Đang lúc Phong Đạo cắn răng lo lắng, phía đằng sau vang lên tiếng chém giết thảm thiết. Hắn quay mặt lại chợt thấy hai hắc y nhân đang vội vã phá vòng vây. Dường như vừa rồi, đối phương không kịp tẩu thoát.
Quả đúng như hắn nghĩ, hai tên do thám này của Ngọc gia vốn dĩ tới muốn điều tra y quán. Nhưng không hiểu tại sao bỗng nhiên lại có người náo loạn, xông ra từ bên trong, dẫn theo cả một lũ người đáng sợ. Tên nào tên nấy cũng có tu vi Nguyên sĩ trở lên, mà không phải một người, chính là mười mấy, hai mươi mấy người. Tùy tiện một người trong đó cũng có thể đấu tay đôi với bọn họ, huống chi là hai mươi mấy người. Không nói đến một kẻ dữ tợn tu vi Nguyên giả đứng đằng xa kia nữa, cho nên hai người bọn họ không dám chạy.
Nhưng đến khi bọn họ nhìn thấy nữ nhân tiếp chiêu với Phong Đạo lại càng khiếp sợ tới cực điểm. Đó không phải là Ngọc Tiểu Điềm, gia chủ đương thời của Ngọc gia thì là ai nữa. Nhất thời bọn họ vì hoảng sợ mà sinh ra động tĩnh, khiến những người này phát giác.
“Đại ca, không hay rồi. Giờ chúng ta phải làm sao.” – Một trong hai hắc y nhân sợ hãi nói. Kiếm trong tay hắn vung lên, tạo thành một kiếm thuẫn bằng nguyên lực bảo vệ trước mặt. Giờ phút này, hai người bọn hắn không dám thả ra Ma sủng, bởi số lượng quân địch quá đông. Cho dù gọi ra Ma sủng cũng sẽ bị hợp kích, miểu sát trong nháy mắt.
“Đệ đệ, hai chúng ta . . . đầu hàng đi.” – Người còn lại nhìn vòng vây đang dần xiết chặt, cắn răng, đưa ra quyết định.
“Đại ca! Huynh nói gì vậy.” – Hắc y nhân đau khổ chống đỡ, nói. “Chẳng lẽ huynh muốn bỏ mặc Ngọc gia. Vợ con, thân thích của huynh vẫn còn ở đó.”
“Đệ nhìn lại đi, chẳng lẽ còn không hiểu. Chính mụ ma nữ kia đang cố gắng triệt tiêu dần dần thế lực Ngọc gia. Đệ không nhìn thấy người vừa rồi là ai sao. Tại sao Ngọc Tiểu Điềm ra lệnh cho chúng ta đi do thám lại phái người theo sau, gây ra động tĩnh như vậy. Sau đó lại còn đón người kia về mà bỏ mặc chúng ta. Đây không phải là cố ý giết chúng ta để phủi tay, giá họa hay sao?”
Vừa nói, hắn vừa tung ra một đao, cản trở lại một chiêu đoạt mệnh câu của đối phương. Đại đao to lớn hoa lên thành bán nguyệt trảm, hung hăng đánh xuống sống lưng của đoạt mệnh câu, khiến nó chệch khỏi hạ thân trong gang tấc. Thế nhưng, song thủ khó địch bốn tay, mãnh hổ nan địch quần hùng, cho dù hắn có cố gắng thế nào vẫn không ngăn cản được những kẻ khác. Chớp mắt, vài bóng người mượn thế mà nhảy vào, kiếm hoa lên như chuồn chuồn điểm nước, đâm tới vùng đùi vùng lung của hắc y nhân. Ngay lập tức, trước đùi, sau vai của hắn đã có thêm hai vết thương sâu hoắm.
Nếu như không tìm được lối thoát, hai người họ chắc chắn phải chết.
“Bọn chuột nhắt, đã đến rồi thì đừng hòng hi vọng sống sót.” – Phong Đạo như ma thần, tức giận lao về phía hai hắc y nhân, điên cuồng gào lên.
Vừa rồi để cá lớn chạy thoát đã để lại trong thâm tâm Phong Đạo một ngụm ác khí khó giải, mà bên trong đó lại chứa cảm giác lo lắng sợ hãi. Hắn ẩn ẩn nhận ra, chuyện tương lai sẽ càng khó khăn khi mà có đối phương xen vào, thậm chí hắn còn suy đoán, một thế lực nào đó đang muốn cướp tiểu nha đầu kia đi. Kế hoạch hoàn hảo sắp thành công của hắn đã tới những bước cuối, đúng lúc này lại bị phát hiện, cho nên hắn muốn dùng hai người này để phát tiết một trận.
Khi đến gần hắc y nhân, Phong Đạo nhảy lên, đại đao trong tay lướt đi theo gió, giơ cao quá đầu, chuẩn bị trảm xuống.
“Tôn giá đợi đã, chúng ta đầu hàng.” – Hắc y nhân cầm đao hét lớn, nhìn kẻ có tu vi không kém gì Ngọc Tiểu Điềm đang tấn công đệ đệ, trong lòng sợ hãi. Thế nhưng hắn không nhìn được lâu, thoáng cái xung quanh đã đầy người, càng lúc chiêu thế càng lăng lệ, ác liệt, vết thương mỗi lúc lại chồng chất.
Bên kia, hắc y nhân cầm kiếm cũng chỉ là một Nguyên sĩ nhị tinh. Ở cái nơi vắng vẻ như Giao Nguyệt trấn cũng có thể được coi là người có tiếng nói, nhưng không thực sự có nhiều quyền hạn. Thậm chí, giống như bây giờ chỉ có thể đi lên làm pháo hôi cho người ta. Đối mặt với Nguyên giả, hắn sao có thể ngăn cản, chỉ đứng im nhìn mà sợ hãi run người.
Hắn muốn sống. Hắn vừa mới cưới tiểu thiếp, vẫn còn chưa hưởng thụ đủ khoái hoạt, hắn không muốn chết.
Thấy bóng đao đang dần đổ xuống, lại nghe thấy tiếng hét đầu hàng của đại ca, hắc y nhân cầm kiếm bất chợt tỉnh ra, há mồm kêu to:
“Đại nhân, không, chủ nhân, ta nguyện đầu hàng, làm trâu làm chó cho người.”
Phong Đạo nghe thế, nhe răng cười. Đao vẫn không hề dừng lại một giây, đao đi như trẻ tre, nhằm đầu hắc y nhân bổ xuống. Đại đao giống như gió cuốn mây tán, phạm vi công kích tăng lớn vô hạn, bao phủ toàn bộ lối đi, không dể cho hắn thoát thân.
“Muốn đầu hàng, đừng có mơ. Hôm nay bọn chó đẻ các ngươi chết chắc.” – Phong Đạo rít gào, tức giận lấn áp lý trí, không cho đối phương một cơ hội sống. Đao chiêu sử ra không giống như là một chiêu tuyệt sát, biến thành cạo da lóc thịt, giống như muốn hành hạ đối phương.
Nhìn cảnh này, trong lòng người hắc y nhân bỗng dưng tuyệt vọng, nỗi sợ hãi dâng tràn. Kiếm trong tay hắc y nhân cố gắng đỡ trái đỡ phải, mong muốn tìm được lối thoát.
Mười hiệp qua đi, hắc y nhân dần dần phải lùi bước, thương thế càng lúc càng nặng. Nhiều chỗ trên người đã bị lóc thịt sâu vào tận xương. Thế nhưng nỗi thống khổ đó vẫn không thể nào kết thúc. Đao của Phong Đạo càng lúc càng dày, càng lúc càng mạnh mẽ, tiếng rên rỉ đau đớn của hắc y nhân càng lúc càng nhiều.
Lâm vào đường cùng, hắc y nhân cầm kiếm đau đớn tuyệt vọng, mọi hi vọng sống tiêu tan hết. Hắn dốc hết sức bình sinh, không lùi mà ngược lại tiến lên, đâm thẳng tới trán Phong Đạo, để mặc đại đao chém lên người. Cho dù chết, hắn cũng muốn để lại cho đối phương tổn thương lớn nhất.
“Không, đệ đệ.”
Hắc y nhân cầm đao thấy vậy, hét lớn một tiếng, lần nữa tập trung tất cả sức lực, định cứng rắn chống đỡ, muốn phá vòng vây, đi cứu đệ đệ. Hắn tin, hay chí ít là hi vọng rằng Ngọc Phạm Uy phát hiện ra điều khác lạ ở Ngọc Tiểu Điềm sẽ lập tức tới đây ứng cứu. Chỉ cần cố gắng cầm cự, sẽ có cơ hội sống sót. Nhưng đáng tiếc, Ngọc Tiểu Điềm dưới sự giám sát của Ngọc Phạm Uy chẳng hề đi đâu, vẫn ngồi trong thư phòng luyện công. Cả hai người vẫn không hề biết chuyện xảy ra nơi này, vẫn lầm tưởng kế hoạch do thám chắc sẽ không hề có sơ hở.
Đao trong tay hắc y nhân cố gắng xông tới, đáng tiếc không thể phá tan vòng vây dày đặc. Một người trong số họ cũng đánh ngang tay với hắn. Hai người chắc chắn đưa hắc y nhân vào thế hạ phong tuyệt đối. Ba người, hắn đừng hi vọng phá vây, thoát thân, chỉ có thể trơ mắt nhìn đệ đệ lao vào chỗ chết.
Phong Đạo thấy vậy cười nhạt hai tiếng, không biết cười nhạo đối phương ngu xuẩn hay đang cười nhạo bọn chúng không biết tự lượng sức mình. Đao trong tay biến đổi, cứng rắn chuyển từ trảm sang phách, đao phong biến đổi, từ trên cao chém xuống, tốc độ cực nhanh, nhằm vào đầu hắc y nhân cầm kiếm.
Hắc y nhân nhìn đao phong lạnh lùng tựa băng mau chóng mở rộng trước mặt, kiếm thức vừa thi triển cũng không kịp thu lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn đao cắm phập vào trong đầu, chia người hắn thành hai nửa từ đầu tới chân.
Giải thoát chính là cảm giác cuối cùng mà hắn cảm nhận được.
Không thở ra một hơi, đao của Phong Đạo như sứ giả âm phủ tiếp tục hướng về phía chiến đấu, quấn lấy hắc y nhân cầm đao còn lại. Những kẻ đi theo thấy Phong Đạo tới lập tức tản ra, nhường chỗ cho hắn phát tiết.
Hắc y nhân da đầu mát lạnh, vừa chặn đòn tấn công của Phong Đạo vừa nghĩ cách làm sao thoát khỏi.
Phong Đạo tất nhiên nhìn ra tâm thần đối thủ không tập trung, một đợt tấn công như gió chớp mưa rào khiến hắc y nhân thủ nhiều công ít, tình huống nguy ngập.
Nhưng đúng lúc, hắc y nhân thấy mình sắp chết, Phong Đạo đột nhiên dừng tay, thu đao vào vỏ.
“Ngươi muốn sống hay chết?”
Hắc y nhân nghi hoặc, không phải vừa rồi hắn nói sẽ không để ai thoát ra sao? Chẳng lẽ lời đối phương không phải là thật? Như thế đệ đệ của hắn phải chết oan như vậy?
“Muốn sống, chỉ cần sống ta sẽ làm bất cứ chuyện gì, cho dù có bán đứng thế lực sau ta đi chăng nữa.” - Mặc dù suy nghĩ nhiều, nhưng vớ được cọng rơm cứu mạng, hắc y nhân vẫn không buông tha, sẵn sàng bán đứng gia tộc.
“Tốt. Nói cho ta biết, các ngươi là ai? Đêm hôm tới đây với mục đích gì?” – Phong Đạo bước về phía trước, nói.
“Bọn ta là người của Ngọc gia, đêm nay tới đây là để do thám tình hình các ngươi. Người vừa mới đối chưởng với ngươi có lẽ là gia chủ đương thời của chúng ta hiện nay, Ngọc Tiểu Điềm.” – Hắc y nhân nói, lờ mờ đưa ra phán đoán. Vừa rồi ở xa, hắn không thấy rõ mặt, nhưng hình bóng, tu vi và Hỏa nguyên lực kia chắc không thể là giả.
“Có lẽ ??? Ngươi nói vậy có ý gì?” – Phong Đạo nghi hoặc hỏi lại.
“Trước đêm nay, chỉ có hai người bọn ta được lệnh đi do thám, không biết vì sao mà kế hoạch thay đổi, ngay cả gia chủ cũng xuất động. Nhưng nữ nhân kia có thể thoải mái tiếp chiêu của ngươi mà lại có Hỏa nguyên lực thì trong thị trấn chỉ có mình gia chủ của bọn ta.” - Hắc y nhân tháo khăn che mặt, xiết chặt nắm đấm, tức giận nói. Cứ nghĩ đến đệ đệ vì âm mưu của Ngọc Tiểu Điềm mà chết hắn không khống chế được mình. Hắn thầm thề, chỉ cần mình có thể sống xót quay về, chắc chắn sẽ tìm mọi cách hành hạ nàng ta. Nghe nói, Ngọc Sơn chính là bảo bối của nàng. Hắn có ý định, một khi về tới Ngọc gia sẽ tìm cách giết tiểu tử kia, cho Ngọc Tiểu Điềm hiểu được nỗi đau mất người thân, sau đó từ từ hành hạ nàng.
“Thế lực của Ngọc gia các ngươi như thế nào?” – Phong Đạo tiếp tục hỏi.
Hắc y nhân thở dài, nói:
“Trong Giao Nguyệt Trấn có thể xưng là vô địch. Ngọc Tiểu Điềm là Nguyên giả nhất tinh. Gia tộc có 5 Nguyên sĩ cao giai, 13 Nguyên sĩ trung giai, Nguyên sĩ sơ giai có 21 người. Hơn nữa, thiếu gia Ngọc Thiên của chúng ta hiện đang sinh sống và tu luyện ở Mặc thị.”
Nhắc đến Ngọc Thiên, giọng nói hắc y nhân trở nên đắc ý khó mà che giấu.
Ngọc Thiên từ 15 năm trước đã bước chân vào Nguyên giả, nhưng vì cha, gia gia và bản thân hắn không muốn phá đi yên bình trong trấn nên đã một mình du ngoạn khắp nơi. Sau này gặp được Tiểu Điềm, vì muốn báo thù cho nàng nên gia nhập Mặc thị, đổi lấy đan dược nâng cao tu vi. Hiện nay, bởi vì biểu hiện không tồi, hắn cũng đã trở thành ngoại vụ trưởng lão.