Mười hai năm trước,
Ngạo Thiên đại lục là đệ nhất đại lục trên toàn bộ tu chân giới. Không chỉ có lãnh thổ rộng lớn, nơi đây còn xuất hiện bao nhiêu danh môn đại phái cùng thượng cổ gia tộc. Một quốc gia bình thường cũng có tới mấy trăm thiên huyền, thần huyền cao thủ. Như vậy lại càng không thể kể tới các đại cường quốc như Giao Ngân, Bạch Linh, ...Mỗi đại cường quốc này ít thì có hơn mười đại gia tộc, môn phái; nhiều thì phải gần một trăm!
Một đại lục hùng mạnh như vậy, tất sẽ đi đánh chiếm lãnh thổ những nơi khác. Tuy vậy, trong trăm năm trở lại đây, lãnh thổ Ngạo Thiên đại lục không hề tăng lên. Nguyên nhân chính là vì các môn phái, gia tộc không ngừng đối chọi với nhau, tạo thành thế chân vạc.
Mười hai năm trước cũng là thời điểm mà sự xích mích của các môn phái, gia tộc lên tới đỉnh điểm! Mỗi ngày đều có không ít cuộc chiến nổ ra, tạo nên biết bao tổn thất cho toàn bộ đại lục.
Thời điểm loạn lạc ấy, ngay cả trẻ con cũng tự giác ở nhà, không dám ló mặt ra ngoài. Những người dân bình thường không thể làm ăn kiếm sống, cuộc sống vô vàn cực khổ.
----------------
Bạch Linh đế quốc,
Tiểu Trì trấn,
Tuyết rơi trắng xóa khắp mọi nơi. Chúng đọng lại trên mái nhà, phủ kín mặt đường. Từng cơn gió lạnh, khô khan thổi qua càng làm nơi đây có vẻ hiu quạnh, tiêu điều.
Những quán trọ ế ẩm không một vị khách, những gian hàng không ai mua,....nằm nối tiếp nhau. Những người xuất hiện chỉ là tiểu nhị, người bán hàng...Khó có thể tưởng tượng được đây là khung cảnh trong một đế quốc.
Người dân đều sợ ra ngoài, đường phố vắng vẻ cũng là điều hiển nhiên.
Sáng hôm ấy cũng như mọi ngày, thương nhân ai nấy dọn hàng ngăn nắp. Mặc dù họ biết rằng sẽ không ai tới mua.
Gió tuyết lạnh lẽo che mờ tầm nhìn.
Từ phía cuối con đường, mơ hồ xuất hiện hai bóng người.
Bước chân của họ từng bước, từng bước in trên nền tuyết trắng, tiến về phía quán trọ nhỏ ven đường.
Gió tuyết thổi mạnh, che chắn tầm nhìn. Tới khi hai người tới gần mới có thể nhìn thấy được diện mạo của họ.
Đó là một nam tử tầm hai mươi chín, ba mươi tuổci đang bế một đứa bé ngủ gục trên vai và một nữ tử kém hắn khoảng hai tuổi. Gương mặt nam tử hết sức bình thường nhưng lại mang theo vài phần khí khái. Nữ tử có bề ngoài điển hình của các nữ tử mềm yếu. Hai người đều mặc một chiếc áo choàng lông thú, sóng vai bước đi.
Thấy hai người đi vào quán trọ, tiểu nhị vội vã chạy tới:
- Khách quan, không biết hai vị dùng gì?
Nam tử liếc nhìn toàn bộ quán trọ, thong thả gọi vài món bình thường.
Đứa bé trên vai khẽ mở mắt. Thân hình đứa bé khá gầy, khoác trên mình một bộ quần áo dày cộp. Đôi mắt tuy còn ngái ngủ nhưng hiện lên rõ vẻ tinh ranh, nghịch ngợm. Nó đưa hai tay lên dụi mắt:
- Mẫu thân, bao giờ chúng ta tới nơi vậy?
Nữ tử kia thấy vậy thì đưa tay khẽ xoa đầu đứa bé:
- Thiên nhi, con yên tâm đi. Chúng ta rất nhanh sẽ tới nơi.
Đứa bé khẽ dạ một tiếng.
Đồ ăn được dọn lên. Ba người thong thả ăn uống, thi thoảng còn truyền lại vài tiếng cười.
Đột nhiên, vẻ mặt của nam tử ngưng trọng lại:
- Bị đuổi kịp rồi
Nữ tử cũng nhíu mày:
- Xem ra chạy không kịp. Xem ra lần này phải đối mặt trực tiếp.
Nói xong ánh mắt hết nhìn về đứa bé lại nhìn đến tiểu nhị đang đứng gần đó. Cuối cùng, nữ tử đó dắt tay đứa bé đến trước tiểu nhị:
- Tiểu nhị, phiền cậu giúp ta trông giữ đứa bé này. Một lúc nữa chúng ta sẽ trở về dẫn nó đi!
Sau khi đưa cho tiểu nhị một thỏi bạc, hai người xuất ra phi kiếm, không hề do dự hướng phía Tây bay đi…
Tiểu nhị ngây ngốc đứng đó, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đứa bé lại tỏ ra chán nản vô cùng. Nhìn thẩy tiểu nhị vẫn đứng như trời chồng mở miệng lên tiếng trước:
- Thúc thúc, ở đây là đâu vậy? Cách Lục Diện thành bao nhiêu dặm?
Tiểu nhị như bừng tỉnh, chăm chú nhìn đứa bé trai trước mặt:
- Lục Diện thành? Cháu tới đó làm gì?
- - - -- - - - - - - - - -
Lục Diện thành thuộc sở hữu của Lăng gia – một trong năm đại gia tộc tại Bạch Linh quốc. Trong thành có hơn mười thần huyền cao thủ tọa trấn cùng một quân đội riêng. Hơn nữa, muốn vào được còn phải có lệnh bài vậy nên phần lớn những người sống tại đó đều là người của Lăng gia.
Nhưng hiện tại nơi đó đang xảy ra cuộc đại chiến với Dao Nhiên phái!
Một này hai bên xung đột không biết bao nhiêu lần, số người chết càng không đếm xuể.
Dao Nhiên phái bao vây toàn bộ khu vực mười hai dặm quanh thành, không để cho bất cứ ai ra vào. Nhưng bao vây không có nghĩa là chiếm được thành. Bảy lần Dao Nhiên phái tấn công vào trong đều bị ba trong mười cao thủ thần huyền đánh lui trở lại. Một lần như vậy đều tổn thất vài thiên huyền cao thủ.
Cuộc chiến cứ như vậy tiếp diễn cũng gần được bốn tháng. Người dân xung quanh cũng đã di chuyển hết tới thành trì khác.
- - - - - - - - - - - - -
Đứa bé thản nhiên trả lời:
- Ta là người của Lăng gia.