lang mê cung sau chốc lát đã nhuộm một màu đỏ máu, xác chết chất đầy, còn có vô số nội tạng bị nổ tung văng ra vung vãi khắp nơi !
“Lũ kiến hôi ! Cút !” Âu Dương Khiếu Thiên hiện tại chỉ có một mình, hắn và Lý Hoan Hoan đã bị truyền tống cách nhau ra. Nhưng mà hắn hiện tại vẫn còn đang có thể cảm nhận được Lý Hoan Hoan đang ở nơi nào, thậm chí còn có thể điều khiển nàng.
Vung tay lên xuất ra một đạo kiếm khí màu đỏ thẫm chém rơi đầu một tên tiểu tu sĩ Ngưng Khí, Âu Dương Khiếu Thiên nét mặt lạnh lùng một đường đánh giết thẳng đến chỗ ngọn tháp, cùng lúc điều khiển Lý Hoan Hoan tiến gần tới chỗ y.
Đám người Vương Trác, Mộc Thanh cũng bị phân ra mỗi người một nơi cách biệt, nhưng mà vì bọn họ là Ngưng Khí hậu kì tu sĩ, cho nên trước mắt cũng chẳng có gì nguy hiểm.
Nhưng thần bí nhất là những người của Thi Âm tông và Hoàng Tuyền môn.
Tu sĩ của Thi Âm tông dọc đường đi dường như không cần phải ra tay, mà những chiếc quan tài đen mà họ thường đeo sau lưng tự động mở ra. Từ trong đó xuất hiện những cái thi thể âm khí cùng mùi hôi tanh thối rữa nồng nặc, trên đôi tay có móng vuốt dài lao ra, xông vào tấn công những tu sĩ khác. Mà những thi thể này lại dường như miễn dịch với pháp thuật, mọi pháp thuật bất kể loại gì cũng không thể nào phá được lớp da vững chắc của nó.
Món vũ khí này được gọi là thi khôi, một trong những vật mà bất kì đệ tử Âm Thi nào cũng có và bắt buộc phải đeo sau lưng mình. Còn về tác dụng thì ngoài việc hỗ trợ tấn công vô cùng tốt ra thì cũng ít ai biết được tác dụng thật của nó.
Đệ tử Thi Âm tông tung hoành ngang dọc bá đạo khắp nơi, tất cả những đệ tử nhập vào đây đều được bảo tồn số lượng nguyên vẹn, không tổn thất một tên nào.
Còn bên Hoàng Tuyền môn, nam tử tóc vàng giống như thần chết, y lướt mình đến đâu là các tu sĩ xung quanh sinh cơ héo rũ, thân thể teo tóp lại tới đó, chờ đến khi y đi qua hẳn thì phía sau lưng tất cả đã biến thành một nắm xương trắng đầy ghê rợn.
Tất cả đã chém giết nhau đã tròn bốn ngày, nhưng vẫn chưa ai có thể tiếp cận được với trung tâm mê cung kia được. Một phần vì mê cung quá rộng lớn, một phần vì hao phí thời gian chém giết nhau.
Lúc này số tu sĩ tham gia cũng đã giảm mạnh, chỉ còn khoảng ngàn người, chết mất mấy trăm mạng.
….o0o…………………………
Ở một góc nhỏ ngoài viền của mê cung. Không gian đang yên bình phẳng lặng đột nhiên bị gợn sóng.
Sau đó những vết gợn sóng càng lúc càng nhiều, cuối cùng hình thành một cánh cửa lốc xoáy. Một thân ảnh áo trắng từ trong đó bước ra, y ngẩng mặt lên nhìn một vòng xem khung cảnh xung quanh.
Đó là một là một thiếu niên khuôn mặt tuy không quá mức anh tuấn, như đôi mắt sáng ngời tràn đầy tinh quang của hắn lại rất dễ làm cho người ta rung động, đã nhìn một lần thì sẽ nhớ mãi không quên. Hắn hít vào một hơi nhẹ trong không khí, rồi khẽ lẩm bẩm.
“Mùi máu”
“Nhưng không phải là máu yêu nhân mà là máu người”
Thiếu niên này đúng là Dương Phàm, hắn mới từ Tranh địa bước ra.
Hắn quan sát xung quanh một vòng, cũng chợt phát hiện ra đây là một mê cung khổng lồ, còn thấy được cả ngọn tháp đen cao chọc trời kia.
Nơi đây gọi là giao địa, chính là nơi mà ta cũng có thể đi, mà địch cũng có thể lại.
“Chẳng lẻ nơi đây thực sự có người sống sao? Tàng Long tông không những bắt yêu nhân mà còn bắt cả người nhốt trong đây, như vậy cũng hơi tàn bạo rồi”
Dương Phàm đảo mắt xung quanh một vòng cũng không phát hiện ra điều gì khác lạ, hắn quyết định men theo hành lang mê cung đi tới ngọn tháp màu đen kia. Có thể đây cũng chính là mục tiêu của hắn ở Giao địa.
Nhưng càng đi Dương Phàm lại càng bị rung động, bởi vì khắp nơi đều bị vấy đầy máu tanh, thi thể chất đầy mặt đất, khắp nơi không hề có một người sống nào. Một bầu âm khí u ám khó tả trên suốt đường đi.
Cúi người xuống xem xét một thi thể tu sĩ dưới đất, Dương Phàm trong lòng tự phán đoán.
“Kì quái, nhìn thì rõ ràng chỉ vừa mới chết không lâu, nhưng bọn họ hình như đều mặc những trang phục của tu sĩ bên ngoài thì phải, hơn nữa lại còn lẫn lộn, không hề giống nhau.”
“Vậy có thể bác bỏ khả năng đám người này là do Tàng Long tông nuôi nhốt, vì người đồng tộc không thể nào tàn sát lẫn nhau đẫm máu như vậy, hơn nữa nhìn vết tích đánh nhau lại vô cùng hỗn loạn, chứng tỏ những người này không ai quen biết nhau. Vậy không lẽ là tu sĩ đến từ bên ngoài, cấm chế ở Thái Cực môn đang bị phá giải rồi sao……..”
Nghĩ đến đây trong lòng Dương Phàm không khỏi nổi lên một trận rét lạnh, nếu như đám người Tần Cương Kiếm Trần kia nói ra diện mạo thật của mình, thì không biết đời này kiếp này Dương Phàm sẽ bị bao nhiêu người truy sát.
Vội vã lấy ra cái mặt nạ bạc đeo vào, Dương Phàm mới có chút an tâm. Hắn đứng lên tiếp tục vội chạy về phía trước.
Những tu sĩ bên ngoài khẳng định đã vào đây được hơn ba ngày, nếu còn chần chờ thì chắc chắn hắn sẽ đánh mất khảo nghiệm ở Giao địa này.
Dùng hết tốc lực chạy một mạch suốt một ngày một đêm, cũng bởi vì dọc đường đã không còn bất kì tu sĩ nào ngăn cản nữa nên hắn đạt được tốc độ nhanh nhất. Nhìn từ trên cao xuống thì khoảng cách giữa hắn với đám tu sĩ kia đã không còn quá xa nữa. Nhưng phía trước mặt Dương Phàm vẫn còn có một người thanh niên áo đen vai đeo một cái quan tài đang chậm rãi bước đi, nhìn vẻ mặt y chẳng có vẻ gì vội vàng cả. Trong mắt thanh niên này chỉ chứa đựng duy nhất một sự âm trầm cùng đáng sợ làm người ta nếu nhìn vào sẽ cực kì chấn động.
Khuôn mặt của thanh niên này tất cả mọi người trong Thi Âm tông đều biết, ngay cả cỗ quan tài sau lưng y cũng vậy. Mọi người biết y với một cái tên Đằng Lệ. Không ai biết y xuất thân từ đâu, chỉ biết khi y họ Đằng, vốn gia nhập Thi Âm tông từ lúc còn rất nhỏ, tư chất tu tiên cực tốt, được Thi Âm tông lựa chọn đeo sau lưng một cỗ thi khôi tên gọi là Lệ. Họ Đằng này sau khi tiến giai hậu kì Ngưng Khí, tu vi cực kì cao thâm, tu sĩ cùng cảnh giới cơ hồ ít ai chống nổi, vì vậy trong tông môn vô cùng nổi tiếng. Dần dần mọi người ghép họ của hắn với chữ Lệ, thành ra thanh niên áo đen này mới có tên Đằng Lệ như bây giờ.
“Chém giết kiểu này thật quá vô vị….” Đằng Lệ lạnh nhạt nói, y chỉ chậm rãi bước đi, giống như trong tâm không hề có khát vọng chinh phục Toả Yêu Tháp kia vậy.
“Đợi bọn người kia triển khai chém giết xong, lúc đó Đằng Lệ ta cũng vừa tới nơi, như thế đỡ mất công phí lực đánh nhau với mấy tên yếu ớt này.
Nhưng Đằng Lệ đang bước đi thì chợt ngừng lại, y nghiêng đầu làm động tác nghe ngóng.
Có một âm thanh bước chân lộp cộp đang không ngừng tới gần.
“Thú vị, xem ra cũng có một kẻ đi muộn như ta….. Không biết thực lực như thế nào, thôi xem như hắn xui xẻo, Đằng Lệ ta giết tạm một tên vậy……..” Đằng Lệ cười nhạt, quay người lại, yên lặng đứng chờ.