Sáng hôm sau, thương đội theo lịch rời đi. Trước khi rời khỏi quán trọ, bọn họ đột nhiên nhìn thấy Gordon đã dậy từ sớm, mặc vải thô đang cọ rửa chuồng ngựa, vệ sinh cho ngựa làm những việc chỉ nô bộc mới làm.
"Gordon, ngươi đang làm gì vậy?" Thiến cao giọng hỏi.
"Không đủ tiền trả, không còn cách nào khác chỉ đành làm việc trả nợ!" Thanh âm Gordon tràn ngập hào hùng sảng khoái. Dù cho lấy thân phận quý tộc làm những việc của nô bộc, hắn cũng không cảm thấy khó chịu hay không chấp nhận được gì cả. Động tác của hắn vô cùng chăm chú, lông từng con ngựa bóng loáng dưới bàn tay hắn.
Thiến lúc này mới nhớ tới, tiền rượu tối qua tính cả cho Gordon. Nàng lập tức cười ha hả vui sướng bảo Gordon cứ an tâm làm việc tiếp đi rồi nhanh chóng vỗ ngựa dương dương tự đắc rời đi. Thương đội cuồn cuộn rời đi, Yilan đột nhiên quay đầu lại nhìn thấy một thân ảnh cao lớn hùng vĩ vẫy tay chào nàng.
Thương đội theo đường lớn đi hướng đông bắc, rời khỏi lãnh địa tử tước Sieg, xuyên quá lãnh địa bá tước Nake. Nửa tháng trôi qua, trên đường vô cùng an bình thủy chung không gặp đạo tặc đoàn như Thiến mong đợi ngược lại lại gặp Gordon đến hai lần. Hắn đuổi theo thương đội, kể chuyện mạo hiểm cho Thiến và Yilan nghe sau đó lại quay lại quán trọ làm công trả nợ. Hai lần đều là như thế, mỗi lần mời Thiến và thương đội rượu, hắn đều phải ở lại làm công ba đến năm ngày. Vùng núi này vô cùng an toàn, kẻ mạo hiểm không kiếm được việc làm. Thiến hình như không biết Gordon có bao nhiêu tiền, mỗi lần đều uống đến đi không vững mới chịu dừng lại sau đó rất vô sỉ tính tiền lên người Gordon.
"Đây là trừng phạt, ai bảo hắn quấn lấy tỷ chứ!" Thiến cười hì hì nói với Yilan. Yilan cũng chỉ lắc lắc đầu không nói gì.
Thương đội cứ như vậy tiến bước theo kế hoạch dừng chân tại những trạm bổ sung lương thực và nước nhưng là hàng hóa trên xe chưa từng giảm đi, vẫn là những đặc sản từ vĩnh dạ rừng rầm. Cứ cách mấy ngày, Gordon lại xuất hiện. Nghe tới tiếng vó ngựa như sấm đánh, đám hộ vệ biết ngay là hắn đến cũng biết là hắn đã trả nợ xong. Cứ tiếp tục như vậy, đôi khi không thấy Gordon đám hộ vệ còn cảm thấy thiếu vắng cái gì đó.
Hai tháng đi qua, Gordon mời thương đội uống sáu lần, mỗi người đều biết ngoài sáu ngày này, những ngày còn lại hắn đều phải làm công kiếm tiền, không, có lẽ trong sáu ngày này hắn cũng phải làm việc. Đến cả đám hộ vệ ban đầu cũng có chút không nỡ nhưng Thiến mỗi lần đều cười hì hì sau đó đem hóa đơn tính đến đầu Gordon.
Hai tháng qua đi, Yilan và Gordon nói với nhau không quá hai mươi câu nhưng là ánh mắt nóng bỏng của hắn làm nàng có chút không chịu nổi.
Đường đi rất bình tĩnh, cũng không bình tĩnh. Nơi này là lãnh địa của Gore bá tước, thuộc về Thần Thánh Đồng Minh đế quốc. Trong cả Noland đại lục, Thần Thánh Đồng Minh đế quốc cũng vô cùng nổi trội. So với những đế quốc truyền thống, Thần Thánh Đồng Minh giống với một đám quý tộc liên hợp lại với nhau mà hoàng đế chỉ là kẻ có thực lực nhất mà thôi. Nếu thương đội đi tiếp về phía trước chừng ba ngàn cây có thể đến thủ đô của Thần Thánh Đồng Minh đế quốc, tòa thành truyền kỳ trên đại lục, Faust.
Thương đội chậm rãi tiến vào Noe trấn, đây là trạm dừng chân trong kế hoạch nhưng là còn chưa tiến vào Noe trấn, bọn họ gặp hơn mười vị kỵ sĩ vây lấy một ma pháp sư chạy ra từ trấn nhỏ. Trên đường đều là thương đội đang đi, phi ngựa nhanh như vậy là vô cùng nguy hiểm nhưng trên áo choàng những kỵ sĩ này đều có thêu ký hiệu bá tước Gore vô cùng bắt mắt. Những thương đội này thấy vậy đều dồn dập nhường đường, trình độ cưỡi ngựa của những kỵ sĩ này cũng vô cùng cao, nhanh chóng điều khiển chiến mã né tránh những người không kịp né tránh bọn họ, tốc độ chưa từng giảm xuống.
Khi đi qua thương đội, vị ma pháp sư đột nhiên kêu lên kinh ngạc, quay đầu nhìn chăm chăm Thiến và Yilan. Đây là một trung niên ma pháp sư, thân thể rất gầy, trên gương mặt nổi từng mảng xanh đen hiển nhiên là bị tích tụ độc tố từ thí nghiệm ma pháp. Đồng khổng hắn vẩn đục, ánh mắt âm trầm làm người khác không rét mà run. Ma pháp bào của hắn vô cùng hoa lệ, trang trí đầy những đường hoa văn, đó cũng không phải để trang trí không mà chính là những ma văn. Có một ma pháp bào như này chứng minh đối phương ít nhất là ma pháp sư cấp chín!
Đoàn ngựa rất nhanh phi đi, nhưng ánh mắt âm trầm của ma pháp sư như in sâu trong tâm trí mọi người làm mỗi người trong thương đội tâm tình không khỏi trầm trọng. Thương đội dừng lại tại quán trọ như trong dự định, đám hộ vệ vừa xuống ngựa định vào quán thì Yilan đột nhiên nói: "Chúng ta lập tức rời đi!"
Thiến không khỏi thốt lên: "Nhưng hôm nay là ngày Gordon đuổi theo."
"Lập tức rời đi." Yilan lại nói lặp lại. Lần này, Thiến không nói gì chỉ lặng lẽ lên ngựa. Yilan rất ít khi nói chuyện, nhất là còn nhấn mạnh lặp lại như này.
Hiện tại đã gần hoàng hôn, trấn nhỏ gần nhất cách đây cũng mấy chục cây, rời khỏi Noe trấn nghĩa là chỉ có thể nghỉ chân ngoài trời nhưng là Thiến không chút phản đối, thậm chí còn không hỏi nguyên nhân mà trực tiếp ra hiệu với đám thủ vệ, lệnh bọn họ mau chóng lên ngựa tiếp tục lên đường. Vừa ra khỏi trấn Noe, thương đội lập tức tăng tốc về sau trực tiếp bỏ lại những chiếc xe ngựa chậm chạp. Nhưng cho dù như vậy, mới chạy không được hai mươi cây, phía sau bọn họ đã vang lên tiếng vó ngựa.
Yilan chỉ vào gò đất nhỏ bên cạnh, khẽ nói: "Chuyển hướng, lập trận phòng ngự!"
Đám hộ vệ lập tức buông bỏ xe ngựa, cưỡi ngựa xông lên gò núi lấy ra vũ khí chuẩn bị sẵn. Mỗi tên hộ vệ đều đeo trường kiếm nhưng hộ vệ lấy trường cung làm vũ khí chính lại vượt quá một nửa. Đối với dong binh đoàn bình thường thì đây không phải tỉ lệ chuẩn!
Phia xa tiếng vó dồn dập đến gần, trước màn khói bụi, từng con chiến mã bao phủ trong thiết giáp xuất hiện. Là trọng trang kỵ sĩ, hai tay cầm trọng kiếm dài đến hai mét! Đội trọng trang kỵ sĩ của Gore bá tước! Năm mươi trọng trang kỵ sĩ! Gore bá tước không ngờ phái ra một nửa tinh nhuệ trong tay!
Ở hai bên cánh đội trọng trang kỵ sĩ là cả trăm khinh kỵ binh, trung ương đội ngũ là ma pháp sư lúc trước có duyên gặp mặt. Hắn vẫn mặc pháp bào hoa lệ nhưng trong tay thêm một thanh ma pháp trượng dài ba trượng, bên trên được khảm nạm thủy tinh làm đại đa người thèm nhỏ dãi.
Khi trọng trang kỵ sĩ xuất hiện, đám hộ vệ không khỏi biến sắc. Trong thương đội, kỳ thật ai cũng có vũ kỹ, cả phu xe cũng là chiến sĩ cấp hai nhưng bọn họ là khinh trang, số lượng lại không đến năm mươi người, cung tiễn rất khó tạo thành uy hiếp đối với trọng trang kỵ sĩ! Huống hồ còn có ma pháp sư kia nữa! Tên ma pháp sư kia cũng không che dấu ba động ma pháp trên người nữa, chí ít cũng là đại pháp sư mười hai cấp! Pháp sư như vậy, dù là Gore bá tước cũng phải cẩn thận đãi ngộ thậm chí có thể hắn phục vụ cho người địa vị cao hơn bá tước!
Mọi người trên gò đất đều an tĩnh chuẩn bị tốt chiến đấu. Hiện tại hy vọng duy nhất của bọn họ là mục tiêu của nhóm người này không phải chính mình nhưng hy vọng rất mịt mờ.
Lúc này, trên trấn Noe vang lên tiếng vó ngựa như sấm, Gordon cưỡi chiến mã đen xông vào trấn nhỏ, dừng lại ở cửa quán trọ nhưng là hắn không nhìn thấy thương đội quen thuộc đâu, chuồng ngựa trống rỗng. Hai tháng qua, Gordon không biết bao nhiêu lần làm vệ sinh cho ngựa, gần như ngựa của bọn họ đều được hắn vệ sinh một lần cho nên hắn biết rõ ngựa của thương đội nhưng trong chuồng ngựa không có những con ngựa hắn biết.
Lông mày rậm của Gordon lần đầu tiên nhíu lại, chiến mã của hắn xoay chuyển vài vòng tại chỗ rồi vó ngựa như sấm nện xuống đất, hùng hục tan biến trong bóng đêm.
Lúc này trên gò núi đã biến thành chiến trường, máu thấm đẫm bùn đất, thi thể chiến mã và nhân loại đặt cùng chỗ. Tiếng móng ngựa vẫn dồn dập vang lên, trọng trang kỵ sĩ lại chuẩn bị lần xung kích lần thứ hai. Bọn họ gặp phải sự phản kháng đến ngoan cường, không ngờ làm tổn thất chín tên đồng bọn nhưng là bốn mươi mốt trọng trang kỵ sĩ vẫn mang theo chiến lực khủng bố. Lần đầu tiên xung phong bọn họ xuyên qua phòng ngự trên gò núi cũng lấy đi mười mấy sinh mạng của thương đội. Cung tiễn trong tay đám hộ vệ kia uy lực lớn đến thần kỳ, một tên là có thể phá giáp, thương nặng trọng trang kỵ binh mà khinh kỵ binh có tác dụng yểm hộ, kiềm chế thì đã bị bắn chết hơn hai mươi tên. Giáp nhẹ trên người bọn họ không thể ngăn được tên nhọn.
Thiến không ngừng thở hổn hển, kiếm trong tay nàng vẫn chỉ thẳng phía trước nhưng người nàng khom lại tùy thời chuẩn bị tấn công, tròng mắt nhìn chằm chằm vào ma pháp sư ngoài trăm thước. Hai kiếm nàng không ngừng tỏa sáng là ma pháp kiếm phẩm chất cao. Chiến sĩ trong tay nàng cấp bậc không cao lắm nhưng kiếm kỹ và lực sát thương lại rất đáng sợ. Nếu như chính diện đón lấy tấn công của nàng dù là trọng trang kỵ sĩ cũng bị một kiếm chẻ đôi. Tổn thất của trọng trang kỵ sĩ có đến một nửa là do nàng!
Trên chiến trường khắp nơi là lửa, gió bão, sấm sét... Yilan đang kịch chiến với đại ma pháp sư. Cấp bậc của nàng nhiều nhất cũng chỉ có cấp sáu nhưng khống chế ma pháp vô cùng kỳ diệu, có thể chống lại công kích của đối phương. Nhưng là đẳng cấp chênh lệch cao như vậy không phải chỉ dùng kỹ xảo có thể bù đắp, lúc này mặt nàng đã tái nhợt, đầu trán không ngừng túa mồ hôi.
Đây là một thương đội kỳ dị, đẳng cấp bình quân không cao, thấp hơn lực lượng tinh nhuệ của Gore bá tước nhưng là trang bị và kỹ nghệ lại hơn xa đối thủ, nhờ vậy mới có thể kiên trì chiến đấu đến hiện tại.
Thiến cố gắng tích tụ lực lượng, nhãn thần nàng để lộ ý đồ của bản thân chính là đại ma pháp sư kia. Nhưng là cách nhau cả trăm thước, theo lẽ thường, nàng không thể uy hiếp đến ma pháp sư, muốn xông tới trước mặt ma pháp sư, trên đường còn có bốn mươi mốt trọng kỵ!
Ma pháp sư đột nhiên cảm thấy rùng mình, cảm giác đến uy hiếp. Hắn khẽ lướt nhìn quanh, từ địch nhân đông đúc đối diện, hắn đột nhiên tập trung vào đoản cung tinh trí hoa lệ trong tay Thiến, thanh cung này nhỏ như đồ chơi trẻ con nhưng nó lại mang đến uy hiếp tử vong cho hắn. Ma pháp sư đột nhiên cười âm trầm với nàng, làm nàng không khỏi rùng mình nhưng tay nàng vẫn tràn đầy ổn định, động tác thuần thục chuẩn xác, một mũi tên nhỏ đặt lên cung sau đó như thiểm điện bắn ra, nháy mắt đã đến trước mặt ma pháp sư! Thế đi của mũi tên này hoàn toàn vi phạm nguyên lý bình thường, phảng phất vượt qua không gian nháy mắt xuất hiện trước mục tiêu, ma pháp phòng hộ trên người ma pháp sư nhanh chóng tan rã.
Kỹ nghệ cao nhất của cung thủ, phá ma! Tên vừa rời cung, Thiến không tự chủ được thở hổn hển, nhưng là màn trước mắt nàng lại làm người nàng cứng ngắc, hai mắt mở to kinh ngạc.
Ma pháp sư vẫn duy trì nụ cười âm trầm, phía sau hắn một đoàn sương khói xuất hiện ngưng tụ không tán, lúc này một thanh cự kiếm dựng đứng vươn ra. Nhưng cự kiếm không làm động tác chém gì cả, chỉ đứng nguyên nơi đó mà khi mũi tên vừa va chạm cùng cự kiếm, nhanh chóng bị bắn bật ra, phảng phất tên đồ chơi thật. Sau đó, sau làn khói, một trọng trang kỵ sĩ dần hiện ra, khe hở khải giáp không ngừng lóe lên ánh sáng mạnh mẽ. Chiến mã hắn cưỡi cũng cao lớn gấp đôi chiến mã bình thường, trên người cũng không đeo giáp bảo vệ gì cả nhưng ma văn lan toàn thân nó, như là được vẽ trực tiếp lên da vậy.
"Cấu trang kỵ sĩ!" Thiến hốt hoảng kêu lên, đây là lần đầu tiên nàng sự hãi!
Cấu trang kỵ sĩ là vũ khí tối cao của nhân loại dùng trong chiến tranh, bản thân bọn họ là chiến sĩ cấp cao, bộ giáp trên người họ cũng là ma pháp trọng giáp. Nhưng đặc tính cao nhất của cấu trang kỵ sĩ là trên người bọn họ có ma văn cấu trang! Chỉ khi trên người có trên năm ma văn cấu trang mới có thể xưng là cấu trang kỵ sĩ! Ở trên chiến trường, một cấu trang kỵ sĩ có thể dễ như bỡn giải quyết cả một trung đội trọng kỵ binh, sở hữu lực lượng thay đổi chiến cuộc. Mấy trăm năm trước, khi đội cấu trang kỵ sĩ đầu tiên xuất hiện, lập tức cơn ác mộng mới đối với các chủng tộc theo đó xuất hiện. Từ sau đó, cấu trang sư có thể khắc ma văn cấu trang trở thành nóng bỏng, nhưng yêu cầu thiên phú đối với cấu trang sư cực cao làm số lượng cấu trang sư vô cùng ít ỏi.
Cấu trang kỵ sĩ xuất hiện làm Yilan thất thần. Ngay lúc này, từng mảng lá cây xanh bích tụ tập lại dán lên người Thiến, trong lá cây tỏa ra ma pháp lực hùng hậu bao bọc lấy nàng.
"Yilan!" Thiến lập tức có phản ứng vội vã kêu lên nhưng nàng không thể kháng cự lại lực lượng ma pháp, thân ảnh nàng dần trong suốt cho đến lúc biến mất. Đây là đạo cụ ma pháp truyền tống duy nhất, có thể trong tình huống nguy hiểm dịch chuyển một người đến địa điểm chỉ định. Đây không phải lực lượng Thiến có thể chống lại, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn ma pháp điên cuồng đánh bại, nhấn chìm Yilan.
Yilan đã ngã trên đất, đau đớn kịch liệt làm nàng mất đi tầm nhìn. Trong tầm thị lực của nàng cũng không còn mấy tên hộ vệ có thể đề kháng, đợt sóng ma pháp vừa rồi cũng ảnh hưởng đến đám hộ vệ, tuy họ có thể ngăn lại khinh kỵ binh nhưng trọng trang kỵ binh lúc này bắt đầu tăng tốc. Chỉ thêm một lần xung phong, đội hộ về này sẽ chết sạch. Mà nàng cũng không dám nghĩ đến tình cảnh bản thân nếu rơi vào tay đám người này nhưng nàng biết, chính mình sẽ không rơi vào tay họ. Trong tay Yilan có thêm một thanh chủy thủ ngọc, nàng khẽ đặt nó lên ngực. Mũi nhọn chủy thủ lóe lên quang mang ma pháp, nó không những có thể phá hủy linh hồn nàng, mà còn có thể làm thân thể nàng hóa thành tro bụi. Quanh người này còn có một ma pháp hộ thuẫn nữa, đó là trang bị ma pháp. Khi hộ thuẫn tan vỡ, cũng là lúc sinh mạng nàng chấm dứt! Nàng sẽ không lưu lại bất cứ thứ gì cho nhân loại!
Trọng trang kỵ sĩ bắt đầu xung phong, thanh âm vó ngựa rầm rầm hung dữ lao đến. Nhưng là, lần này trong tiếng vó ngựa, Yilan nghe được một thanh âm quen thuộc.
Gordon hiện ra bên cạnh chiến trường, thân ảnh khôi ngô của cấu trang kỵ sĩ làm hai mắt hắn nheo lại! Hắn theo ý thức muốn kéo ngựa rời đi nhưng tầm mắt hắn lại hiện ra thân ảnh Yilan lung lay ngã ngồi trên đất với hộ thuẫn cuối cùng. Sắc mặt hắn đột nhiên tái nhợt rồi lại đột nhiên đỏ ửng lên, trong nháy mắt, mắt hắn tràn ngập tơ máu! Hắn điên cuồng xông ngựa lao đến cấu trang kỵ sĩ!
"Không kịp rồi." Ý thức của Yilan đã bắt đầu mơ hồ, nàng năm chặt chủy thủ, dần đâm xuống lồng ngực!
Phốc! Cổ tay nàng đột nhiên bị trọng kích làm bắn văng chủy thủ trong tay. Mũi chọn chủy thủ đã cắt vỡ y phục nàng, chỉ kém chút nữa là đâm vào da nàng nếu như thấy máu tất cả đã không kịp rồi. Một bàn tay mạnh mẽ ôm lấy nàng, kéo nàng lên. Sau đó nàng cảm giác bản thân như phập phồng phiêu dật, chóp mũi ngửi thấy mùi quen thuộc làm tâm tình hoảng loạn của nàng dần an tâm lại, thần kinh cũng buông lỏng, hai mắt tối sầm rồi ngất đi. Ý thức cuối cùng trước khi ngất của nàng là không ngờ người kia nóng rực như thế mà lại cứng rắn như sắt.
Không biết trải qua bao lâu, Yilan thong thả tỉnh lại. Vừa mở mắt ra, đập vào mắt nàng là làn da xích lõa ngăm đen, cơ thịt cường tráng mang theo những vết thương ngang dọc. Tuy nam nhân này không quay đầu lại nhưng nàng biết đây là Gordon. Đầu nàng vẫn cứ mơ hồ, trên người không có chút sức lực nào, cũng không hiểu vì sao một chiến sĩ cấp ba có thể mang nàng rời khỏi chiến trường. Đây là một sơn động, không phải nhà giam!
Nàng giãy dụa ngồi dậy, đột nhiên cảm giác trước ngực mát lạnh, lúc này mới phát hiện ngực ma pháp bào đã bị phá rách, cả nội y chứa công năng phòng ngự cũng rách như vậy vừa ngồi lên, y phục liền chảy sang hai bên để lộ bộ ngực lõa lỗ. Gordon nghe thấy động tĩnh phía sau, vừa đúng lúc quay người lại.
"Ngươi!" Yilan xấu hổ hóa tức giận chuẩn bị phóng thích ma pháp nhưng là ma lực nàng đã sớm hao sạch, hai mắt lập tức tối sầm, đầu não đau đớn kịch liệt suýt thì ngất đi. Thân thể nàng mềm nhũn, dần ngã xuống.
Gordon kinh ngạc vội lao tới ôm nàng, nhưng nàng không ngừng giãy dụa chống đối, hắn đành quát lên: "Đừng làm loạn nữa, thứ nên nhìn đã sớm nhìn sạch rồi!"
Thanh âm của hắn tràn ngập ma lực kỳ dị, hơi ấm mềm mại và mùi máu tanh cũng đánh thức Yilan. Vết thương là trên ngực trái của Gordon, đúng vị trí trái tim. Nàng vừa giãy dụa như vậy, vết thương trên người hắn lập tức nứt ra, máu phun như suối.
Nhìn thấy sắc mặt của Yilan, Gordon chỉ khẽ cười nhẹ nhàng như trước kia, hắn chỉ vết thương trước ngực nói: "Là do tên cấu trang kỵ sĩ! Không sao! Không chịu một kiếm này thì không trốn ra được! Hắc Viêm còn nhỏ, chạy không đủ nhanh."
Yilan cũng không tiếp giãy dụa nữa, nàng cũng không lau đi máu trên mặt. Tuy ngực nàng vẫn lõa lỗ, nhưng nàng hoàn toàn không ý thức đến, chỉ chăm chú nhìn Gordon. Đây là một chiến sĩ cấp ba, có thể chạy trốn khỏi cấu trang kỵ sĩ cấp mười cho dù vận khí tốt đến đâu cũng phải trả giá.
Vết thương sâu như vậy, khẳng định trái tim đã bị đâm thủng!
"Ngươi…" Nàng không nói tiếp, bởi vì Gordon đã biết ý nàng, hắn cầm tay nàng đặt lên ngực hắn. Dưới cơ ngực căng cứng kia, nàng vẫn cảm giác được nhịp tim đập.
"Ta có hai trái tim, khôi phục còn nhanh hơn cự ma, mất một trái tim cũng không sao." Nụ cười của hắn vẫn tràn đầy ấm áp làm nàng bình tĩnh lại, cảm giác được an toàn cho nên khi Gordon cúi xuống hôn nàng, nàng cũng không cự tuyệt.