Anh lính bắn tỉa lạc về thời Tam Quốc
Tác giả: Đông Nhất Phương
Quyển 1: Nhữ Nam Hoàng Cân
Chương 6: Giữa đường gặp Chu Thương
Dịch giả: V.E.A.R
Biên dịch: Bạch Y
Nhóm dịch: Đọa Lạc vương tộc
Nguồn: 4vn.eu
Thành Nhữ Nam, thao trường.
Vương Xán chấp hai tay sau lưng, đứng hiên ngang, cả người như một thanh kiếm đã ra khỏi vỏ, lộ rõ tài năng.
“Nuôi binh ngàn ngày, dụng binh một giờ. Hôm nay là lúc các ngươi ra chiến trường.” Vương Xán nét mặt nghiêm túc, hai mắt như điện, quét mắt nhìn xuống binh sỹ phía dưới, chậm rãi nói: “Đại quân quan binh, là tiến về thành Nhữ Nam. Thành Nhữ Nam chẳng mấy chốc sẽ trở thành nơi chiến hoả. Không chỉ mình ta, mà còn có các ngươi, đều bị quan binh uy hiếp, vì vậy chúng ta phải chủ động xuất kích, hãy rút chiến đao của chúng ta ra, bảo vệ thành Nhữ Nam, đánh bại lũ quan binh!”
Đám lính cả người bất động, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
Quan binh tiễu trừ Hoàng Cân, vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Hơn nữa, tấn công hung hãn, chủ động xuất kích có thể đánh bại chúng được ? Trong lòng các binh sỹ đều ko có chút hy vọng, lần này quan binh đột kích, các binh sỹ đều lo sợ, không biết phải làm thế nào?
Vương Xán nắm chặt bàn tay, tiếp tục nói: “Ta biết trong các ngươi, có người không muốn liều mạng, rất muốn buông vũ khí, tìm một nơi yên bình, cưới một bà xã, sinh một đứa con, cứ thế mà hưởng thụ cuộc sống. Nhưng mà các ngươi có nghĩ tới không, lũ quan binh đó há có thể bỏ qua cho các ngươi? Không bao giờ, vì các ngươi là Hoàng Cân, các ngươi chính là phản tặc, quan binh sẽ không bỏ qua các ngươi, cũng như quan binh sẽ không bỏ qua cho ta, bởi vì ta cũng là phản tặc.”
“Ha ha……”
Binh sỹ phía dưới, cười lên ha hả, nghe Vương Xán nói như thế, bọn chúng vui vẻ lên rất nhiều.
Vương Xán liếc nhìn các binh sỹ, tiếp tục nói: “Chúng ta chiếm được Nhữ Nam, khó khăn lắm có được nơi trú ngụ. Bây giờ quan binh đến, có lẽ nào, em lại quên đi (D/G: À nhầm, vừa dịch vừa nghe Thu Cuối , xin lỗi quý độc giả hén ), có lẽ nào chúng ta lại tặng Nhữ Nam cho bọn chúng sao, sau đó lại chạy thục mạng lên núi, được bữa nay lo bữa mai, suốt ngày phải lo lắng vì bữa ăn hay sao? Ta không muốn như vậy, ta tin các ngươi cũng không muốn điều đó.
“Chiến đấu.”
“Chỉ có chiến đấu , chúng ta mới có thể bảo vệ Nhữ Nam!”
“Liều mạng.”
“Chỉ có liều mạng , chúng ta mới có thể cơm no áo ấm!”
“Chúng ta đã không có đường lui, ngoại trừ sử dụng đến cương đao trong tay thì không còn lựa chọn nào khác.”
Vương Xán đôi mắt đỏ ngầu, cả người phát cuồng như hổ báo, lớn tiếng gào thét, nhìn binh sỹ cầm chắc cương đao đứng nghiêm trang chỉnh tề trong đội ngũ, khoé miệng nở một nụ cười.
Binh sỹ Hoàng Cân, phần lớn đều là lưu dân, buông cuốc xuống trở thành binh sỹ.
Điều họ muốn là có thể nhét đầy cái bụng, có một nơi ổn định mà sinh sống.
No đủ sống qua ngày, đó là điều mà những người này mong muốn.
Vương Xán nói cả buổi, làm tất cả đều động tâm, bởi vì bọn họ không muốn lưu lạc khắp nơi, không muốn rời khỏi thành Nhữ Nam, cho nên những lời Vương Xán nói đã đánh vào tâm lý của họ, bọn họ không thể không cầm vũ khí lên, đi giành lấy hạnh phúc của mình.
“Giết~” Vương Xán ngửa mặt lên trời hét to, tóc bay trong gió, tiếng đao tuốt ra khỏi vỏ kêu leng keng, lạnh lùng đưa đao lên dưới ánh mặt trời toả sáng, vô cùng chói mắt.
“Giết~~”
“Giết~~”
Hơn bảy mươi binh sỹ đều giơ đao lên, hô vang đáp lại, âm thanh như tiếng sấm vọng khắp thao trường, làm cho binh sỹ đang ở thao trường tập luyện đều phải quay lại nhìn, lộ vẻ kinh ngạc, nhưng lại lập tức lắc đầu, Vương Xán chỉ huy binh sỹ đánh quan binh là chuyện đã truyền khắp cả doanh trại Hoàng Cân, tất cả binh sỹ đều khâm phục lòng can đảm của Vương Xán, nhưng cũng thầm than Vương Xán bị điên rồi nên mới lấy trứng chọi đá, chỉ có bảy mươi tên lính mà đòi chống lại quan binh hung hãn.
Vương Xán không để ý tới ánh mắt của binh sỹ xung quanh, lạnh lùng nói: “Kiểm tra cung tên, tiêu thương, lương khô đã mang đủ hết chưa, chuẩn bị xuất phát.”
Lần này, Lưu Tích đã tốn kém rất nhiều, mang vũ khí đến cho binh sỹ dưới trướng của Vương Xán, lương thực cũng phân phối đầy đủ.
Cung tên, mỗi người một trăm mũi.
Tiêu thương, mỗi người tám cây.
Lương khô, chuẩn bị mỗi người sáu ngày ăn.
Ngoài những thứ cơ bản phải có này, Lưu Tích còn phái thêm người cho Vương Xán áp giải vũ khí, lương thực, một khi binh sỹ của Vương Xán dùng hết vũ khí lương thực, liền sẽ có vũ khí lương thực cung ứng. Có thể nói, binh sỹ Vương Xán ngoại trừ chiến mã ra thì cái gì cũng đã chuẩn bị đầy đủ.
Phương nam thiếu ngựa đó là một sự thật không thể chối cãi.
Vả lại binh sỹ dưới quyền Vương Xán đều là bộ tốt, không thiện bắn cung. Đã thế sau khi chuẩn bị chiến mã, binh sỹ chẳng ra thể thống gì, trái phải đứng lẫn lộn, còn chẳng ra dáng bộ tốt nữa, thế mà Vương Xán có thể luyện thành kỷ luật nghiêm minh, nhất nhất nghe theo hiệu lệnh.
Đợi đám binh sỹ chuẩn bị xong, Vương Xán ra lệnh: “Xuất phát!”
Tiếng chân cộc cộc vang lên, một cơn lũ mù đen lao ra khỏi thao trường tràn, băng băng mà đi.
Khe núi Long Sơn, từ Nhữ Nam hướng sườn núi mà đi tới
Khe Long Sơn địa hình phức tạp, chung quanh núi đá như rừng, còn có rừng sâu núi thẳm, có hổ hay xuất hiện.
Trăng lên giữa trời, vầng trăng khuyết lơ lững giữa trời cao. Vương Xán mang theo bảy mươi binh sỹ tới khe Long Sơn, vừa ra lệnh, tất cả binh sỹ đều ngừng lại trước cửa khe núi, bắt đầu hạ trại nhóm lửa, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Vương Xán ngồi cạnh đống lửa, một binh sỹ khẽ nói: “Đại nhân, chúng ta chỉ có hơn bảy mươi người sao có thể đánh lại quan binh?”
Tên binh sỹ này chính là người sáng sớm khuyên can Vương Xán, lúc này đã hơn nửa ngày hành quân, một số ít cũng đã bắt đầu tỉnh táo lại, không còn nhiệt huyết như lúc sáng bị Vương Xán đầu độc nữa, bây giờ có chút hối hận. Bởi vì bọn họ đều nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, dưới trướng Vương Xán chỉ có bảy mươi binh sỹ, quan binh cả mấy ngàn người. Chênh lệch như thế, làm sao mà đánh? Những người lính này tâm trạng bồn chồn, không biết nên làm thế nào?
Đánh không lại quan binh, có thể chạy thục mạng, may ra giữ được cái đầu.
Nhưng bảy mươi quân Hoàng Cân đấu với mấy ngàn quan binh, thì căn bản không có cơ may chiến thắng.
Vương Xán quay đầu lại nhìn tên binh sỹ nói: “Ta nhận ra ngươi, ngươi chính là kẻ chạy vào lều, khuyên ta nhẹ tay với binh sỹ, hmm, ta nhớ ngươi tên là Liễu Thành, đúng không?
Tên binh sỹ thấy Vương Xán nhớ rõ tên mình, thần sắc vui vẻ: “Vâng, ty chức chính là Liễu Thành.”
Vương Xán gật gật đầu, lạnh lùng khiển trách: “Cái gì nên biết ta sẽ cho ngươi biết, cái không nên biết, người đừng thăm dò ta. Là quân nhân, phải lấy phục tùng mệnh lệnh làm thiên chức, mệnh lệnh của trưởng quan chỉ cần thực hiện là được, không nên hỏi những thứ không được hỏi, ta biết các ngươi đang nghĩ gì, chúng ta ít người, quan binh thì đông, cho nên sinh sợ hãi? Haizz, trong đầu các ngươi nghĩ gì ta không biết sao, các ngươi sợ chết, chẳng lẽ ta không sợ, nếu như không chắc chắn đánh thắng, ta có thể chủ động xin chiến sao? Ngươi cũng đã từng đọc sách, gặp chuyện nên suy nghĩ nhiều một chút, không nên lo mấy chuyện vô ích.
Nghe Vương Xán trách mắng, trong lòng Liễu Thành hối hận không thôi, sớm biết thế thì đã làm không làm ra chuyện ngu xuẩn lúc đầu,
Nhưng sự hối hận trong hắn nhanh chông vơi đi thay thế bằng sự vui mừng, nếu như theo lời Vương Xán nói thì hắn đã phương pháp tất thắng rồi, cho nên mới chủ động xin chiến.
Nghĩ tới đây, Liễu Thành nở nụ cười, nói: “Hì hì, ty chức sai rồi, ty chức xin đi làm việc tiếp.”
Vương Xán nhìn Liễu Thành rời đi, trên mặt hiện ra nụ cười, trấn an được Liễu Thành cũng là trấn an được những tên khác, lời Liễu Thành tuyên truyền sẽ làm lòng quân ổn định hơn.
“Các ngươi, theo ta…… giết!”
Đêm tĩnh lặng, bỗng nhiên có một tiếng rống to truyền đến
Vương Xán dùng thế Lý Ngư Đả Đỉnh, xoay người đứng lên, cầm lấy chiến đao cùng cung tiễn gác ở bên cạnh, chạy thật nhanh ra khỏi lều, lúc này tất cả binh đều cầm vũ khí xông ra, Vương Xán nhìn đám binh sỹ còn đang buồn ngủ, trong mắt lóe lên nụ cười, may mắn hắn đã cho binh sỹ mặc giáp mà ngủ, đồng thời đặt binh khí ở bên cạnh, nếu không thì quân doanh giờ này đại loạn.
“Đám ranh, Chu Thương Chu gia gia đến đây, còn không mau chịu chết đi!
Thanh âm vang dội từ rừng cây truyền đến, Vương Xán quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người cao lớn, mặt đen râu quai nón, cầm đại đao, mang theo khoảng hai mươi bảy người, thẳng đến chỗ Vương Xán đóng quân.
Luận đàm và báo lỗi tại đây
|