Tôi lập tức ngậm miệng, dù trước đó đang ngoác ra cười.Đốm lửa nghe Lạc Tiên nói thế, buồn tủi tắt ngúm. Tôi tức tối chỉ: “Cậu hay rồi, tí tẹo thì đã sao, ít ra nó cũng là ánh sáng, cậu xem nơi này tối tăm vậy, có chút lửa không phải trong lòng cũng ấm áp sao.”
Lạc Tiên lắc đầu, không ngờ lửa cũng có linh tính, hắn ngại ngùng nhìn tôi nói: “Cậu có thể tạo lại được mà!”
Tôi chìa hai bàn tay đỏ lừ trước mặt hắn, nói: “Nhìn đi, mỏi tay rồi, không làm được.”
“Lười biếng” Lạc Tiên nghĩ thầm. Hắn nhìn xung quanh, rồi bẹo má một cái. Đau. Hắn thở dài, mọi chuyện thật hoang đường, hoang đường nhưng có thật.Vậy cũng được đi, nhưng có cần phải kẹt với một cô gái tài năng không có mà ba hoa thì thừa không.
Tôi vừa mát xa tay vừa chăm chú xem biểu hiện não nề của Lạc Tiên, hắn đang đau khổ vì thành vật nuôi của tôi, hay là lo sợ cho tính mạng. Tôi khều khều tay hắn, cười nói: “Này, tớ sẽ bảo vệ cậu, đừng lo!”
Lạc Tiên nhìn tôi ngây ngốc một hồi, chắc hắn xúc động, tôi nghĩ ngoài đời hắn cũng ế như mình rồi, ôi hai tâm hồn độc thân gặp nhau, hẳn đây là lần đầu hắn được nghe những lời như vậy từ một người con gái, dù không phải tỏ tình, nhưng cũng là quan tâm hắn. Thật ra không phải, là tôi đã suy nghĩ quá, Lạc Tiên là không tin tưởng tôi có thể bảo vệ hắn.Tôi có chút đau lòng.
Khi vào game tôi thường không ngủ. Vì tôi ra vào thường xuyên , thời gian du hí còn không đủ, còn ngủ nữa thì phí quá. Thế nên trong khi Lạc Tiên cuộn mình một góc nằm ngủ, thỉnh thoảng rung mình vì lạnh, thì tôi ngồi im suy nghĩ. Nghĩ cách đi đến Thủy Ngưu. Cầu trời đây không phải vùng đất bị bỏ hoang nào đó trên Hỏa Phụng, nếu không tôi sẽ thành phân bón nơi đây, vì thẻ hồi sinh đã được cất giấu kĩ càng trong tháp.
Lâu rồi không vận dụng đầu óc nhiều như vậy, lại đem ra dùng luôn trong một lần, nên tôi lăn ra ngủ lúc nào không hay. Buổi sáng, tôi tỉnh dậy, không phải vì tiếng chim hót líu lo, hay những tia nắng ban mai rọi lên mắt, hay làn gió mát thoang thoảng hương cỏ cây hoa lá, mà đơn giản là tiếng bụng đói kêu òng ọc rất thê lương. Tiếng kêu từ bụng Lạc Tiên còn to hơn, tưởng như trời sắp đổ mưa.Tôi dụi mắt.Xoa bụng, đem đôi mắt ngái ngủ nhìn nhìn ngó ngó.Sáng rồi mới biết đây là một khu đất trống lọt thỏm giữa rừng cây.Điều làm tôi lạnh gáy là cây không có lá, thân cây trắng như xương người, cành cây nhọn hoắt đâm lên tua tủa như muốn rạch nát cả bầu trời.Lạc Tiên rùng mình. Tôi cũng rùng mình: “Cậu chơi game này lâu vậy mà không có chút võ công nào sao? Một tẹo thôi?”
Lạc Tiên ban đầu giơ ngón tay cái lên, lấy ngón trỏ bấm vào đầu móng cái, nhưng sau đó nhanh chóng đổi ngón cái thành ngón út, chân thành nhìn tôi.
Tôi đưa hai tay xoa mặt, lảng tránh cái nhìn đầy kì vọng đó, trả lời: “Ừ chơi cũng lâu đó, nhưng mà muốn luyện võ công thì trước hết phải làm mấy việc tu luyện gì đó, rồi kinh mạch, căn cốt, ngồi thiền…mà ta thì cảm thấy vô cùng nhàm chán, cho nên…cho nên…”
“Cho nên?”
“Cho nên tớ giành thời gian để ngày ngày nghĩ ra những kiểu trang phục mới, trong lúc chờ sản xuất thì đi trồng trọt, chăn nuôi, lê la chỗ này một chút chỗ kia một chút…”
Lạc Tiên nghe đến đó thì ôm đầu, nên tôi không kể nữa. Rồi hắn nhìn tôi đầy nghi hoặc: “Vậy cái con thú gì mà vang danh thiên hạ của cậu đó, làm sao có được?”
Tôi cười, bắt đầu giảng giải: “Cậu vậy là sai lầm nha, đừng nghĩ phải tài giỏi thì mới sở hữu được vật tốt. Đại khái đây là hai con thú đỉnh do bên sản xuất game tạo ra, giành cho ai có lượng tiền khủng nạp vào game nhiều nhất trong khoảng thời gian giới hạn thì sẽ được sở hữu. Xét về tiền thì cậu biết đó, tớcó gian lận chút để được hạng nhất. Phụng Tiên nghiễm nhiên về tay tớ. Còn người thứ hai sở hữu, tớ không biết.”
Lạc Tiên nghĩ ra điều gì, mắt sáng lên, hỏi: “Vậy cậu có rất nhiều nguyên bảo?”
Tôi gật đầu, xem ra hắn thông minh đấy. Sau đó bổ sung: “Hiện tại cũng không nhiều lắm, đều nướng cả vào phục trang với một số thứ linh tinh cả rồi.”
Lạc Tiên lại ôm đầu. Tôi biết thế nào hắn cũng quay sang hỏi thêm câu gì đó. Y rằng, hắn hỏi: “Phụng Tiên của cậu biết bay đúng không?”
Tôi vênh mặt, là vua của bách điểu, sao lại không biết bay. Lạc Tiên thấy tôi gật đầu xác nhận đầy tự hào thì mừng rỡ: “Vậy cậu gọi nó đến đây đưa chúng ta về Thủy Yên tháp, rồi sau đó tính tiếp.”
Tôi cứng họng. Xua tay: “Không được, còn chưa biết đây là đâu, có gọi nó cũng không tới được.”
Lạc Tiên khoanh tay, nhìn tôi: “Phải không? Thường thì có linh tính ràng buộc giữa chủ nhân và vật mà?”
Tôi xìu mặt.Thôi được rồi, sự thật luôn là sự thật. Tôi lí nhí: “Cậu biết đó, mua thú thì không cần tài giỏi, nhưng xài thì nhất định không thể thiếu. Thế nên, tớ chưa có xài được Phụng Tiên. Ngày ngày cho nó ăn với trò chuyện thôi hà.”
Lạc Tiên tím mặt, hắn không nói gì thêm mà ngồi phịch xuống gốc cây, bột trắng trên cây rơi xuống làm mái tóc đen lấm tấm bạc, hắn cũng không phủi. Tôi bèn lại gần, đưa tay phủi phủi.
Lạc Tiên ngước mắt nhìn tôi, hỏi: “Vậy đệ tử của cậu thế nào?”
Tôi bắt đầu ghét những câu hỏi của Lạc Tiên.Chúng làm tôi đau lòng quá mức. Tôi thật thà giải đáp: “Rất chăm chỉ. Nhưng cũng đừng hy vọng gì. Sư phụ không có tinh hoa, trò lấy đâu ra mà học. Không khá hơn nhiêu.”
Lạc Tiên đưa tay tính toán. Rồi phán: “Tóm lại, cậu chả được cái gì cả. Bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Tôi nhìn ngang ngửa một hồi rồi nói: “Nhấc mông cậu lên và đi!”
Tôi lấy một viên đá bẩn dưới đất, đi đến đâu vạch vào thân cây một gạch.Cứ thế đi đến dạc cẳng vẫn thấy trước mặt một màu trắng muốt.Bụng thì ọc ạch. Tôi lăn ra đất cùng lúc với Lạc Tiên, bất tỉnh vì đói và mệt.