“ Lâm Thánh Vương ! Con còn định nằm ở đó tới bao lâu nữa ? Mau qua giúp cha .”
Một người trung niên cao lớn, dáng người mảnh khảnh, mặc bộ đồ vải trắng giản dị. Khuôn mặt chữ điền, chân mày rậm và ẩn chứa trong đôi mắt đen láy của hắn chính là sự điềm tĩnh, làn da đen sậm nứt nẻ, hình như hắn đã trải qua rất nhiều sóng gió cho nên trên người hắn tỏa ra một khí tức rất ảo, tuy không nhìn ra rõ ràng nhưng không thể nào xem thường nó.
Hắn chỉ tay về hướng bên kia, theo hướng hắn chỉ thì phía đó có một người đang nằm ườn trên bãi cỏ xanh mơn mởn. Người mà tên trung niên kia chỉ chính là một thiếu niên chỉ tầm 16-18 tuổi, mái tóc xanh đen rủ xuống tận chiếc cổ trắng ngần, đôi mắt màu xanh đen phỉ thúy lấp lánh tạo nên sự quỷ dị không kém phần ma mị, làn da trắng không chút tì vết kèm theo khuôn mặt điển trai của hắn làm cho khí chất cao quý của hắn toát ra một cách mạnh mẽ.
Hiện tại Lâm Thánh Vương đang gác tay lên trán, hắn nhìn lên bầu trời trong xanh có những đám mây đang lượn lờ tung tăng trên bầu trời rồi đột ngột thở dài. Hắn vươn mình đứng dậy, nhìn về phía người trung niên đang chỉ tay về phía hắn một cách chăm chú rồi nói :
“ Cha à ! Con cảm thấy mỏi lắm, để con nghĩ ngơi được không ? Chẻ củi gây đổ mồ hôi nhiều lắm, như thế sẽ làm áo con bẩn mất. ”
Quả thật người trung niên kia đang chẻ củi, trong tay hắn đang cầm một chiếc rìu rất to và bên cạnh là những khúc gỗ to lớn. Người trung niên nghe vậy nhất thời mặt đờ ra, chốc lát lại đỏ lên lửa giận, lửa giận không kiềm được cuối cùng phải phun ra :
“ Ngoan cố ! Có muốn cha đấm vài cái cho tỉnh không ? “
“ Nhưng quả thật con chẻ không nổi. Người cũng biết là con không chuyên về sức mạnh mà. “
“ Nhưng con phải cố gắng chứ. Có biết bao nhiêu người thiên phú thấp kém nhưng họ lại có sự kiên trì bền bỉ. Còn con thì chẳng có thứ gì tốt cả, ít ra con cũng phải thể hiện sự cố gắng một chút chứ. “
“ Ý của người là bảo con phải kiên trì sao ? Con cảm thấy cuộc sống đơn giản này rất hợp với con, con không thích chiến đấu. “
“ Hừ. Con tự lo liệu việc này đi. Cha có chuyện khác cần làm rồi. “
Người trung niên kia bỏ đi để lại đống củi còn đang chặt dang dở cho Lâm Thánh Vương rồi bỏ đi. Lâm Thánh Vương nhìn hắn bỏ đi rồi lại lắc đầu, tiếp theo hắn nhìn cái đống củi đang chất cao ngất ngưỡng kia rồi nhăn mặt.
“ Haiz ! Đành phải làm thôi, kẻo cha về lại bỏ đói thì khổ. “
Lâm Thánh Vương đành phải lê cái thân xác mảnh khảnh này tới để chặt cái đống củi ấy. Hắn lấy hai tay cầm chiếc rìu lên, mặt hắn nhăn nhó lại, dường như hắn đang phải chịu đựng thứ gì đó vậy. Quả thật chiếc rìu ấy rất to, chiều cao của nó bằng một phần ba chiều cao của hắn. Hắn nhớ lại việc mà phụ thân hắn cầm chiếc rìu dễ như trở bàn tay liền cảm thán. Thế rồi hắn bắt đầu công việc của mình như mọi ngày.
***
Nơi Lâm Thánh Vương đang sống được gọi là Chiến Thần Thế Giới. Nơi hắn sống được gọi là Tiên Nhiên Đại Lục, hắn nghe được những cụm từ này khi mà cha hắn bất ngờ nói ra. Khi hắn nghe được những điều này cũng rất tò mò, thế là cha hắn tiếp tụcnói rằng nơi mà gia đình đang sống chính xác là Chí Kim Cảnh, ở đây chia ra 4 thành : Lâm Thành, Võ Thành, Linh Thành, Viên Thành và thế lực lớn nhất của mỗi thành lần lượt là Lâm Gia, Võ Gia, Linh Gia, Viên Gia. Bốn gia tộc này là bốn gia tộc có thế lực nhất, họ được gọi chung là “ Tứ Vương Gia “, bọn họ là những thế lực mạnh nhất, bọn họ là những bá chủ của Chí Kim Cảnh này. Tất nhiên là vì cạnh tranh là điều không thể nào tránh khỏi, dù sao họ cũng là những thế lực lớn, họ phải có một số thủ đoạn thì mới giữ vững và phát triển gia tộc được.
Ngoài Tứ Vương Gia ra còn có một số thế lực khác nhưng địa bàn của họ không thể nào mạnh mẽ như Tứ Vương Gia, chuyện họ bị thôn tính chỉ là sớm muộn mà thôi. Gia đình của Lâm Thánh Vương thuộc người của Lâm Gia, một trong bốn Tứ Vương Gia nhưng gia đình hắn chỉ là tầng lớp thấp kém thôi thế nên gia đình hắn chẳng có thứ gì đặc biệt cả.
Nhưng nơi đây không quan trọng tầng lớp, ở đây chỉ có thực lực mà thôi. Dù ngươi xuất thân thấp kém nhưng nấm đấm của ngươi lớn thì ngươi vẫn được mọi người kính phục. Đây là quy tắc ở Chiến Thần Thế Giới. Ở đây mọi người đều tu luyện một thứ gọi là linh khí, những người tu luyện linh khí được gọi chung là Linh Giả. Linh Giả được phân chia thành nhiều cấp độ từ thấp đến cao : Linh Ứng Thể, Linh Động Thể, Linh Dung Thể,… Hiện tại thì hắn cũng chỉ biết có 3 cấp bậc đó còn những cấp bậc sau hắn hoàn toàn không biết gì cả, nhưng hắn cũng không cần biết vì hắn nghĩ mình chẳng có cơ hội đạt tới đẳng cấp đó, lúc này hắn đang ở cấp bậc Linh Ứng Thể, Linh Ứng Thể còn được gọi là “ sự giác ngộ của cơ thể “, lúc này cơ thể sẽ có cảm ứng một chút với linh khí xung quanh thế nhưng vẫn chưa có khả năng hấp thu hay sử dụng linh khí, chỉ có thể cảm nhận mà thôi, nghe thì cảm thấy rất vô dụng nhưng nó là thứ căn bản để trở thành một Linh Giả, nếu như ngươi không qua được cảnh giới Linh Ứng Thể thì coi như không có duyên với con đường tu luyện. Linh Ứng thể chia làm hai cấp bậc : Sơ Ứng và Thượng Ứng, mà Lâm Thánh Vương lại dậm chân ở cảnh giới Sở Ứng này vài năm rồi mà vẫn chưa có cảm giác đột phá, đối với một người bình thường thì chỉ cần vài tháng, nhiều nhất là một năm là có thể đột phá Sơ Ứng tới cảnh giới Thượng Ứng rồi. Nhưng mà Lâm Thánh Vương lại khác người bình thường rất nhiều, tuy hắn đẹp trai nhưng cái mã của hắn không giúp được gì cái thiên phú tệ hại của hắn cả, ngoài cái vẻ ngoài hấp dẫn ra thì hắn chẳng có một thứ gì đặc biệt cả.
***
“ Ta chết mất ! Chặt củi như thế này thì bao giờ mới xong. “
Hắn nhìn cái đống củi vừa mới chẻ xong và đấm củi vẫn đang chờ bị chẻ thì thấy rất nản, hai bên có sự chênh lệch cực kì lớn thế nên hắn cảm thấy thật mệt mỏi khi làm việc này.
“ Anh ! “
Lâm Thánh Vương quay mặt lại. Một cô gái đang chạy về phía hắn, tay còn vẫy vẫy trong gió chiều…. Cô gái này trông cũng trạc tuổi Lâm Thánh Vương , mái tóc dài hồng rũ xuống tới đồn kiều, đôi môi hồng chúm chím khẽ cười khiến muôn hoa phải ngước nhìn, đôi mắt to tròn linh động liếc nhìn mọi thứ một cách hiếu kì, dáng người thon thả đi kèm với đôi chân ngọc dài khiến vạn vật đều phải cảm thán này làm tôn lên vẻ đẹp của cô gái còn chưa thành tinh này, không biết khi lớn lên thì sẽ hại nước ương dân tới mức nào nữa.
Lâm Thánh Vương nhìn người đang tiến về phía mình một cách kinh ngạc, hắn bất chợt híp mắt lại rồi mỉm cười hướng về phía cô gái chạy tới rồi ôm chầm lấy cô gái :
“Lâm Tiên Nguyệt ! Sao em lại đến đây ? “
Đây chính là em gái yêu quý của hắn, Lâm Tiên Nguyệt.
“ Anh bị cha bắt đi chặt củi phải không ? “
“ Không sao đâu. Anh biết người chỉ muốn tốt cho ta thôi “
“ Hừ, anh mà cũng biết thế sao ? Vậy tại sao không chịu nghe lời cha đi, đến khi cha giận rồi bắt nhịn cơm thì đừng năn nỉ muội. “
Lâm Thánh Vương cười xòa, hắn xoa xoa tóc Lâm Tiên Nguyệt như tỏ vẻ cưng chiều kèm theo một lời cảm ơn trong đó. Lâm Tiên Nguyệt hiểu rõ ý của hắn liền ôm chặt lấy hắn mỉm cười ngoan ngoãn như một con mèo thích người khác vuốt ve vậy. Đúng là mỗi khi hắn bị phụ thân bắt nhịn ăn thì Lâm Tiên Nguyệt đều lén đem cơm cho hắn, có muội muội tốt như thế thì cũng coi như Lâm Thánh Vương hắn may mắn.
“ Giờ ta phải chặt hết đống củi này. Kẻo người lại giận nữa thì khổ. “
“ Anh còn muốn nữa sao ? Vậy để emi giúp anh một tay. “
“ Không được. Nếu cha và mẹ biết em làm vậy thì anh lại bị mắng nữa. “
Lâm Thánh Vương không dám để cho đứa em gái nhỏ nhắn này làm giúp hắn vì hắn biết cha và mẹ hắn rất cưng chiều cô em gái này, nếu biết hắn hành hạ cực khổ đứa em bé nhỏ này thì trước sau gì cũng bị chửi, hắn cũng không dại gì chuốc họa vào thân.
“ Vậy thì đi chơi đi. Còn lâu anh mới chặt xong nó. Theo em đi chơi đi. “
“ Không được. “
Lâm Thánh Vương nói, hắn mà không nghe lời chắc chắn hắn sẽ bị phạt, điều này hắn cực kì không muốn.
“ Anh mà không đi thì em sẽ giúp anh chẻ đống củi này. “
Lâm Thánh Vương trợn mắt trắng dã nhìn Lâm Tiên Nguyệt đang uy hiếp mình một cách trắng trợn, thế là hắn đành buông tay để mặc nó dắt đi.
“ Thế mới là anh trai yêu quý của em chứ ! “
Lâm Thánh Vương than khổ không thôi, hắn cảm thấy con bé này nghịch giống như một con quỷ nhỏ vậy, nhưng mà như vậy mới dễ thương, hắn cũng thích con bé ở điểm đó, hồn nhiên trong sáng đây chính là tính cách của con bé.
“ Em định dẫn anh đi đâu ? “
“ Vào trong rừng chơi đi, lợi dụng lúc đó kiếm chút linh thảo để bồi bổ cơ thể. “
Lâm Thánh Vương đứng hình, hắn không ngờ con tiểu quỷ này lại lớn gan như thế. Linh Thảo ám chỉ một số loại dược thảo ẩn chứa linh khí trong đó, Linh Giả có thể hấp thu gián tiếp linh lực qua Linh Thảo để làm tăng thực lực của bản thân, đây là cách thường làm của mỗi gia đình, tuy nhiên nó chỉ áp dụng đối với một vài người khá giả thôi, còn những người bình thường thì không có phúc để dùng, vì vậy mà có rất nhiều người liều mạng vào trong rừng để tìm kiếm Linh Thảo hòng để tăng cường thực lực. Nhưng việc vào rừng hái Linh Thảo hết sức là nguy hiểm vì không chỉ có riêng con người thèm khát nó mà còn có một số loài dã thú nữa, linh khí là thứ hấp dẫn chí mạng đối với mọi loài thú và Linh Giả chính là thức ăn mà chúng xếp vào cấp bậc cao trong những thứ nên ăn vì trong cơ thể Linh Giả chứa linh khí, nói ngắn gọn hơn là những loài thú này đều thích ăn những thứ chứa linh khí và thế là Linh Thảo cũng là một món mà chúng cực kì thích.
Đối với những kẻ muốn tranh giành Linh Thảo với chúng thì chúng không ngần ngại mà tấn công điên cuồng thế nên phải suy nghĩ thật kĩ trước khi vào rừng hái Linh Thảo.
“ Đừng lo. Em đã phát hiện ra một mục tiêu, vẫn chưa có kẻ nào phát hiện ra nó cả. Chúng ta có thể lấy nó, thứ đó ở phần rìa khu rừng chắc cũng không gặp thú dữ đâu. “
“ Lá gan của em đúng là không nhỏ “
“ Muốn ăn nhiều thì phải làm liều, chứ cứ tu luyện như anh thì biết bao giờ mới tấn giai. “
“ Ờ thì tấn giai cũng cần có thời gian chứ đâu có thể hấp tấp được. “
“ Anh có biết mình đã dừng chân ở cảnh giới này bao lâu rồi không ? Tất cả mọi người đều biến gia đình chúng ta thành trò cười, chẳng lẽ anh không để ý sao ? “
“ ANh biết. Nhưng chúng ta có thể làm gì được ngoài việc làm ngơ cơ chứ ? ”
“ Em không muốn gia đình chúng ta bị khinh nhờn, nhất là anh – người quan trọng nhất đối với em. “
Lâm Tiên Nguyệt nói xong một hồi không biết vì sao tự dưng mặt mình nóng hổi, Lâm Thánh Vương nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ của Lâm Tiên Nguyệt đành phì cười, cô bé này thật đáng yêu, vì người thân mà không ngại khó khăn gian khổ, khác xa so với mình.
Lâm Thánh Vương thở dài, không phải hắn không cố gắng nhưng mà cố gắng của hắn vô ích mà thôi, hắn đã tu luyện không biết bao lâu rồi mà vẫn dậm chân tại chỗ, điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng chán nản. Hắn không biết làm cách nào để có thể thoát khỏi tình trạng này, Lâm Tiên Nguyệt biết rõ điều này cho nên cố tìm mọi cách để giúp hắn, Linh Thảo chính là một trong số cách giúp hắn thoát khỏi tình trạng hiện nay.
“ Được. Nếu như emi đã muốn làm thì anh không cản. Nhưng em phải để cho anh giúp một tay “
“ Điều đó là đương nhiên. Nếu không thì em rủ anh đi chung làm chi ? “
Cô bé lè lưỡi trêu chọc Lâm Thánh Vương làm hắn phì cười. Hắn siết chặt tay cô bé rồi chạy đi, thế nhưng Lâm Thánh Vương không để ý rằng Lâm Tiên Nguyệt ở đằng sau hắn đỏ mặt ấp a ấp úng không nói nên lời, thế nhưng nhìn khuôn mặt đỏ bừng như quả gấc kia thì chắc chắn rằng cô bé đang rất sung sướng khi được Lâm Thánh Vương siết chặt tay.
***
“ Tới rồi “
Lâm Tiên Nguyệt ra dấu cho Lâm Thánh Vương dừng lại, hiện tại bọn họ đang đứng trước một cánh rừng, cánh rừng này cây cỏ mọc cao liêu nghiêu, nhìn mãi vẫn chỉ thấy một màu xanh, cây cỏ phát triển ở đây tươi tốt như vậy mà nơi đây mà không có Linh Thảo thì đánh chết Lâm Thánh Vương cũng không tin.
“ Vào thôi! “
Lâm Tiên Nguyệt dẫn đường, Lâm Thánh Vương theo sau. Hai người đi vào một đoạn, qua nhiều ngã rẽ… cuối cùng cũng thấy Lâm Tiên Nguyệt dừng lại. Cô bé quay mặt lại giơ tay ra dấu cho Lâm Thánh Vương im lặng, Lâm Tiên Nguyệt từ từ tiến tới, cô bé nhanh tay bứt Linh Thảo rồi quay lại chỗ của Lâm Thánh Vương.
Lúc này Lâm Thánh Vương mới nhìn rõ hình như của Linh Thảo này, nó giống một đóa hoa cúc nhưng mà có màu hồng nhạt, mùi hương của nó khiến cho hắn cảm thấy rất dễ chịu.
Bọn họ bỏ Linh Thảo vào trong người định rút lui thì một chuyện bất ngờ xảy ra….
Lâm Thánh Vương nghe có tiếng sột soạt, hắn kinh hoảng ôm chặt lấy Lâm Tiên Nguyệt rồi chạy đi. Thì ra có một con thú hoang nào đó phát hiện nơi này có mùi linh khí nên chạy tới hướng này, thế nhưng nó cũng phát hiện được mùi con người thế là nó gầm lên giận dữ, thế nhưng con thú này không ngờ rằng bọn người Lâm Thánh Vương lại chuồn nhanh như thế, chưa kịp gầm lên thì đã chạy thục mạng rồi….
“ Thoát rồi ! “
May mà bọn họ chỉ ở phía bìa rừng, chứ nếu không thì bọn họ chết chắc rồi. Lâm Thánh Vương không tin con thú đó dám xông ra khỏi rừng vì dù sao đây cũng là lãnh địa của con người mà.
“ Anh giỏi quá ! Chúng ta thoát khỏi con thú đó rồi. “
Lâm Tiên Nguyệt tung hô Lâm Thánh Vương, lúc nãy nàng cũng rất sợ nhưng mà thấy biểu hiện của Lâm Thánh Vương nhanh chóng thì nàng liền vui mừng trở lại. Lâm Thánh Vương nhìn nàng lắc đầu cười khổ. Nhưng mà đúng lúc này lại có một chuyện xảy ra :
“ Các ngươi đang làm gì ở đây ? “